VỊ HÔN PHU BẤT ĐẮC DĨ

Trong thời đại nam nữ bình đẳng gần như không còn phân biệt giới tính nữa thì tộc Đông Nữ là dân tộc duy nhất vẫn giữ tập tục thị tộc mẫu hệ, với quy tắc “nữ tôn nam ti”. Người trong tộc thường ẩn cư ở vùng rừng núi phía tây nam, trong tộc luôn lấy việc tôn trọng nữ giới làm đầu, dĩ nữ vi quý, đàn ông phải gả đến nhà gái, trở thành vật phụ thuộc của phụ nữ. Có nghĩa là, tại gia tòng mẫu, xuất giá tòng thê, thê tử tòng nữ!

Quỷ sứ, đều là những lời gạt kẻ khác!

Cái gì mà nữ tôn nam ti, rồi tôn trọng phụ nữ, đàn ông là vật phụ thuộc, những quy tắc vớ vẩn đó không thể chứng minh thực tế rõ ràng bằng chiếc vòng phượng trên tay Tô Gia Áo.

Thế mới nói, thà rằng tin trên thế gian có ma, còn hơn tin miệng lưỡi đàn ông! Suýt nữa cô đã bị lừa bởi vẻ ngoài thuần khiết vô hại, hông bao giờ lên tiếng oán thán của Quý Thuần Khanh.

Cô biết ngay là tàn dư phong kiến nam tôn nữ ti đã qua hàng trăm năm, một thôn nhỏ quê mùa không thể đi ngược lại được! Gì mà đã vào nhà cô thì là người nhà cô, rồi cô ở ngoài muốn phong lưu phóng đãng thế nào cũng được, anh ở nhà sẽ nhắm mắt cho qua, thế tại sao lại còn bắt cô mang cái vòng khoá phong kiến không cho cô đụng đến đàn ông này chứ? Rõ ràng anh ta đang núp dưới cờ hiệu nữ tôn nam ti, còn nói một đằng làm một nẻo. Loại vòng như kiểu đai trinh tiết này rõ ràng phải để anh ta đeo mới phù hợp với quy tắc nữ tôn nam ti chứ!

“Đeo nhầm? Anh nói chiếc vòng này đã bị đeo nhầm người?” Tô Gia Áo vừa cố gắng tháo chiếc vòng ra, vừa quay người lại hét lên với Quý Thuần Khanh, vẻ mặt tỏ ra vô tội: “Anh nói là chiéc vòng này vốn phải do anh đeo để giữ sự thanh bạch, kết quả tôi đã ngu ngốc vì tuổi nhỏ không hiểu chuyện, chụp lấy tự đeo vào tay, sau đó không tháo ra được, thế là xem như sính lễ để tôi mang đi luôn à?”

Quý Thuần Khanh điềm nhiên nhìn thê quân của mình đang sắp điên lên, không biết có nên bổ sung không, cũng chính vì cô tham lam đeo chiếc vòng của nhà anh nên các trưởng bối mới cho rằng đây là hôn nhân trời định, hôn sự của hai người họ đã được sắp đặt sẵn là vì thế.

“Tại sao anh không ngăn tôi lại? Lúc ấy tôi còn nhỏ không hiểu biết, sao anh lại mở to mắt nhìn tôi tự huỷ diệt tương lai của mình?”

“Bởi vì nhìn em có vẻ rất thích vòng phượng tổ truyền này.”

Quý Thuần Khanh liếc nhìn chiếc vòng đeo trên cổ tay của Tô Gia Áo, chiếc vòng này bài xích những người khác giới với người đeo nó, là vật báu gia truyền của nhà họ Quý, vốn do anh là nam nhi phải đeo để giữ sự thanh bạch. Bây giờ cảm nhận được anh nên tất nhiên sẽ liều mạng bảo vệ chủ nhân, có điều vòng phượng tuy là linh vật nhưng nó lại không biết mình đã bị đổi chủ, thứ nó phải bài xích cũng từ phụ nữ chuyển thành đàn ông.

“Anh thấy bộ dạng này của tôi nhìn có vẻ thích nó lắm à?” Bấp chấp mình vẫn đang trên đường về nhà, cô ngồi bệt xuống đất, đạp lên chiếc vòng cố cởi nó ra: “Cái thứ này rốt cuộc phải tháo thế nào đây?”

“Đeo nó không được à? Thành phố này tạp nham quá, nó sẽ bảo vệ em!”, anh tốt bụng khuyên nhủ.

“Tôi không thèm làm sát thủ đàn ông đâu!” Cô không cần, có chết cũng phải tháo cho được cái thứ có thể huỷ hoại hạnh phúc cả đời của mình. Thời đại này ngoài vường trẻ ra, tỷ lệ chạm được vào trai tân còn khó hơn bị máy bay đâm trúng nữa.

“Mau đến giúp tôi tháo cái này ra đi, tôi cũng muốn trả lại vật báu gia truyền cho anh.” Trả anh rồi, cũng tiện cho mỗi người tự đi trên con đường tương lai của mình.

“Thê quân, làm thế thì không lấy nó ra được đâu.” Thấy cô rất kiên quyết nên anh tốt bụng khuyên.

“Thế phải làm sao?”

“Giao cấu.”

“Hả? Gọi chó? Gọi chó đến cắn mình để làm gì?”

“Gọi chó đến cũng vô ích, ý anh là…” Phải gọi đàn ông.

Nửa câu sau anh ngượng không dám nói, mặt đỏ bừng, nhìn qua nơi khác, tìm cách diễn đạt uyển chuyển hơn để giải thích: “Em phải cùng một người đàn ông trong sạch hành lễ Chu Công2 mới có thể tháo chiếc vòng ra.”

“Hành… cái lễ gì mới được chứ?”

Anh mím môi, nhìn dáng vẻ ngờ nghệch của cô: “… Chính là cái ấy ấy.”

“… Ý anh là, phải tìm trai tân để ấy ấy?”

“Có thể nói thế.” Anh cũng không tìm từ khác để nói nữa mà đồng ý với cách diễn đạt của cô. “Còn nữa, thê quân, sau này em ít tiếp xúc với đàn ông là tốt nhất.”

“Tại sao???” Cô nằm bò ra đất ăn vạ, cô không có mắc mứu gì với trai tân, tại sao lại bị hại thê thảm thế này?

Anh giật mình, buồn rầu nói: “Vì chiếc vòng này rất nhạy cảm với độ sạch sẽ, cơ thể người đó càng nhơ bẩn thì chịu khổ càng nhiều.” Có nghĩa là, ăn mặn nhiều, đi đêm nhiều thì máu phun ra càng nhiều, nếu abất cẩn chạm phải anh chàng phong lưu lãng tử nào đó, chỉ e rằng sẽ diễn cảnh “máu rơi khắp nơi như sông biển, gió lốc tung trời nào được yên.”

“…” Cô nén nhịn ý muốn chửi thề, nhẫn nhịn một lúc lâu mới thốt ra một câu qua kẽ răng: “Anh có chắc lúc đầu chỉ vì nhìn tôi có vẻ rất thích nên mới không ngăn cản tôi đeo chiếc vòng này không?” Anh ta tốn không muốn mình phải đeo cái vòng trinh tiết biến thái này, nên mới đẩy cho bé gái nhỏ tuổi ngây ngô là cô? Thật đúng là một người thâm độc, nham hiểm, lắm mưu nhiều kế.

“…”

Câu trả lời trong im lặng của anh khiến Tô Gia Áo lắc lắc chiếc vòng trên tay một cách chán ghét, quyết định về nhà lấy kìm, búa, đục, rìu… các loại để tiến hành tháo bỏ nó, nếu hết cách rồi thì cô sẽ cưa luôn tay mình đi! Ý đã quyết, cô lồm cồm bò dậy, đang định chạy về nhà thì một bóng người đột ngột xuất hiện, cố ý ngăn cản bước chân cô, cô sang phải, người ấy cũng sang phải, cô sang trái, đôi giày da rất đẹp ấy cũgn nhích sang bên trái, cô bất mãn đưa mắt lên nhìn, định trừng mắt cho hắn ta biết thế nào là lễ độ.

Chiếc quần jean hợp mốt, đôi tay đeo những chiếc nhẫn sành điệu đang thọc vào túi quần, áo khoác ngoài kiểu Tây màu đậm phối với áo pull bằng nhung màu đen cổ chữ V, khoé môi ẩn hiện nụ cười chế giễu quen thuộc.

Tiêu Yêu Cảnh?

Hormone đàn ông mạnh mẽ vây kín cô, “vị đàn ông” trong truyền thuyết đang bao trùm từ mọi phía khiến cô thần hồn điên đảo, bất giác lùi lại một bước dài. Vì sự an toàn của anh, cô buộc phải giữ khoảng cách, lùi lại, tức là cô đang áp sát anh trai tân ở phía sau hơn nữa.

Cảnh đó càng khiến Tiêu Yêu Cảnh thấy nhức mắt hơn, anh nhướn mày hỏi:

“Ồ, trung hợp thật, lại gặp nhau rồi, về nhà cùng bạn trai mới à? Hay là…???” Anh đảo mắt, ánh nhìn vượt qua đầu cô, cố ý nhìn người đàn ông đứng phía sau: “Lại đang tuỳ tiện tìm người đàn ông khác để tỏ tình kiểu em thích anh?”

“Hả?” Tô Gia Áo không hiểu vì sao anh lại đột ngột xông ra châm chích mình như thế.

Tiêu Yêu Cảnh bước qua Tô Gia Áo đang đứng ngẩn ngơ, tiến thẳng dến trước mặt anh chàng có vẻ yếu ớt, không xứng là đối thủ của mình, tốt bụng nhắc nhở: “Cô gái này là của anh à? Vậy cô ta có kể với anh màn tỏ tình tuyệt vời với tôi hôm qua không? Đúng chứ, Tô Gia Áo? Cô nói với tôi là cô thích tôi, sau đó thì sao, chơi trò này với tôi ư?”. Không đợi Quý Thuần Khanh phản ứng, anh đã quay lại nhướn mày với cô vẻ khinh bỉ: “Hừ, những cô nàng thích chơi trò mèo vờn chuột có rất nhiều, nhưng người quá đáng như cô thì vẫn là lần đầu tôi thấy”.

Tiêu Yêu Cảnh vừa dứt lời, thấy một cô gái yêu kiều mảnh mai từ đường bên kia tiến lại, anh uể oải đưa tay lên vẫy, cô gái ấy lập tức ngoan ngoãn chạy đến, bất chấp mình vẫn đang một đôi giày cao gót rất khó đi, ôm eo anh như một con chim nhỏ, cả cơ thể áp sát vào người anh.

Mặc cô gái kia dụi vào lòng mình, anh đưa tay choàng qua eo cô ta một cách thân mật, lạnh lùng nói: “Nhắc cho cô biết, lần sau tìm ai đó diễn kịch cũng phải biết tìm người biết hôn con gái đúng lúc, cái loại gối thêu hoa chỉ có mã bề ngoài và chỉ dừng ở việc ôm là đã mãn nguyện thì hoàn toàn không khiêu khích được tôi đâu. Muốn tôi ghen cũng phải phiền cô chọn người nào hay hơn mới được, loại đẳng cấp này thì đừng hòng ai thèm nhìn.” *Vanila: Ê, anh Thuần Tình rất good nha! Mà anh nói chuyện nặc mùi dấm chua với thuốc súng, còn dám bảo không ghen? *hắc hắc*

Nói xong anh ném lại nụ cười lạnh lùng, rõ ràng là cố ý giáo huấn Tô Gia Áo, ôm cô gái bên cạnh rồi đi lướt qua cô, liếc nhìn cô, anh cảm nhận được một nỗi chua xót khó che giấu đang tuôn trào trong lòng cô, nụ cười lạnh bên khoé môi dần biến thành vẻ thích thú.

Tiêu Yêu Cảnh sảng khoái bỏ đi, Tô Gia Áo thì tức nghẹn họng, trước nay cô luôn nghĩ đàn ông phải như anh, phong độ, khí chất, nam tính, chuyện nhỏ không so đo, chuyện lớn không hoảng hốt, nhưng chẳng ngờ anh vừa nhỏ mọn vừa cay độc, từ chối lời tỏ tình của cô thì thôi cũng được, lại còn túm một cô gái khác đến để cười cợt cô. Cô vốn đã tức giận vì chuyện chiếc vòng, biết chắc chắn anh không trong sạch gì, đã cố ý giữ khoảng cách an toàn nhưng anh lại chẳng biết cảm ơn, mà còn báo thù.

Nhìn hai bóng dáng đang âu yếm bên nhau, cô cực kỳ khó chịu. Anh là đồ quỷ, bảo ôi chơi trò vờn chuột à, vậy tôi chơi cho anh xem! Cô quay đầu lại, lôi người đứng trước mặt cô, vị hôn phu hợp pháp, đến gần, học theo cô nương quỷ quái kia mà nhào vào lòng anh, áp thật sát rồi sờ mó, không có mùi thuốc lá giống như trên người Tiêu Yêu Cảnh, cơ thể Quý Thuần Khanh trong sạch đến nỗi chỉ có mùi hương nhẹ nhàng.

Quý Thuần Khanh bị túm đến làm gối ôm nhưng không hề phản kháng, thấy thê quân nhà mình hiếm khi chủ động như thế, còn ngang ngược kéo tay anh ôm chặt eo mình, nên anh chỉ biết đờ người đứng im tại chỗ.

Cô gái đang cố gắng làm trò trong lòng anh thấy bất mãn: “Anh ngây thơ thật đấy, ôm tôi đi chứ!”

Anh đứng im, thẳng đờ, cau mày, nghĩ ngời điều gì đó.

“Chẳng phải anh luôn rất nghe lời, rất ngoan ngoãn đó sao, bây giờ tôi muốn anh ôm tôi cho anh ta thấy, ôm đi!”

“…”

“Anh phải giúp tôi làm anh ta tức chết chứ.”

“Anh đang nghĩ…”

“Lúc này mà anh còn ngần ngại cái gì, anh cứ ôm tôi chặt vào, có bị gãy xương tôi cũng chịu.”

“… Anh đang nghĩ là, lúc này có phải hôn em thì tốt hơn không?”

“…”

Dứt lời, đôi môi mềm mại, đỏ hồn của anh đã cúi xuống, thì ra không chỉ có thù dai, mà anh cũng rất để tâm đến khuyết điểm “không biết hôn con gái vào lúc thích hợp”. Nếu đã là báo thù thì khi đồng lòng thoả hiệp chống kẻ thù bên ngoài, cô cũng rất biết phối hợp, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để mặc cho anh làm củ đôi môi chưa bị ai chạm đến của mình.

Tiêu Yêu Cảnh chưa đi xa, anh trừng trừng nhìn hai học sinh giỏi rất biết học hỏi, còn đứng tại chỗ triển khai môn thực hành nghiên cứu chuyên sâu, chàng trai tuấn tú kia dám thách thức anh, ôm cô gái vừa mới hôm qua còn tỏ tình với anh vào lòng, cúi đầu xuống, chơi trò răng môi. Anh cố nhịn, cố duy trì phong độ nam nhi, hít thở một cách khó nhọc thầm nguyền rủa cầu cho lưỡi hai người đó bị cắn đứt.

“Yêu Cảnh, anh đang giận gì sao? Eo bị anh ôm đau quá!”

“Hử? Anh giận? Làm gì có! Anh ôm chặt quá à?”, anh cố gắng nhếch môi.

Anh cảm thấy mình rất điềm tĩnh, khá bình thả, hoà nhã, không chút xao động, cũng hoàn toàn không có ý muốn đánh ai cả, anh chỉ muốn uống một ly nước lạnh thật lớn với tốc độ nhanh nhất để thoải mái hơn.”

“…” Còn không à? Anh có phải đang ôm đâu, mà là đang cấu thì có, bây giờ còn làm vẻ mặt uy hiếp người khác, không phải anh đang giận, mà lửa giận đang cháy bừng bừng.

Còn Tô Gia Áo đang đứng quay lưng về phía Tiêu Yêu Cảnh, người bị ngộ nhận là đang chìm đắm trong những nụ hôn thì đang ngẩng đầu toát mồ hôi, lừ mắt nhìn xuống đôi môi xinh đẹp của Quý Thuần Khanh, đôi môi ấy đặt xuống trán cô rồi không di chuyển thêm bước nào nữa, cô tức tối hỏi:

“Đó là nụ hôn mà anh nói à?” Đúng là thần thánh quá, trong sáng quá, một nụ hôn khiến cô chỉ muốn giơ chân đạp văng anh ra.

“Thê quân, chúgn ta đã đi quá lễ nghĩa rồi, cho dù em muốn thì trước khi thành hôn, anh cũng chỉ có thể hôn đến đây thôi.” Giọng anh rất chân thành, nghiêm túc, khá là nguyên tắc. Muốn cô vui thì cũng có, nhưng thanh bạch vẫn phải giữ.

“Anh cứ tiếp tục làm gối thêu hoa đi, đồ lạc hậu!”

1 Trong tiếng Trung “giao cấu” và gọi chó phát âm giống nhau đều là “jiao gou”.

2 Tương truyền đầu thời Tây Chu phong tục hôn nhân hỗn loạn Chu Công đã chế định lại lễ giáo chỉnh đốn phong tục, người đời sau dùng cụm từ này với ý nghĩa thành hôn bao hàm cả ý kính trọng những luân lý của cổ nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi