VỊ HÔN PHU LÃO ĐẠI LẠI GIÚP TÔI LÀM BÀI TẬP

*Bắt đầu từ chương này mình sẽ không gọi Hạ Uẩn Dung là "hắn" nữa mà chuyển sang "ông" nhé. Bởi vì HUD cũng luống tuổi rồi, cứ "hắn" mãi thì đâm ra vai vế không hợp, cách gọi của những chương trước mình sẽ sửa lại sau.

Đây là vấn đề khó hiểu mà Khương Mịch muốn hỏi Hạ Uẩn Dung khi nghe tin ông sẽ đến ăn Tết cùng mọi người trong đoàn phim.

Bộ phim này là do Nhạc Quả đầu tư, tuy nhiên nó cũng không phải bộ phim gì lớn. Có câu nói, chẳng sợ hot cũng không tổn thất được bao nhiêu tiền. Nhất là dựa trên cương vị ông chủ như Hạ Uẩn Dung mà nói, nếu tới vì một đoàn phim như thế này thì cũng không hợp lý lắm.

Lúc trước đoàn phim xảy ra chuyện ông cũng đã đã đích thân tới, có thể nói là do khi đó còn có Bách Mặc ở đây.

Dù sao cũng là một nghệ sĩ có lưu lượng, hơi lơ là một chút là sẽ xảy ra phản ứng dây chuyền, nên cẩn thận một chút vẫn hơn.

Thế nhưng, bây giờ hợp đồng của Bách Mặc đã bị hủy, tất cả đoàn phim đều dùng người mới, vậy thì tại sao Hạ Uẩn Dung lại muốn tới ăn cơm cùng bọn họ nhân ngày Tết này?

Cho dù không ở cùng người nhà đi chăng nữa thì cũng có nơi khác thích hợp để ông đi hơn mà?

"Ngôn Phong chưa nói cho cháu nghe sao?" Hạ Uẩn Dung hỏi.

Lúc này Khương Mịch mới ý thức được có lẽ mình đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn: "Chưa nói ạ... Xin lỗi, cháu chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, nếu không tiện nói thì bỏ đi."

"Không phải là không tiện." Hạ Uẩn Dung mỉm cười lắc đầu: "Trong nhà chỉ có một mình chú thôi."

Quả nhiên là hỏi ngu rồi, Khương Mịch lập tức xin lỗi: "Xin lỗi chú."

"Không cần xin lỗi, đây cũng không phải là chuyện bí mật gì." Hạ Uẩn Dung nói.

Hai người tạm thời không nói chuyện, cảnh quay bên kia cũng vừa hay quay xong. Gia Vĩ lớn tiếng kêu kết thúc công việc, tất cả mọi người đều hoan hô, chủ đề này cứ thế kết thúc.

Đêm 30 có rất nhiều quán cơm đã đóng cửa, hiển nhiên Hạ Uẩn Dung đã có chuẩn bị từ trước, không chỉ đặt trước cơm mà còn đặt sẵn chỗ ở hội sở giải trí, giúp mọi người sau khi ăn xong có thể vui chơi.

Nhà Ngu Bạch làm về khách sạn, ở Hòa Xuyên cũng có chi nhánh nhà cô ca, ba mẹ cô ta không yên tâm để con gái ở ngoài ăn Tết một mình nên đã sắp xếp cho cô ta qua đó đón Tết.

Vậy nên ngoại trừ Ngu Bạch, tất cả những người còn lại trong đoàn phim đều cùng nhau đi ăn cơm tất niên.

Cô ta không ở đây, Khương Mịch cảm thấy khá vui vẻ. Tết đến, cô chỉ sợ Ngu Bạch gây chuyện rồi không an tâm nổi thôi.

Bữa cơm tất niên vô cùng vui vẻ, có lẽ là do ngày Tết nên thoạt nhìn đêm nay Hạ Uẩn Dung không giống ngày thường.

Bình thường Hạ Uẩn Dung nhìn thân sĩ lễ phép, nhưng trên người lúc nào cũng toát ra một cảm giác xa cách, làm người ta không dám thân cận. Buổi tối ngày hôm nay, ánh mắt khi ông nhìn mỗi người đều lộ ra vẻ từ ái, ngay cả khi có người mới đến kính rượu, cơ bản ông đều sẽ uống hết.

Sau khi ăn tất niên xong, mọi người lại cùng nhau đi vào hội sở giải trí.

Vốn ban đầu Khương Mịch không định đi, nhưng nghĩ đến việc quay lại khách sạn cũng chỉ có một mình nên cô quyết định đi theo.

Một đám người ngồi trên băng ghế quỷ khóc sói gào, ca hát, uống rượu, chơi trò chơi, khiến không khí trong căn phòng trở nên sôi nổi.

Khương Mịch trốn trong góc chơi điện thoại một lát, thấy sắp tới tiết mục của Cố Ngôn Phong nên lén chuồn ra ngoài, đi đến đại sảnh của hội sở.

Ở đó có TV đang phát sóng trực tiếp Xuân Vãn.

Khương Mịch đi đến một góc, lại nhìn thấy Hạ Uẩn Dung đang ngồi ở đó hút thuốc.

Không hiểu sao cô cứ cảm giác trên người ông có hơi thở buồn rầu, không biết có nên tới quấy rầy hay không.

Còn đang chần chừ thì Hạ Uẩn Dung đã quay đầu, phát hiện ra cô: "Mịch Mịch? Sao cháu lại ra đây?"

"Chú Hạ." Khương Mịch đành phải qua đó chào hỏi: "Cháu ra đây hít thở không khí, còn chú thì sao?"

"Bên trong quá ồn ào, chú lớn tuổi rồi, chịu không nổi nên mới ra đây hít thở không khí." Hạ Uẩn Dung nhanh chóng vỗ lên ghế: "Cháu ngồi đi, đứng đó làm gì?"

Khương Mịch đổ chén nước đi giúp ông, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh.

"Cảm ơn." Hạ Uẩn Dung ngẩng đầu nhìn TV, cười một cái: "Hóa ra là tiết mục của Ngôn Phong sắp tới rồi, thảo nào cháu lại ra đây."

Khương Mịch có chút thẹn thùng: "Chủ yếu là ra đây hít thở không khí thôi ạ."

Hạ Uẩn Dung cúi đầu cười nhạt, không tranh cãi với cô.

Khi nói chuyện, Cố Ngôn Phong đã lên sân khấu.

Khương Mịch bất chấp việc có Hạ Uẩn Dung ở đây, chăm chú nhìn chằm chằm TV.

Giữa sân khấu tối đen, một chùm ánh đèn đột nhiên sáng lên, chiếu thẳng vào người đàn ông đang ôm ghita.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, ngũ quan anh tuấn, tròng mắt đen nhánh ngược với ánh đèn, giống như ngôi sao sáng lập lòe. Năm ngón tay anh đặt trên đàn ghita chẳng khác nào bạch ngọc, muốn đẹp trai bao nhiêu có bấy nhiêu, toàn bộ trường quay phát ra tiếng vỗ tay rần rần.

Cố Ngôn Phong hơi cười với màn ảnh, bắt đầu hát.

Trong lòng Khương Mịch nổi lên từng cơn sóng nhẹ, cũng nhẹ nhàng hát theo. Cô nhìn người trên màn hình, khóe miệng không tự chủ được hướng lên trên.

Thứ mà cô đang nhìn không giống những người khác, cô đang nhìn Cố Ngôn Phong đeo khăn quàng cổ.... Chính là chiếc khăn mà cô đã đan kia.

Quan trọng nhất là, anh không đeo giống như cách mà cô đã đeo mẫu cho Tạ Hiểu Toàn.

Điện thoại vang lên một tiếng.

Khương Mịch liếc mắt qua xem thử, là Tạ Hiểu Toàn.

[Tớ cảm ơn cậu: Tớ nhìn thấy thầy Cố đeo khăn quàng cổ rồi, đeo kiểu chữ M cũng được luôn sao? Mịch Mịch, cậu cũng thật tâm cơ.]

Khương Mịch không đáp lại cô ấy mà tiếp tục xem màn hình.

Cố Ngôn Phong ngồi ở đó, gương mặt cúi xuống hát từng câu nhẹ nhàng, ôn nhu đến kỳ lạ. Anh hát cực kì dễ nghe, âm thanh thuần hậu trầm thấp từ tính đến mười phần, làm lỗ tai cô tê dại một mảnh.

Mỗi một tiết mục chỉ có vài phút, Cố Ngôn Phong hát xong liền đứng lên, tay đặt trên khăn quàng cổ, khom lưng với mọi người.

Không biết có phải là do trùng hợp hay không, vừa hay anh đặt tay lên chỗ chữ M kia, lúc ngẩng đầu bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.

Ngực Khương Mịch "ầm" nổ một tiếng vang lớn, không biết tại sao lại có cảm giác như anh đang cười với mình.

"Khăn quàng cổ đó là cháu đưa à?" Hạ Uẩn Dung ở bên cạnh bỗng nhiên hỏi.

Lúc này Khương Mịch mới ý thức được mình cười quá ngốc nghếch, vội vàng thu liễm lại: "Sao chú lại biết ạ?"

"Lúc trước nó chưa bao giờ đeo khăn quàng cổ cả, ngại phiền phức." Hạ Uẩn Dung nói.

Khương Mịch: "...."

Đúng là cô không biết thật, nếu không cô đã chẳng đưa khăn quàng cổ đâu.

Nhưng mà, Cố Ngôn Phong đeo....

Hạ Uẩn Dung lại nhìn cô một cái, tiếp tục nói: "Lúc trước nó cũng không đồng ý tham gia mấy loại tiệc tối kiểu này, càng không đánh đàn hát trước mặt mọi người."

Khương Mịch bỗng nhiên nhớ ra, sở dĩ Cố Ngôn Phong học nhạc cụ là do Tiêu Hàm Sương ép anh học, nếu anh không học, bà ta sẽ nhốt anh trong căn phòng tối, cho anh nghe những âm thanh khủng bố. Vậy nên Cố Ngôn Phong đành phải nghe theo, nhưng anh ghét nó vô cùng, thậm chí lúc trước còn không chịu thừa nhận mình biết đánh đàn.

Đáy lòng Khương Mịch chua xót: "Vậy tại sao năm nay anh ấy lại đồng ý?"

"Chắc là muốn hát cho cháu nghe." Hạ Uẩn Dung không chắc chắn đáp lại: "Bọn cháu không thể cùng nhau ăn Tết, nó dùng cách của nó để nói chúc mừng năm mới với cháu."

Khương Mịch không dám tin.

Nếu là thật, vậy Cố Ngôn Phong.... anh cũng thích cô sao?

Cô xoa nắn ngón tay, có chút đứng ngồi không yên.

"Muốn gọi thì gọi đi." Hạ Uẩn Dung liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô, hơi mỉm cười.

Mặc dù Khương Mịch ngại ngùng nhưng rốt cuộc vẫn không khống chế được cảm xúc, cô cầm điện thoại chạy nhanh ra ngoài.

Nhưng ở bên kia, Cố Ngôn Phong đã tắt máy.

Có thể là do không tiện lắm nên Khương Mịch thử hai lần rồi đành thôi.

"Quên mất không nói cho cháu nghe." Hạ Uẩn Dung thấy cô cụp đuôi ủ rũ quay về thì biết là cô không gọi được: "Mấy buổi tiệc tối kiểu này có rất nhiều ông chủ lớn ở đó, Cố Ngôn Phong phải tiếp bọn họ nên sẽ tắt máy."

Khương Mịch đã hiểu, lộ ra một nụ cười: "Không sao đâu ạ, đợi 12 giờ rồi cháu sẽ gọi điện cho anh ấy."

"Ừ." Hạ Uẩn Dung đứng lên: "Đi thôi, ra ngoài lâu quá rồi, chúng ta phải vào chơi một lát."

Ông đã mở miệng thì Khương Mịch cũng không tiện chối từ.

Hai người quay lại phòng, Khương Mịch nhìn thấy Hạ Uẩn Dung hít sâu hai hơi, lại xoa xoa huyệt thái dương rồi mới đẩy cửa tiến vào.

Rõ ràng là không thích môi trường này, vậy tại sao cứ phải ép buộc chính mình?

Khương Mịch cảm thấy thật khó hiểu, hay thật ra Hạ Uẩn Dung cũng sợ ăn Tết cô đơn một mình?

"Mịch Mịch, mau tới hát đi!" Có người nhìn thấy bọn họ thì hét lên: "Đang tìm cô đó, nhanh lên! Không hát thì tới đây chơi xúc xắc."

"Hoặc là vung quyền cũng được."

"Nói thật đại mạo hiểm hoan nghênh cô."

……

Thấy quá nhiều người mời cô, Khương Mịch vội nói: "Tôi vẫn nên hát thì hơn."

Ma xui quỷ khiến, cô lại chọn bài Cố Ngôn Phong vừa hát.

"Hay lắm hay lắm!"

"Người thì xinh đẹp, hát lại còn hay, Khương Mịch, cô có định để cho chúng tôi con đường sống nữa không?"

"Khai giảng có cuộc thi hát đấy, Khương Mịch cậu mau đi báo danh đi."

"Giọng hát này thật tuyệt, tôi duyệt."

"Mịch Mịch cố lên!"

……

Mọi người vô cùng nể tình, ngay cả chơi trò chơi cũng dừng lại, chú tâm nghe cô hát.

Sau khi hát xong, Khương Mịch phải hát thêm một đoạn nữa mới được mọi người buông tha. Cô lại ngồi một góc tiếp tục chơi điện thoại, cùng Tạ Hiểu Toàn say mê Cố Ngôn Phong.

Không biết qua bao lâu, Khương Mịch trong lúc vô ý ngẩng đầu lên, phát hiên Hạ Uẩn Dung đang nhìn cô, ánh mắt gần như có chút kỳ quái.

Khương Mịch hơi sửng sốt, nhưng không đợi cô nhìn nhiều, Trình Song Song đã đẩy cửa từ bên ngoài bước vào, lập tức đi đến bên cạnh cô.

"Mịch Mịch, sắp 12 giờ rồi." Trình Song Song ghé sát vào tai cô, thấp giọng hỏi: "Chúng ta có nên đi về không?"

Mặc dù không thể gặp mặt, nhưng Khương Mịch vẫn muốn gọi video cho Cố Ngôn Phong lúc giao thừa.

Vừa rồi cô không gọi được điện thoại, nhắn tin Wechat cũng không thấy anh phản ứng, cô còn đang lo lắng đây.

Nếu Cố Ngôn Phong cũng thích cô, chắc anh cũng sẽ muốn gọi điện thoại cho cô lúc đó nhỉ?

Vậy nên... chờ đến 12 giờ... anh... anh sẽ khởi động máy hả?

Ở đây có quá nhiều người, thật sự không tiện nói chuyện.

Khương Mịch gật đầu, nhắn cho Gia Vĩ và Hạ Uẩn Dung một tin, không quấy rầy những người khác mà lặng lẽ rời đi.

Trình Song Song lái xe, Khương Mịch nhìn thời gian, còn chưa đến 20 phút nữa là giao thừa rồi.

Cô thử gọi điẹn thoại cho Cố Ngôn Phong một cuộc, vẫn tắt máy.

"Song tỷ, chị có liên hệ được với anh Trác Tuấn không?" Khương Mịch không yên tâm hỏi: "Tại sao em không gọi được cho thầy Cố thế này?"

"Liên hệ được, yên tâm đi, không có chuyện gì đâu." Trình Song Song nói: "Anh Trác nói ở hậu trường có rất nhiều ông chủ ở đó, thầy Cố phải đi chào hỏi từng người một nên rất bận. Em yên tâm, chờ sau khi làm xong việc thì chắc chắn anh ấy sẽ gọi cho em."

Khương Mịch thoáng yên tâm, lại cảm thấy có chút tiếc nuối, cô còn muốn đếm ngược cùng anh nữa cơ.

Nhưng mà thôi không sao, anh vẫn ổn là tốt rồi.

Khương Mịch mạnh mẽ vực lại tinh thần, mở cửa kính xe xuống xem phong cảnh, càng nhìn càng cảm thấy không đúng: "Đây không phải đường về khách sạn mà."

"Đúng vậy." Trình Song Song đáp: "Đây là một con đường khác, sẽ về nhanh hơn."

Khương Mịch không nghĩ nhiều, vài phút sau, Trình Song Song dừng xe bên một bờ sông.

"Chị định làm gì vậy?" Khương Mịch thắc mắc hỏi.

"Chỗ này có thể bắn pháo hoa." Trình Song Song chỉ vào bờ sông nói: "Chúng ta có nên thử một chút không? Không khí ở chỗ này còn tốt hơn ở trong khách sạn một mình mà, cũng không làm ảnh hưởng đến việc gọi video cho thầy Cố đâu."

Khương Mịch bỗng nhớ tới, Trình Song Song cũng phải ăn Tết một mình.

Cô không có ba mẹ, không có người thân ở thế giới này, nhưng Trình Song Song lại có.

Bây giờ cô về khách sạn còn có thể trò chuyện với Cố Ngôn Phong qua video, còn Trình Song Song thì sao?

"Vậy được, đi thôi." Khương Mịch cởi đai an toàn, xuống xe.

"Để chị đi lấy pháo hoa đã." Trình Song Song nói: "Em ra đó trước đi."

"Em đi chung với chị." Khương Mịch không để cô ấy đi một mình: "Chị mua pháo hoa từ bao giờ vậy? Thế mà em lại không biết."

Trình Song Song hơi ngập ngừng: "Ngày hôm qua mua."

Trong cốp xe quả nhiên có một thùng pháo hoa, Trình Song Song lấy nó ra, không để cho Khương Mịch cầm vào mà tự ôm lấy: "Đi thôi."

Khương Mịch thấy nó cũng không quá nặng nên để mặc cô ấy.

Hai người men theo một con đường nhỏ đi ra bờ sông, Trình Song Song bỏ cái thùng xuống: "Ai da, quên lấy bật lửa rồi, em đợi chị một chút."

Cô ấy nói xong liền xoay người chạy đi.

"Từ từ thôi, cẩn thận đó." Khương Mịch quay đầu lại dặn dò, sau đó thình lình đâm vào một vòng ôm ấp áp, hơi thở quen thuộc bao bọc lấy cô, làm Khương Mịch choáng váng.

"Năm mới vui vẻ." Cố Ngôn Phong cúi đầu nhìn cô, cười nhạt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi