VI HOÀNG

Sắc mặt Tô Vân Chỉ trở nên càng kém. Kỳ thật đáp án của Lỗ thị đã ở trong dự liệu của Tô Vân Chỉ, chẳng qua là nàng còn một chút hy vọng mong manh muốn nghe được một đáp án ngoài dự liệu của nàng. Kết quả, câu trả lời của Lỗ thị lại phá vỡ hy vọng nàng, chuyện này quả nhiên vẫn là đau a?

Lỗ thị cứng ngắt nói: "Này chính là một... Quá trình. Ngươi vượt qua là được rồi."

"Vượt qua?" Năng lực nắm bắt trọng điểm của Tô Vân Chỉ rõ ràng rất không giống người thường.

Lỗ thị ý thức được mình nói sai, vội vàng xua tay, nói: "Không đúng không đúng, ý của ta là... Tóm lại thời gian đau cũng không dài." Lỗ thị đã không biết nên nói cái gì. Sớm biết hôm nay sẽ bị tiểu cô tử lôi kéo hỏi loại vấn đề này, nàng không nên tiến cung!

"Nói một ngàn nói một vạn lần, vẫn là sẽ đau, đúng không?" Tô Vân Chỉ thở dài một hơi. Nàng cảm thấy lúc này chính mình rất cần một cái giường lớn. Nàng nhất định phải lên giường ôm gối đầu lăn lăn một vòng, mới có thể hảo hảo điều chỉnh một chút loại tâm tình dường như "Đang ngổn ngang trong gió" này.

"Khục.. khục.., kỳ thật có dược, thoa lên sẽ không quá đau." Lỗ thị còn nói.

Tô Vân Chỉ đã hoàn toàn nghe không vào lời an ủi của Lỗ thị.

Lỗ thị đã mơ hồ biết được quan hệ giữa Tô Vân Chỉ cùng lúc trước lả Cung Hoàng hậu hôm nay là Cung Thái hậu, dù sao trượng phu của nàng là người không thể chịu đựng bảo tồn được bí mật, bởi vậy từ hai năm trước nàng đã bắt đầu bị Tô nhị ép nghe "Chuyện của Đại muội muội nhà mình cùng Hoàng hậu". Nếu như lúc này Tô Vân Chỉ ngượng ngùng, như vậy Lỗ thị có thể lý giải tâm tình của nàng; nhưng lúc này Tô Vân Chỉ rõ ràng là sợ hãi, Lỗ thị liền cũng cảm thấy có chút khiếp sợ. Nàng cố nén ngượng ngùng trong lòng, ngữ khí kiên định nói: "Cái này nói như thế nào đây... Thật sự chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi."

Trong mắt Lỗ thị, đối với việc này vị người của Cung gia kia nhất định là người ôn nhu, nếu như nàng dịu dàng, vậy Tô Vân Chỉ nhất định sẽ có một thể nghiệm phi thường tốt đẹp. Nữ nhi vốn là dễ hiểu nữ nhi hơn. Cho nên, Lỗ thị hoàn toàn không rõ Tô Vân Chỉ đang lo lắng cái gì.

Tô Vân Chỉ che kín mặt của mình, từ giữa kẽ răng phát ra một câu nói: "Nhưng là, tuy vết thương nhỏ cũng là vết thương a!"

"Chẳng lẽ ngươi cắt trúng ngón tay một chút, hoặc là lúc ngã bị trầy da một chút, ngươi cũng sẽ cảm thấy sợ hãi sao?" Lỗ thị hỏi.

"Đương nhiên sẽ sợ rồi!" Tô Vân Chỉ hùng hồn nói, "Ta vốn chính là người đặc biệt sợ đau a!"

Chuyện đó nói chính xác như thế, Lỗ thị lại không phản bác được. Được rồi, tiểu cô tử nhà mình xác thực vẫn luôn phi thường yếu ớt.

Mới đầu Tô Vân Chỉ còn có chút chột dạ, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Lỗ thị. Bất quá, nàng rất nhanh đã nghĩ thông suốt rồi. Người hiện đại luôn có rất nhiều bệnh tâm lý kỳ kỳ quái quái, thí dụ như quá mức thích sạch sẽ, lại thí dụ như chứng cường bách, vậy nàng Tô Vân Chỉ có chứng sợ phá thân, cái này chẳng lẽ không được sao?

Lỗ thị trầm mặc ngồi ở một bên.

Tô Vân Chỉ cũng trầm mặc.

Bầu không khí lại có chút lúng túng. Cũng may đến cùng Lỗ thị đã gả cho người khác, hơn nữa cũng sắp trở thành một mẫu thân của hài tử. Người đã xuất giá đối với chuyện này xác thực phóng khoáng hơn người thường một chút. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, muốn giải quyết tâm tư khó khăn của Tô Vân Chỉ, nói: "Nữ nhân cùng nữ nhân, này chỉ sợ không giống với nam nhân cùng nữ nhân a. Giữa nam nữ luôn tồn tại sự chênh lệch trời sinh, cho nên... Mà giữa nữ nhân, nếu không ngươi..."

Tuy rằng Lỗ thị cùng Cung Khuynh tiếp xúc không nhiều, bất quá nàng ít nhiều lý giải tiểu cô tử nhà mình. Nếu như vị nào đó của Cung gia không có sủng Tô Vân Chỉ tới trời, Tô Vân Chỉ có thể theo nàng? Cho nên, trong mắt Lỗ thị, ở vấn đề có chút không thể nói rõ này Cung Khuynh hẳn là cũng sẽ dung túng Tô Vân Chỉ a.

Tô Vân Chỉ lại thật sâu thở dài một hơi, nói: "Tuy rằng ta sợ đau, nhưng nếu như ta thật sự không cẩn thận mà vấp ngã, trên tay bị trầy da, vậy ta thật ra là có thể chịu đựng, thứ ta sợ nhất chẳng qua là quá trình vấp ngã dẫn đến bị thương mà thôi. Nhưng mà, nếu như vết thương xuất hiện ở trên thân thể của người khác, ta thấy vết thương kia chảy máu, ta sẽ... Chịu không nổi." Nàng còn có chứng sợ vết thương, đây không thể tính là nàng khác người đi?

Kỳ thật, khi thi tốt nghiệp trung học, Tô mẹ từng có kế hoạch muốn cho Tô Vân Chỉ ghi danh vào đại học y khoa. Nhưng cũng bởi vì Tô Vân Chỉ có chứng sợ vết thương, nàng luôn không cảm thấy bản thân có thể trở thành bác sĩ, vì vậy cuối cùng vẫn là lựa chọn ngành khác. Tô mẹ đối với chuyện này rất thấu hiểu, hơn nữa nàng cũng không cảm thấy nữ nhi của mình đang giả vờ, dù sao trên thế giới này còn có chứng sợ hãi chú hề, chứng sợ hãi bậc thang gì gì đó nữa a.

Lỗ thị nghe thấy liền trợn mắt há hốc miệng.

Bất quá, thiên hạ rộng lớn xác thực không thiếu cái lạ. Lỗ thị có một vị tộc huynh*, nghe nói chỉ cần có nữ tử trẻ tuổi tới gần, sắc mặt hắn liền trắng bệch toàn thân cứng ngắc, nhưng hắn cũng không phải là đồng tính. So với vấn đề của vị tộc huynh kia, loại tình huống này của Tô Vân Chỉ vẫn tính là vấn đề nhỏ.

(*Anh họ)

Tô Vân Chỉ lại thở dài, nói: "Vốn vấn đề này cũng không tính là nghiêm trọng... Chẳng qua là khi Tiên hoàng gặp chuyện không may, ta ở bãi săn tùy giá, lúc đó quan viên gây rối, ta trực tiếp sai người bắn chết một quan viên, máu chảy đầy đất... Ta khi đó nhịn xuống, kết quả bây giờ càng không thể thấy máu tươi."

Lỗ thị không có tự mình trải qua trận gió tanh mưa máu này, chỉ nghe được một đôi lời lúc này của Tô Vân Chỉ, nàng lại có thể tưởng tượng được lúc đó cực kỳ nguy hiểm. Bất quá, mặc dù là chuyện lớn như cái chết của Tiên hoàng cũng không làm khó được Tô Vân Chỉ như thế này a? Nghĩ như vậy, Lỗ thị lại cảm thấy buồn cười.

"Nếu như ngươi có thể làm cho bản thân quá chén... Có lẽ ngươi liền..." Lỗ thị tiếp tục nghĩ kế cho Tô Vân Chỉ, nói.

"Đề bản thân quá chén rồi đưa tới trên giường Cung Khuynh? Nàng đừng có mơ!" Tô Vân Chỉ lập tức phát cáu.

Lỗ thị lần nữa sợ ngây người. Lỗ thị lần nữa trầm mặc.

Tuy rằng Lỗ thị sớm đoán được giữa Tô Vân Chỉ cùng Cung Khuynh có chút gì đó, chỉ là nàng chưa bao giờ nghĩ tới Tô Vân Chỉ có thể nói thẳng ra như thế a! Chuyện đưa ai lên giường là có thể tùy tiện nói ra sao? Dựa theo suy nghĩ của Lỗ thị, tình cảm vợ chồng giữa nàng và Tô nhị rất tốt, chỉ là cho đến bây giờ nàng không sẽ đem chuyện khuê phòng của mình thoải mái nói cho người khác nghe a! Biểu hiện của Tô Vân Chỉ như vậy thật sự là đề cho Lỗ thị mở rộng tầm mắt. Lỗ thị nghĩ đến dáng vẻ lạnh như băng kia của Cung Khuynh, cảm thấy nàng trong vài chuyện nào đó là người thành thật, nàng kia nhất định sẽ bị tiểu cô tử nhà mình ăn gắt gao a?

Không biết tưởng tượng đến cái gì rồi, mặt Lỗ thị trở nên càng đỏ hơn.

Tô Vân Chỉ hơi có chút kích động hỏi: "Chẳng lẽ liền không có các loại... Xuân dược linh tinh gì sao?"

"..." Lỗ thị cảm thấy chừng mực của cái đề tài này thật sự là càng lúc càng lớn.

"Thôi, dù sao chuyện này còn không vội." Thấy mặt Lỗ thị đều nóng đến có thể chưng trứng gà rồi, Tô Vân Chỉ không muốn tiếp tục làm nàng khó xử.

Mặt Lỗ thị đỏ tới mang tai rời khỏi Hoa Dương cung. Trước khi ra khỏi cửa cung, nàng còn muốn đi thỉnh an Cung Khuynh, kết quả người thường ngày lanh lẹ như nàng đều không dám nhìn thẳng vào mắt Cung Khuynh. Nàng nhìn qua giống như e thẹn lại chột dạ. Cung Khuynh dùng thái độ bình thường mà nói chuyện với nàng, nàng lại giống con muỗi hừ hừ trả lời vài câu. Nếu không phải tin tưởng vững chắc tiết tháo của Tô Vân Chỉ còn có thể cứu vớt được, đoán chừng Cung Khuynh đều cho rằng Tô Vân Chỉ đã làm gì Lỗ thị.

Sau khi để Bình Quả đưa Lỗ thị xuất cung, Cung Khuynh một mình suy nghĩ thật lâu, cũng đoán không ra đến cùng Tô Vân Chỉ và Lỗ thị tán gẫu cái gì.

Bình Quả đưa Lỗ thị xong, khi trở về gặp Cung Khuynh thì lắc lắc đầu. Toàn bộ hành trình Lỗ thị đỏ mặt không nói một lời, vì vậy Bình Quả cũng không có tìm hiểu ra tin tức gì có ích. Cung Khuynh lại nhịn không được bật cười, nói: "Thôi, đoán những thứ này không có ý nghĩa." Dù sao, Tô Vân Chỉ đã muốn chạy không được rồi.

Thấy tâm tình của Cung Khuynh rất tốt, Bình Quả cũng liền cười chuyển chủ đề: "Chủ tử, bên ngoài tuyết rơi. Nô tài đưa Tô nhị phu nhân xuất cung, lúc từ cửa cung trở về, bỗng nhiên liền đổ tuyết. Nô tài thấy, nếu tuyết này rơi liên tục, đoán chừng sáng mai, bên ngoài đều muốn biến thành màu trắng rồi."

"Đây là tuyết đầu mùa a." Cung Khuynh khép ống tay áo lại đứng lên, "Trách không được đêm qua bên tai lại nóng lên."

Nghe thấy Cung Khuynh nói như vậy, Bình Quả lập tức nhớ tới một chuyện nhỏ phát sinh vào buổi sáng.

Bình Quả nhớ rất rõ ràng, buổi sáng hôm nay lúc rời giường, chủ tử nhà mình thức dậy trước, nhưng mà sau khi rời giường Cung Khuynh lại dùng ngón tay nắm lấy cái mũi của Thục Thái phi, huyên náo làm cho Thục Thái phi ngủ không được bình yên. Cuối cùng, Thục Thái phi bị bức đến không có biện pháp, đoán chừng khi đó Thục Thái phi còn chưa triệt để thanh tỉnh, tóm lại nàng nhất định cảm thấy đặc biệt buồn ngủ, cũng chỉ có thể nói với Cung Khuynh: "Đúng vậy a đúng vậy a, đều là bởi vì ta nghĩ đến ngươi, thậm chí trong mộng cũng thấy ngươi, lỗ tai của ngươi mới có thể nóng lên đấy." Nói xong những lời này, Cung Khuynh mới cảm thấy mỹ mãn mà vuốt vuốt gương mặt Tô Vân Chỉ, đề cho Tô Vân Chỉ tiếp tục ngủ.

Nếu như Cung Khuynh không phải chủ tử của Bình Quả, Bình Quả thật sự rất muốn nói một câu, nàng chưa bao giờ gặp qua người nào vô sỉ lại nhàm chán như thế.

"Than ở chỗ của Hoàng thượng đã chuẩn bị đủ chưa? Tuổi hắn còn nhỏ, đoán chừng so với Tiên hoàng càng sợ lạnh một chút, vậy thêm ba phần than so với than lệ nhưng năm qua a." Cung Khuynh lạnh nhạt nói. Phần lệ ở chỗ của Hoàng thượng quá nhiều, phần lệ ở những nơi khác tất nhiên phải thiếu. Thiếu chỗ nào cũng sẽ không thiếu đến chỗ của Cung Khuynh, sẽ không thiếu đến chỗ của Tô Vân Chỉ, nhưng là luôn có một số người phải xui xẻo. Bọn họ xui xẻo liền sẽ sinh lòng oán trách đối với Hoàng thượng.

Cung Khuynh luôn tận hết sức lực mà đào hố cho tiểu Hoàng đế. Còn nhỏ thì đào hố rất nhỏ, có lẽ chẳng qua giống như là để cho tiểu Hoàng đế đi tới đi tới tạo thành một cái vết rộp phồng nước trên bàn chân mà thôi, đào hố lớn thì có khả năng khiến cho một ngày trong tương lai tiểu Hoàng đế phải đầu rơi máu chảy. Cung Khuynh sẽ không thương hại hắn. Nếu như bây giờ nàng thương hại hắn, như vậy đến một ngày khi Cung Khuynh vô lực bảo vệ chính mình cũng vô lực bảo vệ Tô Vân Chỉ, lại có ai sẽ đến đáng thương các nàng đây?

Bình Quả suy nghĩ một chút, hỏi: "Những năm qua chủ tử vẫn cảm thấy mật than dùng rất tốt, vì vậy năm nay hạ nhân lại đưa tới không ít. Ta cảm thấy mật than này, Chiêu Dương điện chúng ta chỉ cần giữ lại một phần ba, hai phần ba còn lại đều đưa đến Hoa Dương cung. Ngài cảm thấy thế nào?" Mật than là một loại than có cho thêm sáp mật ong trong giai đoạn tạo hình, nó được nặn ra thành các loại kiểu dáng đẹp mắt. Bất quá, sản lượng loại than này phi thường ít ỏi.

Bình Quả nghĩ bây giờ chủ tử nhà mình đều ngủ ở Hoa Dương cung, mà loại than này lại chỉ có Cung Khuynh mới có thể sử dụng, nên mới có đề nghị này.

"Ngươi xem đó mà làm a." Cung Khuynh đứng dậy đi xử lý chính vụ.

Thái hậu quả nhiên càng có quyền hành so với Hoàng hậu, vì vậy hạ nhân mới có thể nịnh bợ như thế.

Quyền lực là thứ tốt.

Nhược điểm của con người cũng là thứ tốt.

Bởi vì chúng đều có thể được Cung Khuynh sử dụng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi