VỊ HÔN PHU MUỐN CƯỚI TÌ NỮ CỦA TA

Lương phu nhân trông như sắp khóc, mới thốt ra được hai chữ đã bị Lương Văn Chi vội vã đến bảo vệ sau lưng. Hắn nhìn ta với ánh mắt hung dữ.

“Ép buộc không có kết quả tốt, ta và Tiểu Thiến hai tình tương duyệt, ta đã hứa hẹn với nàng, đời này không nàng không cưới. Công chúa nếu có giận thì cứ hướng vào ta, đừng làm khó mẫu thân ta!”

Phía sau Lương Văn Chi có Vương đại giám bên cạnh phụ hoàng đi theo, mới vừa đến đây, còn chưa kịp thở đã nghe thấy lời này, mặt mày liền biến sắc.

Ta khẽ cười nhìn về phía sau Lương Văn Chi.

“Lương phu nhân nghe rồi chứ, ép buộc không có kết quả tốt.”

Lương phu nhân mắt trợn ngược, cuối cùng ngất xỉu.

Ta thở dài một hơi, có con trai như vậy, lòng mẫu thân sao không phiền muộn cho được! Nhưng Lương Văn Chi rõ ràng không nghĩ vậy, hắn cho rằng Lương phu nhân là do ta chọc giận mà ngất.

“Dù công chúa thân phận tôn quý, nhưng mẫu thân ta thân thể yếu đuối, tuổi tác đã cao, sao công chúa có thể để bà quỳ lâu như vậy!”

Ta nhướn mày.

“Ngươi đang trách mắng bổn công chúa?”

“Vi thần không dám.”

“Ngươi dám từ chối hôn ước trước Kim Điện, chút chuyện nhỏ này có gì mà không nhận?”

Ta nhìn khuôn mặt đầy phẫn nộ của hắn, nhẹ nhàng nói.

“Người xem, người đến xem náo nhiệt ở cung này rất nhiều, nếu Thế tử không ngại thì hỏi thăm xem Lương phu nhân vừa nói gì với bổn công chúa. Bổn công chúa không phải là người để ngươi đổ hết trách nhiệm.

Lương phu nhân tuổi cao không thể quỳ lâu, bổn công chúa không có ý làm khó bà. Nhưng ngươi mạo phạm bổn công chúa, không thể không phạt, ngươi trẻ khỏe, quỳ hai canh giờ chắc cũng không sao, đúng lúc nghe người ta kể lại bổn công chúa đã làm khó Lương phu nhân thế nào.”

Dù Lương Văn Chi không phục, cũng đành phải ngoan ngoãn quỳ xuống.

“Vương đại giám, đưa Lương phu nhân về phủ cẩn thận, rồi mời thái y đến khám bệnh, nhà không may sinh một đứa con trai ngu ngốc, bà ấy cũng thật đáng thương.”

Vương đại giám run rẩy đáp ứng, Lương Văn Chi nghiến răng quỳ, ta nghiêm túc tin rằng nếu ta không phải là công chúa, hắn sẽ nhảy lên đ-á-nh ta mất. Đáng tiếc, bổn công chúa chính là tôn quý, hắn phải nhẫn nhịn.

Ta kéo Thanh Hoan đi đến chỗ các hoàng tử chọn người thích hợp làm Thái tử, trước khi đi không quên dặn dò Lương Văn Chi một câu.

"Lương Thế tử, đầu óc là thứ quý giá, nhưng cũng không thể để mãi ở nhà, thỉnh thoảng mang ra ngoài cho thoáng, kẻo bị nói trông giống như một trò cười đấy."

Nhìn hắn xúc động đến má đỏ bừng, mắt đỏ hoe, ta phất tay áo, quay người rời đi mà không cần một lời cảm ơn.

Ta đúng là một tiên nữ vừa xinh đẹp vừa nhân hậu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi