VỊ HÔN PHU NHÀ GIÀU BỊ MẤT TRÍ NHỚ

Trông cô thật bình tĩnh, dường như trời sinh đã có lòng từ bi đối với tất cả chúng sinh.

Quá khứ đã qua đi, cô cũng không hận ai cả.

Người hoảng loạn thất thố, chỉ có một mình Hạ Khinh Chu. Vì vậy, anh nắm lấy tay cô, xin lỗi cô và nói rất nhiều câu lộn xộn, không mạch lạc. Ngay cả chủ ngữ và vị ngữ cũng bị thiếu, trong cơn hoảng loạn, thậm chí những gì mình muốn diễn đạt cũng nói không rõ ràng.

Trong khoảng thời gian đó, mặc dù đã quên hết mọi chuyện, nhưng khi nhìn thấy Giang Uyển, anh vẫn luôn có một loại kháng cự và sợ hãi không thể giải thích được. Anh ghét cảm giác đó, vì vậy anh cho rằng mình cũng ghét cô.

"Anh là một tên khốn. Khiến em phải buồn lâu như vậy, là lỗi của anh."

Anh nói: "Giang Uyển, anh không xin em tha thứ, cũng không xin em cho anh cơ hội. Trước tiên em đừng rời đi có được không, ít nhất, thỉnh thoảng để anh được thấy em."

Sao có thể không biết cô đang có dự định gì cơ chứ?

Từ khi còn nhỏ, anh đã biết rằng một ngày nào đó Giang Uyển sẽ rời đi.

Dù là rời xa anh hay rời xa thế giới này.

Dù là loại nào, anh cũng không thể chịu đựng được.

Cảm nhận được đôi tay đang run rẩy của anh, Giang Uyển nhẹ nhàng an ủi cảm xúc của anh: "Hạ Khinh Chu, tôi đã từng nói, tôi chưa bao giờ trách anh. Ngược lại, tôi nên cảm ơn anh."

Cô nói "Cảm ơn anh."

Trái tim anh nặng như chì, cứ thế rơi thẳng xuống, từng sợi cơ cũng bị kéo căng.

Có đau không?

Tất nhiên là rất đau.

Anh dùng một tay ấn mạnh vào đầu gối, kìm lại cơn đau.

"Anh không cần cảm ơn, Giang Uyển, đừng nói lời cảm ơn với anh."

Giang Uyển dường như bỏ ngoài tai những lời gần như van xin của anh, lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Hồi nhỏ cô thường nằm mơ, coi nó như của riêng mình. Bởi vì nó quá đẹp, đẹp tới nỗi không nỡ để cho người khác nhìn thấy.

Sau đó mới nhận ra, là cô đã chiếm mất ánh sáng của người khác nên mới có thể nhìn thấy ánh trăng đẹp như vậy.

Con người không được tham lam, không thể cái gì cũng muốn có được.

Trước đây, cô theo học ngành y để có ngành nghề, có thể thoát khỏi gia đình đó. Sau đó, cô học y là vì cô muốn học.

Có thể cô tầm thường, nhưng lý tưởng của cô không hề tầm thường.

Cô và Hạ Khinh Chu vốn dĩ là người đi trên hai con đường khác nhau.

Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi từng có, là duyên phận nhưng không lâu dài.

Không còn gì tiếc nuối nữa.

"Anh không làm sai bất cứ chuyện gì cả." Cô nói, "Hạ Khinh Chu, đừng khóc".

-

Giang Uyển cũng không biết phải giải quyết thế nào với mớ hỗn độn sau buổi xem mắt đó. Hôm ấy cô đổi vé máy bay, quay trở lại Giang Bắc.

Ngoài dự đoán của cô là dù cô đã làm xáo trộn cuộc hôn nhân mà Giang Thành cầu xin, nhưng ông ta lại không tới chất vấn cô.

Chuyện này dường như cứ thế cho qua. Nếu không phải sau này nghe Chu Gia Mính nhắc tới, cô thật sự cho rằng người cha máu lạnh của mình đã đột nhiên thức tỉnh lương tâm.

"Mình cũng là nghe Tô Ngự nói. Anh ta nói, ngày hôm sau Hạ Khinh Chu đi gặp bố cậu. Về phần nói cái gì, anh ta cũng không biết, nhưng bố cậu đột nhiên trở nên thành thật."

Kể từ lần cùng đi ăn vào hôm rằm tháng trước, mối quan hệ của Chu Gia Mính và Tô Ngự ngày càng trở nên thân thiết hơn.

Giang Uyển nghe xong, trầm mặc hồi lâu, gật đầu nhẹ giọng đáp: "Ra là vậy."

Chu Gia Mính luôn cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ có chút vi diệu.

Nói không có tình cảm, cũng không phải.

Nhưng họ không ở bên nhau, dường như lại là một điều hợp lý.

Cũng không thể nói rằng hai người họ không hợp nhau.

Trai tài gái sắc, vừa nhìn đã thấy là một đôi trời sinh.

Nhưng cảm giác họ mang lại, giống như hai cốc chất lỏng không thể trộn lẫn, chuyện tách rời nhau chỉ là vấn đề thời gian.

Chu Gia Mính lại nói chuyện đông tây với Giang Uyển.

Hỏi cô dạo này thế nào, đi làm về có mệt không, v.v.

Giang Uyển nói vẫn ổn, không mệt lắm.

Chu Gia Mính biết cô sẽ nói như vậy, Giang Uyển là người bị thương sẽ không kêu đau, mệt mỏi cũng không biết nên nghỉ.

Cô ấy không tránh được lo lắng: "Cái bản tính thật thà lương thiện này, đi đến mấy nước có điều kiện khó khăn, còn không mệt chết à."

Giang Uyển nở nụ cười: "Mệt thì cứ mệt, dù sao vẫn còn trẻ."

Chu Gia Mính dường như không nói nên lời trước câu trả lời của cô, im lặng hồi lâu mới hỏi: "Cậu định ở nước ngoài bao lâu?"

Giang Uyển không cho cô ấy câu trả lời chính xác, bởi vì bản thân cô thậm chí còn không rõ.

Có lẽ sẽ không quay lại.

Chu Gia Mính biết rằng trong nghề này, phần lớn đều là người có lý tưởng cao cả, đặc biệt là Giang Uyển tính tình trầm mặc, không nói nhiều.

Thứ mà cô đã quyết định, rất khó để thay đổi.

Nhưng vẫn cố thuyết phục thêm vài câu: "Mình thấy cậu vẫn nên suy nghĩ rõ ràng, nguy hiểm quá. Mấy ngày trước mình đọc được tin tức ba bác sĩ không biên giới bị giết ở Ethiopia."

Những nguy hiểm bên trong này, Giang Uyển đã biết từ lâu.

Cô cảm ơn Chu Gia Mính, nói sẽ cân nhắc kỹ lưỡng.

Chu Gia Mính biết cô nói vậy chỉ để làm cho cô ấy cảm thấy yên tâm. Thở dài và không nói gì nữa.

Đang nói về một số chuyện khác, có cuộc gọi tới, và mỗi người lại bận việc riêng.

Lúc đi tắm, Giang Uyển đi lấy khăn tắm, vừa đi qua gương nhìn thấy bờ vai của mình. Cô gầy đến mức có thể nhìn thấy hình dạng của xương vai. Hôm nay Hạ Khinh Chu dựa vào mà không thấy gồ sao?

Không biết tại sao lại đột nhiên nghĩ đến điều này, cô cúi đầu, buồn cười trước mớ suy nghĩ lộn xộn của mình.

Sau khi tắm xong, Giang Uyển mặc đồ ngủ nằm trên giường, ga trải giường vừa thay xong, mềm mại sờ vào khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn. Cô cầm điện thoại di động, nhìn lên trần nhà, ánh đèn tỏa sáng khiến toàn thân cô mang màu sắc ấm áp.

Thực tế, như này đã rất tốt rồi. Cuộc sống của cô đang đi đúng hướng và bắt đầu trôi qua bình thường.

Chỉ sợ, lại có người tới làm cô dao động.

-

Giang Uyển trở lại bệnh viện, các y tá và bác sĩ trong khoa thường xuyên cười trêu chọc cô, hỏi cô có phải lén lút quay về hẹn hò không. Nam nữ độc thân ở độ tuổi này dường như được hỏi nhiều nhất là về hôn nhân. Giang Uyển chỉ cười, cũng không có đưa ra câu trả lời.

Gần đây số lần bà cụ hỏi về Hạ Khinh Chu ngày càng nhiều, dường như bà có ấn tượng tốt với anh. Rõ ràng ban đầu chính bà đã nói mấy lời khiến anh suýt tức chết.

"Bà sống tới chừng này, nhìn người không sai đâu." Bà nghiêm túc thuyết phục Giang Uyển, "Nếu là cãi nhau, thì đi dỗ nó vài câu. Từ cách nó nhìn cháu, có thể thấy trong tim nó chỉ có cháu. Phụ nữ mà, phải rộng lượng, khi cần cúi đầu thì hãy cúi đầu. "

Giang Uyển nghe lời gật đầu, khi bà cụ không chú ý đến, cô vỗ nhẹ vào mạch máu rồi tiêm kim vào. Bà lập tức bị đau mà hoàn hồn, la oai oái.

Giang Uyển cười dịu dàng, dỗ dành: "Không đau, không đau."

Bà cụ tức giận, nằm vật ra giường, lật người mặc kệ cô.

Y tá nhún vai với Giang Uyển, miệng làm động tác im lặng: "Xong rồi, bác sĩ Giang sẽ trở thành mục tiêu mới."

Khi phát bệnh, bà cụ rất hay ghi thù, mà chỉ nhớ về mối thù với một người. Cô y tá nhỏ đã vô tình khiến bà bị đau khi thay quần áo nên bà đã đổi cách tìm lỗi.

Giang Uyển cười rồi cất đồ đi, cũng không quan tâm. Ngày mốt cô sẽ tới phòng khám miễn phí ở quê, cần thu dọn đồ đạc trước một ngày rồi ngồi xe của bệnh viện đi. Vì khoảng cách và địa điểm ở đó xa xôi nên bệnh viện đã mở một vài địa điểm tình nguyện cho người dân.

Tuy hơi mệt, hơi khổ nhưng học được rất nhiều thứ. Hầu hết người đăng ký đều là những học sinh có mong muốn học ngành Y trong tương lai. Và cả một số người nhiệt tình, có tâm với việc làm từ thiện.

Họ phải tập hợp và khởi hành lúc sáu giờ sáng.

Có sương mù sáng sớm, tay chân lạnh bị như vùi trong tuyết.

Chuyến đi khoảng 10 ngày, quần áo mùa đông cũng dày cộp, chất đầy vali, suýt nữa không đóng được.

Giang Uyển dùng sức nhấc vali, nhưng cô đã đánh giá quá cao sức lực của mình và đánh giá thấp trọng lượng của chiếc vali. Cổ tay bị trượt và chiếc vali rơi xuống. May thay, có người kịp thời giữ lại để nó không bị rơi xuống một cách xấu hổ.

Đôi bàn tay khớp xương rõ ràng, trắng trẻo và thon thả, toát lên vẻ mạnh mẽ.

Một tay đã có thể nhấc vali vào.

Giang Uyển định cảm ơn, từ "Cảm" vừa chuẩn bị ra khỏi miệng, nhìn thấy dáng vẻ của người đó, cô liền thay đổi vài âm tiết.

Lời vừa nói ra, ngay cả cô cũng không rõ là gì.

Hạ Khinh Chu mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng bên trong, áo ngoài là đồng phục được bệnh viện phát cho các tình nguyện viên.

Áo này thường hơi rộng. Những người khác mặc đều quá đường vai vì rộng, nhưng mặc trên người anh thì lại thẳng tắp.

Giống như cây thông trong tuyết, dù trong sương mù cũng vẫn nổi bật.

Có lẽ cúi đầu trước Giang Uyển quá lâu, khiến người ta quên mất anh cũng là người đàn ông đáng ngưỡng mộ.

Bình thường anh không quen lại gần người khác, trên người ít nhiều cũng có mùi khói thuốc. Nhưng lúc này, anh lại mặc trang phục tình nguyện giản dị và lên một chiếc xe buýt chở khách lớn.

Giang Uyển không có hỏi anh tại sao lại ở đây, cảm ơn xong liền lên xe.

Ngẫu nhiên tìm được một ghế trống để ngồi xuống. Có bác sĩ nam đi lên sau, hỏi cô có ai ngồi bên cạnh không, sau đó ngại ngùng ngồi xuống. Mặt hơi đỏ ửng, có chút khẩn trương.

Sau đó, Hạ Khinh Chu sắp xếp mọi thứ và lên xe cuối cùng.

Anh liếc nhìn Giang Uyển rồi lại nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh cô. Đôi mắt anh hơi ảm đạm, ngồi xuống cách họ một lối đi.

Người ngồi bên cạnh anh cũng là một tình nguyện viên.

Xét về độ tuổi còn trẻ, khoảng 17, 18 tuổi, từ khi lên xe đã không ngừng nói và hỏi anh nhiều câu hỏi. Hạ Khinh Chu coi như không nghe thấy, mặc áo khoác trùm đầu vào, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng tinh thần lại không thể tập trung.

Không thể nhịn được mà mở mắt ra nhìn về phía bên kia.

May mà cô thường hay giữ khoảng cách với người xa lạ, không quá thờ ơ nhưng cũng không quá thân thiết.

Dịu dàng như nước, không vỡ, không thể đập vỡ, nhưng cũng khó hòa nhập.

-

Đường núi không dễ đi, mấy tiếng đồng hồ đi xe buýt gập ghềnh, mấy người trên xe không nhịn được mà nôn. Bao gồm cả bác sĩ nam ngồi bên cạnh Giang Uyển.

Trong khi anh ta xuống xe để nôn mửa, Hạ Khinh Chu tự thay đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh cô.

Vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng khi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của gỗ mun, cô liền mở mắt ra. Hạ Khinh Chu biết cô đang nhìn mình, có chút chột dạ mà né tránh. Nhìn thấy hành vi trẻ con của anh, Giang Uyển bất lực lắc đầu, nhưng không nói gì.

" Trước đây có kinh nghiệm y tế?" Cô đột ngột hỏi anh.

Có lẽ cảm thấy rằng chuyên ngành của anh và y học không liên quan với nhau, có thể được lựa chọn thì thật khó hiểu.

Hạ Khinh Chu im lặng vài giây rồi gật đầu.

Giang Uyển nhướng mắt, có chút nghi ngờ, chờ anh trả lời.

Anh lại nhìn đi chỗ khác: "Máy móc mới trong bệnh viện của em, là do anh quyên tặng."+

"....."

Hóa ra là kinh nghiệm trong lĩnh vực này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi