VI HOÀNG

Thường Hữu Phúc là tới thay Kiền Khánh đế truyền lời. Kiền Khánh đế triệu Hoàng hậu nương nương đi Cần Chính điện dùng cơm trưa.

Cung Khuynh nhìn chằm chằm vào Thường Hữu Phúc vài giây đồng hồ, lúc này mới tự tiếu phi tiếu nói: "Bổn cung đã biết, nhất định sẽ không để Hoàng thượng đợi lâu."

Nữ nhân trong nội cung đều xem việc được Hoàng thượng gọi đi cùng dùng bữa là vẻ vang. Dù sao, đó là cơ hội để thể hiện Thánh sủng cho người khác thấy. Cung Khuynh cũng không cảm thấy vị Hoàng đế kia là thật sự xem trọng chính mình, sở dĩ kêu mình đi, kỳ thật là sợ chính mình ở lại trong Chiêu Dương điện, sẽ nghĩ biện pháp làm khó Thục phi a?

Tâm tư của Hoàng đế rất dễ đoán, hắn gọi Hoàng hậu rời đi, cho Hoàng hậu thể diện, mà Thục phi cũng có thể trở về Hoa Dương cung ăn cơm trưa rồi.

Cung Khuynh thở dài.

Nếu không phải buổi chiều Tô Vân Chỉ còn muốn tiếp tục đến Chiêu Dương điện, thời gian tiếp theo còn phải tiếp tục lui tới trong điện Hoàng hậu nàng, có lẽ Hoàng thượng càng muốn gọi Tô Vân Chỉ cùng dùng bữa a? A, hắn nhất định là nghe thấy tin tức Hoàng hậu cùng Thục phi ở cùng một nơi, trong lòng cấp bách.

Cung Khuynh không quan tâm đến Hoàng đế, nàng thở dài tất nhiên không phải là bởi vì ghen. Mà là bởi vì, Cung Khuynh lại nghĩ tới bộ dáng dối trá kia của Tô Vân Chỉ.

Tô Vân Chỉ a Tô Vân Chỉ, nử tử có sở trường đùa giỡn nhân tâm như ngươi, quả nhiên có thể dễ dàng mà đạt được sự yêu thích của tất cả mọi người a?

Trong lòng Cung Khuynh cười nhạo một câu.

Lại nói tiếp, loại nụ cười dối trá trên mặt Tô Vân Chỉ thật đúng là chói mắt, nếu như có một ngày có thể làm cho Tô Vân Chỉ khóc lên thì tốt rồi.

Hoàng hậu đại nhân không chút để ý mà nghĩ như vậy.

Khi Cung Khuynh rời khỏi Thiên điện, Bình Quả và Huệ Phổ cũng đi theo rời khỏi trà thủy gian, đến hầu hạ bên cạnh Cung Khuynh. Bình Quả lập tức đút vào tay Thường Hữu Phúc một hầu bao kiểu dáng đẹp đẽ, cười nói: "Công công cũng là càng vất vả công lao càng lớn. Những thứ này không đáng cái gì, công công giữ lại uống trà a."

Hầu bao bay bổng. Thường Hữu Phúc dùng ngón tay sờ sờ, cảm thấy bên trong hẳn là có đầy ngân phiếu. Này còn hào phóng hơn đưa cho hắn vài nén bạc rất nhiều.

Bất quá, Thường Hữu Phúc thân là nhất đại thái giám đắc dụng bên người Kiền Khánh đế, người nịnh bợ hắn từ trước đến nay rất nhiều. Lại nói, hắn mặc dù có thể trở thành người tâm phúc của Kiền Khánh đế, hoàn toàn là bởi vì hắn trung thành. Vì vậy, hắn cũng không có vì một cái hầu bao mà liền biểu hiện ra thái độ thân cận đối với Chiêu Dương điện.

Chẳng qua là, khi Thường Hữu Phúc rời khỏi Chiêu Dương điện, hắn mở hầu bao ra lại nhìn thấy hai tờ giấy, một tờ là ngân phiếu, một tờ khác là đơn thuốc trà lài. Là trà, không phải dược, chỉ là uống trường kỳ có thể cải thiện giấc ngủ. Trước kia Thường Hữu Phúc cũng nếm qua không ít khổ, ban đêm xác thực thường thường tình giấc khó ngủ.

Đây là Hoàng hậu nương nương có tâm a.

Thường Hữu Phúc nhịn không được cảm khái một câu. Phi tần trong nội cung, đại thần ngoài cung, kỳ thật đại bộ phận trong số bọn họ đều có chút xem thường thái giám, tuy rằng bọn họ cũng cần thỉnh cầu thái giám làm việc, nhưng nếu như có thể sử dụng vàng bạc hối lộ bọn thái giám, bọn họ làm sao lại cần tốn sức tốn tâm tư tìm đơn thuốc cái gì chứ?

Chân chính coi thái giám như con người, lúc trước Thường Hữu Phúc gặp được một Thục phi, hôm nay lại gặp được một vị Hoàng hậu nương nương. Hắn đương nhiên không phải bởi vì một tờ đơn thuốc trà lài liền cảm động, đơn thuốc chẳng qua là dệt hoa trên gấm, nguyên nhân càng quan trọng chính là, hắn không có nhìn thấy sự xem thường trong mắt Cung Khuynh.

Không đề cập tới trong lòng Thường Hữu Phúc chấn động, Cung Khuynh đang ngồi ở trước gương trang điểm.

Thánh giá tự nhiên không phải dễ dàng có thể gặp, lại trang điểm một lần nữa để lộ ra bộ dáng thận trọng. Cung Khuynh kỳ thật cảm thấy loại chuyện này rất phiền phức, chỉ trong thời gian một buổi sáng, nàng cũng đã đổi qua ba bộ y phục. Huống chi nàng đối với vị Hoàng đế kia lại không có tâm tư gì! Nhưng mà, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

"Nương nương, cây trâm cài tóc làm từ trân châu Thạch Lưu mắt mèo này thế nào?" Huệ Phổ từ trong hộp trang sức lấy ra nhưng đồ trang sức giống nhau đưa cho Cung Khuynh xem qua.

Mắt mèo là chính loại mắt mèo tông kim lục. Cung Khuynh thuận tay tiếp nhận trâm cài tóc, khe khẽ chuyển động vài cái, mắt mèo linh hoạt sáng ngời, xác thực giống như mắt mèo thật. Không biết tại sao, Cung Khuynh chợt nhớ tới bộ dạng phát cáu kia củaTô Vân Chỉ. Đều nói mèo là gian thần, người nào đó quả thật có hình dáng của gian thần.

Cung Khuynh quay đầu lại nói với Bình Quả: "Tìm cái hộp đi. Ta nhớ, trong đồ cưới có một cái hộp vuông làm từ tơ vàng gỗ lim, dùng cái đó."

Đồ cưới của Cung Khuynh rất nhiều. Cung gia mặc dù đối với nàng không tốt, nhưng bọn họ sẽ không động tay chân vào đồ cưới. Đối với loài đệ nhất thế gia mà nói, có thể sử dụng tiền để giải quyết vấn đề liền sẽ không còn là vấn đề. Bọn họ có lẽ sẽ bởi vì cạnh tranh thế lực mà hi sinh Cung Khuynh, chỉ là tuyệt đối sẽ không làm cho nàng chịu thiệt về mặt tiền tài.

Hai cung Thái hậu cũng sẽ không động tay chân đến đồ cưới của Cung Khuynh. Nói cách khác, đồ cưới của Cung Khuynh là tùy nàng muốn làm sao dùng thì dùng.

Bình Quả theo lời tìm được cái hộp. Cung Khuynh đem cây trâm cài tóc làm từ trân châu Thạch Lưu mắt mèo bỏ vào trong hộp.

Cái hộp có chút lớn, trâm cài tóc tuy rằng được gia công hoàn mỹ mười phần, chỉ là bỏ ở trong hộp liền có chút nhỏ. Cung Khuynh đưa cái hộp cho Bình Quả, căn dặn nàng: "Ngươi lại tìm chút ít trang sức trong đồ cưới của ta, bỏ đầy chiếc hộp này. Không cần keo kiệt, cái gì quý giá nhất liền lấy bỏ vào cho đầy."

Bình Quả lĩnh mệnh.

Bởi vì đồ cưới của Cung Khuynh được sắp xếp rất có trật tự ở trong nhà kho, Bình Quả rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ. Nàng bưng cái hộp đến cho Cung Khuynh xem qua. Cung Khuynh duỗi ra ngón tay lật xem một lần, nói: "Tốt, cứ như vậy đi. Các ngươi cầm chiếc hộp này đưa cho Thục phi, nói là ta chuẩn bị tạ lễ."

"Nương nương?" Bình Quả có chút khó hiểu. Nàng tuy rằng không dám nghi ngờ quyết định của Cung Khuynh, chỉ là nàng cảm thấy đau lòng thay cho Cung Khuynh a. Trong hộp này chứa những thứ phi thường quý hiếm. Quý hiếm là khái niệm gì chứ? Chính là thứ có tiền cũng không nhất định có thể mua được a. Sao có thể đều đưa cho Thục phi?

"Ta dùng nàng làm bè, mới thuận lợi lấy được phượng ấn từ trong tay hai vị Thái hậu. Nếu không hảo hảo làm yên lòng nàng một phen, dựa vào tính tình của người nào đó, sớm muộn gì cũng sẽ đem Chiêu Dương điện của ta làm huyên nào đến nghiêng ngã." Cung Khuynh lạnh nhạt nói, "Ta đại nhân đại lượng, mới không muốn cùng nàng so đo nhiều hơn."

Cho dù là tạ lễ, một cái trâm cài tóc mắt mèo cũng đủ rồi a? Bình Quả không rõ Cung Khuynh vì sao phải chuẩn bị trọng lễ như vậy. Phải biết, kim lục mắt mèo vốn là hoàng gia đưa cho Cung gia làm sính lễ, xuất ra từ tư kho của nhiều đời Hoàng đế, màu sắc hoàn mỹ, thế gian khó gặp. Gia chủ Cung gia để thể hiện chính mình là đạo đức tốt, không muốn mang tiếng tham lam tài danh, liền sai người đem mắt mèo gia công thành trâm cài tóc, bỏ vào trong đồ cưới của Cung Khuynh.

Bất quá, nếu như Cung Khuynh đã quyết định, Bình Quả cũng không dám nói thêm gì nữa. Nàng cầm một cái hộp phục trang đẹp đẽ đi đến Thiên điện.

Cung Khuynh liền lại căn dặn Huệ Phổ: "Tác Ni bận rộn một buổi sáng, ước chừng là mệt mỏi. Buổi chiều, ngươi thay nàng một chút. Còn Tác Ni, để cho nàng đi Thiên điện hầu hạ Thục phi a. Người nào đó tính nết là hơi kém một chút, chỉ là tuyệt đối sẽ không tổn thương người khác, để Tác Ni cùng nàng ăn uống vui chơi là được rồi." Buổi chiều, Cung Khuynh nên bắt tay vào xử lý cung vụ. Lúc này nàng mới vừa tiếp nhận, nhất định sẽ bề bộn nhiều việc, tất nhiên không có thời gian vui chơi cùng Tô Vân Chỉ.

Huệ Phổ cười đáp ứng, còn nói: "Tác Ni rành về bắt chước chữ viết, có muốn..."

Cung Khuynh nghĩ đến bộ dạng giương nanh múa vuốt kia của Tô Vân Chỉ, nói: "A, trước khoang hãy gọi Tác Ni hỗ trợ." Cung Khuynh vốn định để cho Tác Ni bắt chước bút tích của Tô Vân Chỉ sao chép kinh Phật. Chẳng qua là người nào đó động một chút lại phát cáu, Cung Khuynh sẽ đem việc này đè xuống, người nào đó xác thực nên mài giũa tính tình!

Khả Nhạc tiếp nhận tạ lễ trong tay Bình Quả. Còn không đợi Bình Quả rời khỏi, Tô Vân Chỉ hưng trí bừng bừng nói: "Đến, mở hộp ra, ta thật muốn xem Cung Khuynh chuẩn bị cho ta thứ gì!" Về chuyện đối nhân xử thế, nàng vốn là người phi thường có chừng mực, điều kiện tiên quyết là không gặp phải Cung Khuynh.

Chủ tử nhà mình thế nhưng lại gọi thẳng tên Hoàng hậu... Khả Nhạc dùng ánh mắt liếc nhìn Bình Quả một lần, Bình Quả yên tĩnh đứng nghiêm ở một bên.

Khả Nhạc theo lời mở cái hộp ra.

Làm sủng phi, những vật báu trong tay Tô Vân Chỉ không ít, ngay cả tiêu chuẩn ánh mắt của Khả Nhạc và Tuyết Bích đều bị nuôi dưỡng rất cao. Thế nhưng cho dù là như vậy, Khả Nhạc cũng thiếu chút nữa phải quỳ xuống rồi. Thứ trong hộp này... Hoàng hậu thật sự rất có tiền a, Hoàng hậu thật cam lòng a, Hoàng hậu so với Hoàng thượng còn hào phóng hơn a.

Tô Vân Chỉ rất thích trang sức, đây là sở thích của nàng từ trước khi xuyên qua. Bất quá, khi đó nàng phải nuôi gia đình, muốn mua xe và nhà ở, tuy rằng chưa từng bạc đãi chính mình, chỉ là mua trang sức rất có hạn. Giờ phút này, nhìn thấy báu vật trong hộp, khóe miệng của nàng nhịn không được đã vểnh lên.

"Nếu như Hoàng hậu nương nương có việc bận rộn, vậy bổn cung trở về Hoa Dương cung." Được thuận mao* tâm tình Tô Vân Chỉ siêu cấp tốt. Nàng phe phẩy ống tay áo rộng thùng thình, cái đuôi sau lưng dường như đều muốn vểnh lên trời. Bất quá, nàng vẫn là rất cố gắng giả bộ bình tĩnh.

(*Kiểu như được dỗ dành)

Ân, tuyệt đối không thể để cho Cung Khuynh chế giễu! Tô Vân Chỉ tỏ vẻ, chính mình cũng là người từng va chạm xã hội.

Bình Quả cung kính tiễn vị chủ tử này rời đi. Thông minh như Bình Quả, luôn cảm thấy có chuyện gì đã lệch hướng đi so với nhận thức trước đây của nàng.

Trên đường trở về Hoa Dương cung, Tô Vân Chỉ càng nghĩ càng thấy trong lòng trong bụng nở hoa. Nàng cũng không phải là tham tài, mà là thực ưa thích những thứ trang sức kia. Chỉ có điều đây là một sở thích phi thường đắt đỏ. Mà Khả Nhạc thủy chung cẩn thận từng li từng tí mà bưng lấy hộp tơ vàng gỗ lim. Nàng cảm thấy chiếc hộp này nặng tựa thiên quân.

Tuyết Bích nhỏ giọng hỏi Khả Nhạc: "Ngươi có cảm thấy một màn này nhìn rất quen mắt hay không? Luôn cảm thấy hình như đã xảy ra ở đâu rồi..."

Khả Nhạc không dám đáp lại lời nói của Tuyết Bích, nàng bây giờ căn bản không dám phân thần, vạn nhất phân thần đánh rơi cái hộp thì làm sao bây giờ a? Thẳng đến sau khi khóa cái hộp cất vào trong khố phòng của Hoa Dương cung, Khả Nhạc xoa xoa mồ hôi, móc chiếc chìa khóa ở ngang hông của mình, mới có thời gian nghĩ đến lời nói của Tuyết Bích.

Ha, Tuyết Bích nói hình như không sai a, chuỗi sự tình này quả thật có chút quen thuộc a...

Trong lòng Khả Nhạc kinh ngạc. Nàng hiển nhiên là lần đầu tiên cùng với chủ tử nhà mình đi gặp Hoàng hậu, chỉ là vì sao đã có cảm giác quen thuộc đây?

Bỗng nhiên, trong lòng Khả Nhạc chợt lóe lên. Chính là quen thuộc như vậy sao! Mỗi một lần Thục phi đi Cần Chính điện diện thánh, sau đó ba người chủ tớ các nàng đều mang theo nhiều ban thưởng trở về Hoa Dương cung. Sau đó, chưởng quản nhà kho Khả Nhạc liền mở cửa nhà kho, đem đồ vật được ban thưởng đều bỏ vào trong khố phòng.

...

Không đúng chỗ nào?

Ở đâu cũng không đúng a!

Đây chính là Hoàng hậu a! Vì sao lại thấy Hoàng hậu ban thưởng và Hoàng thượng ban thưởng là giống nhau?

Khả Nhạc quay cuồng mà bay tới trước mặt Tô Vân Chỉ.

Chẳng lẽ nương nương nhà mình mỹ nhan thịnh thế, sau khi bắt được nam chủ của hậu cung, lại bắt luôn nữ chủ nhân?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi