VI HOÀNG

Tô Vân Chỉ đảo tròng mắt. A, chỉ cần Cung Khuynh viết một phong thơ, Công chúa điện hạ đang tiêu diêu ở bên ngoài liền lập tức vội vàng trở về a?

Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên Tô Vân Chỉ cảm thấy có chút mất hứng, cố ý dùng loại ngữ khí có vẻ muốn ăn đòn nói: "Ngươi gọi nàng trở về thì nàng có thể trở về sao? Ngươi cho rằng ngươi ai? Nếu như ta là Nha Cửu, nếu như ta có thể chiếm núi làm vua, cần gì phải trở về nghe lời ngươi điều khiển?"

"Bởi vì nàng có dã tâm." Cung Khuynh nhất châm kiến huyết* mà nói.

(*Nói trúng tâm sự)

Trong thời gian Nha Cửu ở ni cô am cũng không dễ chịu, mặc dù có người bảo vệ, chỉ là khi đó nàng sống trong hoàn cảnh tràn đầy dụng ý xấu, bên cạnh đều có người hạn chế, theo dõi nàng. Nhưng là, trước khi gặp được Cung Khuynh, vì sao nàng không chọn giả chết chạy trốn? Dù sao hai mươi người kia hoàn toàn có thể bảo vệ tốt cho nàng, không phải sao? Các nàng sẽ không để cho Nha Cửu phải lang bạc kỳ hồ (sống đầu đường xó chợ), nhất định có thể mang theo Nha Cửu đã thay đổi thân phận sống những ngày tháng bình an.

Nhưng là, Nha Cửu luôn luôn không có lựa chọn muốn chạy trốn. Trong tiềm thức của nàng không bỏ xuống được thân phận Công chúa của mình.

Dù cho sống ở ni cô am nàng không hề giống là một vị Công chúa, chỉ là có người có thể chứng minh thân phận của nàng, nói không chừng có một ngày nàng có thể khôi phục vinh quang thuộc về Công chúa? Mà nếu như nàng giả chết trốn đi, tất nhiên là đã có tự do, nhưng là thân phận Công chúa lại hoàn toàn biến mất rồi.

Nha Cửu thăm dò qua Cung Khuynh, nàng cho rằng Cung Khuynh là người có thể trợ giúp nàng khôi phục thân phận, nhưng mà Cung Khuynh cự tuyệt.

Một vị Công chúa tự mình không đứng lên nổi, cho dù là trở về cung, cung đình đối với nàng mà nói, chẳng lẽ không phải là một cái ni cô am khác sao?

Vì vậy, Cung Khuynh chỉ cho Nha Cửu một con đường khác.

Không phá thì không xây được, Nha Cửu rất nhanh hiểu ra đạo lý này. Thay vì làm một vị Công chúa có lẽ vĩnh viễn không có được danh phận mà sớm muộn cũng sẽ phải hy sinh, không bằng nàng đến nơi sơn dã làm một nữ thổ phỉ tiêu diêu tự tại, miệng lớn mà ăn thịt, miệng lớn mà uống rượu, sống cuộc đời thống khoái của riêng mình.

"Kỳ thật ta cũng không phải đặc biệt tín nhiệm nàng, nhưng mà ta biết nàng có dã tâm, cho nên ta lựa chọn tín nhiệm nàng ở một trình độ nhất định." Cung Khuynh lại lần nữa giải thích nói. Tô Vân Chỉ am hiểu phát hiện nhược điểm của con người, mà Cung Khuynh am hiểu lợi dụng nhược điểm của con người. Sự tín nhiệm của nàng là do chính nàng ước định.

Tô Vân Chỉ cúi đầu nhìn xuống, trà sữa trong chén của mình thế nhưng đã được uống cạn. Không vui.

Cung Khuynh suy nghĩ một chút, còn nói: "Ân... Nha Cửu không có xinh đẹp như ngươi."

Tô Vân Chỉ ngẩng đầu lên.

"Vóc dáng không có cao như ngươi, dáng người không có khỏe mạnh như ngươi, làn da cũng không có trắng như gươi." Miệng Cung Khuynh hơi cười nói.

Tô Vân Chỉ hừ hừ một tiếng.

"... Tựa hồ cũng không có đáng yêu như ngươi!" Cung Khuynh tổng kết nói.

"Cái gì gọi là 'Tựa hồ'? Này chẳng lẽ không phải là rõ ràng sao?" Tô Vân Chỉ vô cùng đắc ý nói. Sau đó, nàng dùng ánh mắt như phát hiện đại lục mới mà chăm chú nhìn Cung Khuynh, nói: "Ta phát hiện hôm nay ngươi không giống bình thường a! Hại ta còn tưởng rằng ngươi ngã bệnh."

Cung Khuynh bị loại ánh mắt nóng bỏng này của Tô Vân Chỉ dán vào có một chút không được tự nhiên, cúi đầu xuống nâng lên chén trà sữa còn chưa uống được bao nhiêu, nói: "Vậy ngươi cảm thấy bình thường ta như thế nào? Hôm nay ta như thế nào? Với cá nhân ta mà nói, ta không cảm thấy bản thân có biến hóa gì lớn."

Nàng bất quá là... Chợt phát hiện chính mình tựa hồ... Cung Khuynh vội vàng uống một ngụm trà sữa.

"Bình thường ngươi tương đối nghiêm túc a, lạnh như băng, dù sao chính là một tản băng lớn." Tô Vân Chỉ không hề cố kỵ mà nói. Ở trước mặt Cung Khuynh nàng luôn có thói quen không kiêng nể gì cả, chỉ cần thái độ của Cung Khuynh đối với nàng hơi tốt một chút, nàng có thể nhanh chóng tới gần điểm mấu chốt mới của Cung Khuynh.

"Vậy ý của ngươi là, hôm nay ta tương đối..." Cung Khuynh mỉm cười nói. Nàng muốn nói một từ "Ôn nhu".

Tô Vân Chỉ đã lanh mồm lanh miệng mà nói ra trước rồi: "Hôm nay ngươi tương đối bất thường a!"

Cung Khuynh:...

Tô Vân Chỉ cười hì hì hỏi: "Ngươi không phải là thật sự bất thường chứ?"

Cung Khuynh mặt không đổi sắc nói: "Ngại quá, đúng là bất thường, này đều bị ngươi phát hiện?" Ha ha, nàng không phải chính là bất thường sao? Nàng còn muốn cố gắng đối với Tô Vân Chỉ tốt một chút, kết quả nhìn bộ dạng này của Tô Vân Chỉ a, nàng thật không nên đối với loại mèo hệ Girl này quá tốt.

Một giây đồng hồ sau Cung Khuynh thay đổi trở về trạng thái bình thường, cười lạnh hỏi: "Tiếp tục chủ đề lúc trước, chính sự còn chưa có thảo luận xong."

Tô Vân Chỉ nhanh chóng thu hồi móng vuốt chụp loạn khắp nơi của mình, nhu thuận hỏi: "Trước tiên lại cho ta thêm một chén trà sữa đã, được không?"

Hoàng hậu nương nương cảm thấy Thục phi nương nương thật là không cứu được nữa.

Trời thu là một mùa thích hợp để săn bắn. Hành trình của Kiền Khánh đế đã được định trước từ đầu năm, giữ vững nguyên tắc chung vui với dân, năm nay hắn sẽ mang theo hậu phi và quan viên đi bãi săn của hoàng gia săn bắn. Hậu cung vốn đã yên tĩnh thật lâu trong lúc nhất thời lại bởi vì danh ngạch tùy giá mà náo loạn.

Thủ đoạn của Cung Khuynh để xử lý chuyện này vô cùng đơn giản thô bạo, ai gây rối, người đó bị cấm túc, trực tiếp hủy bỏ tư cách tùy giá.

Trước khi chính thức bước vào Thu Liệp, Tô gia đưa Tô nhị xuất môn. Khi Tô nhị "Xuất môn du học" không chỉ mang theo thê tử Lỗ thị, còn mang theo mười mấy gia đinh thân thể khoẻ mạnh. Kết quả chờ sau khi Tô nhị chạm mặt vị thổ phỉ mà muội muội nhắc đến, hắn phát hiện mình thế nhưng lại thua. Nữ thổ phỉ này làm sao lại có hơn trăm người? Chẳng lẽ bây giờ trị an của khu vực ngoại thành lại không tốt đến như vậy, người vào rừng làm cướp nhiều như thế sao?

Nha Cửu ở bên ngoài buông thả một vòng, sớm đem sự cẩn thận chặt chẽ học được ở ni cô am ném không còn một mảnh, nàng dùng ánh mắt khinh thường mà đánh giá một Tô nhị vừa nhìn đã biết rõ là văn nhân gầy yếu thân thể không có hai lạng thịt, cười lạnh nói: "Ha ha, không cần làm trễ nải việc của ta."

Tô nhị có thể chịu đựng sao? Tuyệt đối không thể nhẫn nhịn a! Khi hắn muốn tiến lên một bước, Lỗ thị lôi hắn đến phía sau mình.

Lỗ thị đứng ở phía trước Tô nhị, con mắt nhìn chằm chằm vào Nha Cửu, nói với gia đinh đứng ở một bên: "Đem cây roi của ta tới đây." Trong mấy ngày ngắn ngủi nhân sinh quan của những gia đinh kia đã bị đập đi xây lại liền lập tức cung kính cầm cây roi dâng lên. Lỗ thị cầm qua cây roi một chút, vẫn đang nhìn chằm chằm vào Nha Cửu.

Hai phái người cùng nhau làm việc, tất nhiên phải chọn một bên làm chủ. Nha Cửu muốn làm rõ ràng hợp lý, cũng phải hỏi Lỗ thị một chút xem có đáp ứng hay không.

Ánh mắt Lỗ thị quá lợi hại, Nha Cửu từ từ thu hồi nét cà lơ phất phơ trên người mình.

Biết rõ Lỗ thị khó đối phó, Nha Cửu hơi hất cằm đối với Tô nhị đang đứng ở sau lưng Lỗ thị, ý vị thâm trường nói: "Ta không có nhìn lầm a? Ngươi là một người nam nhân thế nhưng lại trốn ở sau lưng thê tử?! Chẳng lẽ thê tử của ngươi có thể làm chủ được ngươi? Chẳng lẽ ngươi liền chỉ có một chút bản lĩnh như vậy thôi sao?"

Cách châm ngòi ly gián cấp thấp như vậy, Tô nhị sẽ mắc mưu sao?

Hắn đương nhiên sẽ không a!

Là một thê nô —— cái từ này là học được ở chỗ của Tô Vân Chỉ —— Tô nhị cảm thấy tự hào về tất cả mọi thứ của Lỗ thị, hùng hồn nói: "Ta có thê tử! Ngươi không có! Ngươi là đang ghen ghét ta! Ha ha!" Trong giọng nói hiển thị rõ nét sự miệt thị của người đã kết hôn đối với người độc thân.

Nha Cửu:...

Nàng chưa từng gặp qua người có da mặt dày như vậy, đến cùng có phải là nam nhân hay không?

Nha Cửu vừa nhìn về phía Lỗ thị, nói: "Ta thấy ngươi cũng là một người không tệ, sao lại chấp nhận một trượng phu yếu kém như vậy?"

"Hắn tốt bao nhiêu, ta tất nhiên không cần nói cho ngươi biết. Tuy rằng bây giờ là ta bảo hộ hắn, nhưng đó là bởi vì hắn biết rõ một mình ta cũng đủ để đối phó ngươi rồi. Nếu như bây giờ ta đối mặt với thiên quân vạn mã không đối phó nổi, hắn biết rõ không thể làm được gì, cũng sẽ đem ta hộ ở sau lưng." Lỗ thị mỉm cười.

Nha Cửu:...

Một ván này là tại hạ thua.

Đại khái là bởi vì quá khứ đặc thù, tính cách của Nha Cửu tương đối phức tạp, nàng nhìn qua giống như một người sảng khoái, kỳ thật trong tính cách có một mặt phi thường cực đoan. Hơn nữa, nàng chỉ tin rằng con người vốn ác độc. Thấy tình cảm vợ chồng của Tô nhị và Lỗ thị tốt như vậy, nàng liền muốn trêu chọc một chút. Sau vài ngày quan sát, nàng phát hiện Lỗ thị là người rất tỉnh táo, vẫn là Tô nhị chỗ đó tương đối dễ ra tay, vì vậy nàng bắt đầu xum xoe với Lỗ thị.

Tô nhị không nghĩ tới mình mang theo thê tử đi ra ngoài xử lý chính sự thế nhưng lại cho mình tạo ra một tình địch, đành phải mỗi ngày đáng thương mà đi đến chỗ của thê tử cầu được hôn, cầu được ôm một cái, cầu được vuốt ve, cầu được sờ bụng. Sau khi Lỗ thị an ủi hắn, toàn thân hắn liền tản mát ra hương vị yêu đương.

Nha Cửu:...

Lỗ thị cứ như vậy trải qua cuộc sống nhàn nhã mỗi ngày bình tĩnh mà xem Tô nhị và Nha Cửu làm chuyện ngốc nghếch.

Sắp đến Thu Liệp, Tô Vân Chỉ cùng Cung Khuynh đếu phải tùy giá, ngay cả những người từ trước đến nay chưa từng được sủng ái như Đức phi, Hiền phi cũng phải tùy giá. Cung Khuynh để lại những hậu phi vừa sinh hài tử trong năm nay, đem cung vụ tạm thời gửi gắm cho mấy vị cung phi có hài tử. Ngoại trừ hai vị Công chúa đã được sinh ra mấy năm trước, nhưng Hoàng tử Công chúa còn lại tuổi đều còn nhỏ, cho dù là thân mẫu của bọn họ còn muốn tranh sủng, cũng không thể mang theo bọn họ đi bãi săn đón gió a.

Lần đầu tiên Tô Vân Chỉ đến bãi săn, nàng vốn chính là một người hoạt bát thích chơi đùa, trong nội tâm đối với hành trình Thu Liệp tràn đầy chờ mong. Còn Cung Khuynh, mặc dù nàng cũng cảm thấy đi ra ngoài một chút có thể buông lỏng tâm tình, bất quá thứ nàng mong đợi nhất vẫn là có thể chính thức đối thoại cùng gia chủ của Tô gia trong dịp Thu Liệp này.

Ngày thường, Cung Khuynh thân là Hoàng hậu không thể dễ dàng gặp ngoại thần; lúc Thu Liệp, không gian hoạt động của nàng liền lớn hơn rất nhiều.

Từ hoàng cung đi đến bãi săn, cần đi đến hơn mười ngày. Ngày đầu tiên lúc Tô Vân Chỉ ngồi trên xe ngựa còn cảm thấy vô cùng hưng phấn, ngày hôm sau vẫn có chút hưng phấn, ngày thứ ba liền hoàn toàn không hưng phấn nổi nữa. Cuộc sống như vậy thật sự là quá buồn tẻ rồi. Nàng thậm chí cũng không thể đi tìm Cung Khuynh giết thời gian.

Ngoài cung không thể so với trong nội cung. Trong cung, Tô Vân Chỉ tiến vào Chiêu Dương điện, người ngoài căn bản không biết nàng ở trong điện làm cái gì. Nhưng ở ngoài cung, trước không nói đến Tô Vân Chỉ căn bản không tìm thấy lý do để chạy đến xe của Cung Khuynh, bản thân xe ngựa cũng không có cách âm, các nàng đối thoại sẽ bị những người khác nghe thấy.

Tô Vân Chỉ thở dài một hơi, nói với Khả Nhạc: "Lúc nào Hoàng hậu nương nương đi đến xe của Hoàng thượng tùy giá, ngươi nói với ta một tiếng."

Khả Nhạc cung kính đáp ứng.

Vì vậy, khi Hoàng thượng triệu kiến Hoàng hậu, Thục phi nương nương luôn có thể chạy tới đầu tiên, không đợi đến khi Hoàng hậu rời khỏi nàng cũng sẽ không đi. Dù là Kiền Khánh đế cảm thấy Tô Vân Chỉ quá mức hồ đồ, có đôi khi cố ý nghiêm mặt, Tô Vân Chỉ vẫn như cũ có thể chọc hắn cười vang, sau đó tiếp tục ở lại trên xe của Hoàng thượng, không cho Hoàng thượng và Hoàng hậu có cơ hội ở chung một mình. Tất cả bọn thị vệ ở ngoài xe ngựa đều đối với mức độ được sủng ái của Thục phi nương nương không thể không ca ngợi.

Kiền Khánh đế thật cao hứng, Hoàng hậu quan tâm hắn, Thục phi thương hắn như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi