VỊ HÔN PHU NHÀ GIÀU BỊ MẤT TRÍ NHỚ

Giang Uyển ngủ chập chờn và thức giấc nhiều lần vào nửa đêm.

Giấc ngủ không yên có lẽ là di chứng để lại của sau những năm tháng đó, luôn lo lắng không biết lúc nào sẽ xảy ra chiến loạn. Điều chỉnh nỗi sợ hãi phải mất một khoảng thời gian.

Không ngủ được, cô dứt khoát không ngủ nữa.

Đứng dậy, pha cho mình một tách cà phê, ngồi xuống ghế và mở cửa sổ ngắm trăng.

Bầu trời đêm đầy mây, hầu như không thể nhìn thấy mặt trăng.

Có lẽ ngày mai sẽ là một ngày tồi tệ.

-

Hạ Kinh Dương bị A Phúc ép lên xe, nó không chịu rời đi, nói muốn ở lại với cậu.

Bàn chân khua khoắng trên không, chật vật đòi đi xuống. Một hồi gọi cậu, một hồi gọi ba, xưng hô loạn xạ hết cả lên.

Tuy nhiên, đương sự lại có vẻ lười biếng và bình tĩnh nhìn nó bị mang đi.

Hạ Kinh Dương khóc đến tê tâm liệt phế, nói lớn lên muốn trở thành sát thủ, người đầu tiên bị giết sẽ là ông cậu của nhóc.

Cho đến khi nó được nhét vào ghế con, cánh cửa đóng lại. Hai tai cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Hạ Khinh Chu trở về khách sạn.

Anh sống trong một căn penthouse, có tủ đựng rượu lạnh riêng. Lấy một chai rượu vang đỏ ra uống suốt đêm. Anh đã bỏ thuốc lá và rượu từ lâu nhưng hôm nay không thể nhịn được. Chỉ muốn làm tê liệt bản thân tạm thời bằng rượu.

Những năm qua, anh chỉ có một suy nghĩ, chính là đợi Giang Uyển.

Nhưng bây giờ đợi được người rồi, anh bắt đầu hoang mang. Điều anh chờ đợi chính là Giang Uyển của anh, hay là Giang Uyển đã có người khác trong lòng.

Anh không biết, và anh không dám nghĩ về điều đó.

Nghĩ đến cảnh gặp lại vào ban ngày, bình tĩnh mới là điều đáng sợ nhất.

Bây giờ tay anh hơi run.

Anh đã không còn là người như trước đây, làm việc dựa trên cảm xúc của bản thân nữa. Tuổi càng tăng, tâm trạng và khả năng kiểm soát cảm xúc của anh cũng mạnh hơn.

Mẹ Hạ gọi đến, có thể đã nghe thấy điều gì đó từ Hạ Kinh Dương. Chủ đề đủ dài, từ việc anh đã ăn hay chưa, cho đến thời tiết ở Hải Thành như thế nào. Cuối cùng, do dự hỏi mục đích chính: "Mẹ nghe Kinh Dương nói, hôm nay nó nhìn thấy chị gái trong tranh. Có phải là Giang Uyển không?"

Người có thể xuất hiện trong tranh của Hạ Khinh Chu, ngoài cô con gái nhà họ Giang ra thì còn có thể là ai nữa.

Ánh đèn mờ ảo, rèm cửa màu xám mở toang, bên ngoài cửa sổ kính sát đất là quang cảnh dòng sông lấp lánh. Anh lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ đập vào thành ly rồi lại trượt xuống.

Cũng giống như dòng sông này.

Anh nhẹ nhàng đáp: "Vâng."

Bên kia không nói gì trong một thời gian dài, như thể đang cân nhắc xem nên nói như thế nào. Cuối cùng trực tiếp hỏi: "Con bé Giang Uyển đó vẫn ổn chứ?"

"Khá tốt ạ," anh nói.

Mẹ Hạ thở phào nhẹ nhõm.

Không hiểu sao, khi biết được Giang Uyển đã trở về Trung Quốc, bà có cảm giác cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.

Hạ Khinh Chu có chính kiến ​​của mình từ khi còn là một đứa trẻ, không ai có thể kiểm soát suy nghĩ của anh về những gì anh muốn làm.

Chỉ có Giang Uyển là một ngoại lệ.

Là một chấp niệm quá mức, ngày này qua ngày khác, càng ngày càng tích tụ sâu hơn.

Mẹ Hạ vốn dĩ đã nghĩ đến việc dùng áp lực từ tất cả các bên để khiến anh phải thỏa hiệp, kết hôn trước, những việc còn lại có thể dùng thời gian.

Nhưng sau này, ngay cả bà ấy cũng bỏ cuộc.

Vì bà biết quyết tâm của anh.

Vậy thôi cứ tùy nó vậy.

Thực sự đã nghĩ con trai định cả đời không kết hôn, vì vậy mới nói đến việc để Hạ Kinh Dương làm con nuôi. Nhưng bây giờ, trở về là tốt rồi.

"Về là tốt rồi," bà nói.

Cúp điện thoại, Hạ Khinh Chu lại chìm vào im lặng.

Một lúc lâu sau, anh nhấp vào WeChat và ngập ngừng nhập số điện thoại di động của Giang Uyển vào đó.

-

Chạng vạng, Giang Uyển có chút đói bụng. Đang tính xuống nhà nấu một tô mì thì điện thoại trên bàn rung lên.

Màn hình bật sáng, cô nhìn vào.

Đó là một tin nhắn xác minh bạn bè.

Qua nhiều năm, hình đại diện WeChat của Hạ Khinh Chu vẫn không thay đổi.

Vẫn là bức tranh xiêu vẹo xấu xí.

Giang Uyển đã vẽ nó cho anh từ rất lâu rồi. Cô không có năng khiếu hội họa, vì vậy đã ngập ngừng cầm cọ vẽ theo những kỹ năng do Hạ Khinh Chu dạy.

Bức tranh xấu xí, nhưng Hạ Khinh Chu nói nó giống hệt anh.

Trước đây anh đều như vậy, chưa từng nói Giang Uyển làm cái gì không tốt. Ngay cả khi cô sơn quả táo màu đen, anh cũng sẽ nói rằng quả táo vốn dĩ là màu đen. Thấy cô chưa đồng ý, anh lại gửi thêm mấy lần liên tiếp.

Các tin nhắn xác minh từng cái một từng cái một hiện ra.

Còn có tên của anh được viết trên đó.

Hạ Khinh Chu.

Giang Uyển cười, nhấn đồng ý.

Cô đi ngủ từ lúc sáu, bảy giờ, dù có thức dậy nhiều lần giữa chừng thì cũng chỉ mới mười giờ rưỡi.

Xác minh bạn bè được thông qua, phần trên luôn hiển thị rằng bên kia đang nhập. Sau khi nhập một lúc lâu, không có tin nhắn nào được gửi đến, cuối cùng hiện thành người bên kia đang nói chuyện.

Giang Uyển cầm điện thoại, đợi một lát. Thấy trạng thái trên đã thay đổi nhưng không nhận được tin nhắn.

Do dự hơn 20 phút, anh gửi một tin nhắn chúc buổi tối tốt lành.

Nụ cười trên môi Giang Uyển càng sâu. Cũng gửi lại một câu buổi tối tốt lành.

Trên cùng một lần nữa hiển thị rằng bên kia đang nhập.

Và nó cứ như thế mãi.

Không cần phải suy nghĩ cũng biết dáng vẻ hiện tại của anh như thế nào. Chắc là cầm điện thoại xóa, xóa, sửa sửa, không biết nên nói cái gì.

Vòng xã giao của Hạ Khinh Chu luôn rộng mở, người như anh sinh ra đã có sẵn tình yêu, thanh cao từ trong tận xương tủy.

Vĩnh viễn sống thật với trái tim của mình.

Ngay cả khi anh có một tính khí xấu, nó cũng thể hiện hẳn ra bên ngoài.

Những người như vậy không thiếu bạn bè.

Nhưng bây giờ, cảm xúc của anh bị thu hẹp lại. Đấu đá trong biển mưu mô lâu ngày, tâm tư sẽ càng nặng. Điều duy nhất không thay đổi là anh vẫn sẽ lép vế trước Giang Uyển.

Cho dù là năm mười lăm tuổi, hay bây giờ.

Tin nhắn cuối cùng đã đến.

- -Đã ăn cơm chưa?

Giang Uyển không biết là đang nói đến bữa tối hay bữa ăn đêm, nhưng nói chi tiết, dù là bữa nào thì dường như cô đều chưa ăn.

- -Vẫn chưa.

- Gần chỗ em ở hình như có một nhà hàng không tệ.

- Em có thời gian không? Đưa em đi hóng gió.

Giang Uyển mỉm cười.

- Anh biết em sống ở đâu?

Tạm dừng ở đó một lúc.

- Tạm thời chưa biết.

—Vậy làm sao anh biết gần chỗ em có một nhà hàng không tệ?

Cô hỏi thẳng.

Tin nhắn trả lời của Hạ Khinh Chu rất chậm, một câu cũng phải suy nghĩ rất lâu. Các khía cạnh khác thì rất nhanh chóng, dứt khoát, rất ít khi có tình người.

Chỉ trước mặt Giang Uyển, anh mới sợ trước sợ sau như vậy.

Chỉ là đang kiếm cớ để gặp cô mà thôi.

Không nói đến nhà hàng nào, có khi tìm cả hai đầu bếp Michelin nấu cho cô ăn ngay tại chỗ cũng còn được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi