VỊ LAI CHI BÁCH NHẬP HÀO MÔN

Edit: Thủy Tích

Sau khi nhận được sự đáp ứng từ Dạ Vân Sâm, ngay ngày hôm sau Phụng lão phu nhân đã khởi hành trở về Lê Nguyên trấn, bởi vì bà cảm nhận được thân thể chính mình đã tới giới hạn, phỏng chừng không còn chống đỡ được bao lâu nữa, bác sĩ bên phía Phụng gia vẫn luôn thúc giục bà trở về tiếp tục trị liệu. Phụng lão phu nhân cũng không có nhiều hảo cảm lắm với B thị, nếu không phải vì Dạ Vân Sâm thì bà cũng sẽ không đặt chân tới đây, trước khi đi tính toán thuyết phục Dạ Vân Sâm trở về cùng mình, nhưng lại bị cậu cự tuyệt bởi cậu không hề thích Phụng gia, Phụng lão phu nhân không còn cách nào khác chỉ có thể mang theo nuối tiếc quay về.

Phụng lão phu nhân rời đi, sinh hoạt của Dạ Vân Sâm lại khôi phục an tĩnh như trước, nhưng có lẽ cũng không thể dùng từ an tĩnh để hình dung được, bởi vì từ cái đêm mà cậu cùng Cố Duệ cái kia cái kia xong thật giống như đã đánh vỡ điều cấm kị gì đó vậy, cơ hồ từ sáng đến tối hai người đều sẽ làm một hồi vận động, sáng hôm sau cậu đều tỉnh dậy cùng với eo mỏi lưng đau. Ngay từ đầu Dạ Vân Sâm là cự tuyệt, nhưng một buổi sáng nào đó tỉnh dậy, cậu đột nhiên phát hiện đã vài ngày cậu không còn cảm thấy nhức mỏi nữa, sau đó mới hậu tri hậu giác nhận thấy cậu đã bắt đầu thích ứng với tiết tấu này rồi.

Cậu thế nhưng thích! ứng!!

Trong nháy mắt đó, vẻ mặt cậu giống như bị sét đánh vậy, tựa như bị đứng hình trong gần năm phút đồng hồ, mãi đến khi Cố Duệ tỉnh dậy ôm lấy cậu hôn hôn trán, cậu mới tỉnh ngộ ra, mặt nháy mắt trướng đến đỏ bừng, một phen đẩy ra Cố Duệ, bi phẫn vạn phần mà đem chính mình chôn vào trong chăn!

Không, cậu cự tuyệt tiếp thu sự thật này!

Cố Duệ vô cùng buồn cười nhìn người nào đó đem chính mình vùi vào trong chăn thành một đoàn, vươn tay chọc chọc, cười nói: « Bây giờ em mới thẹn thùng, hình cung phản xạ có phải hơi khác thường không? »

« Anh tránh ra! » Từ trong chăn truyền ra thanh âm bi phẫn của người nào đó, cậu một chút cũng không tin tưởng chính mình dễ dàng tiếp nhận loại vận động về đêm này! Hơn nữa thế nhưng vẫn luôn bị áp, cái này hoàn toàn không giống như suy nghĩ ban đầu của mình! KHÔNG! ĐƯỢC! Người sau khi rời giường nên eo mỏi lưng đau phải là Cố Duệ mới đúng!

Cố Duệ cười cười, biết người này lại bắt đầu rối rắm, cũng không nói gì thêm, chọc chọc người nào đó bọc kín đến như quả cầu, thanh âm mang ý cười nói: « Anh đi làm đây, em nằm một lát nhớ dậy ăn sáng nhé! » Vô luận là vẻ mặt hay là ngữ khí đều tràn ngập sủng nịch, nếu bị người quen với Cố Duệ nhìn thấy, đại khái sẽ cảm thấy so với gặp quỷ còn kinh khủng hơn.

Dạ Vân Sâm không để ý tới hắn, không nhúc nhích chôn chặt trong chăn, Cố Duệ không tiếng động cười cười, liền rời giường đi rửa mặt. Mãi đến khi trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, Dạ Vân Sâm mới từ trong chăn ló cái đầu ra, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn chằm chằm nơi đó.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cậu tỏ vẻ có chút không theo kịp tiết tấu nha!

Cố Duệ chuẩn bị xong xuôi từ phòng tắm bước ra đi thẳng về phía Dạ Vân Sâm, hôn hôn trên môi, nhéo nhéo mũi cậu, thúc giục: « Nhanh ngồi dậy, lát nữa chúng ta cùng ăn sáng! »

Dạ Vân Sâm cau có mũi, giả vờ tức giận trừng mắt nhìn hắn, « Không cần nhéo mũi em, em không muốn ăn cùng với anh! »

« A? » Nghe vậy Cố Duệ bình tĩnh nhíu lại mày, bàn tay hơi lạnh tiến vào trong chăn, nắm lấy thắt lưng cậu, cười như không cười nói: « Ở trên giường bị anh ăn hay cùng anh ngồi trên bàn ăn sáng, chọn một cái đi! »

Ngón tay hơi lạnh chạm vào làn da ấm áp, Dạ Vân Sâm nhịn không được hô một tiếng, nghĩ muốn tránh nhưng không thành công, trợn tròn hai mắt nhìn hắn, lên án: « Anh đùa giỡn lưu manh. »

Cố Duệ bình tĩnh gật đầu, dùng ngữ khí nghiêm trang chững chạc nói: « Cảm ơn đã khích lệ, nhưng cần phải sửa đúng cho em, đây là hành động yêu thương của lão công dành cho lão bà. » (*)

(*) để nguyên văn cho dễ thương nha.

Dạ Vân Sâm: «... » Ngày này thật sự không thể qua nổi.

Cuối cùng cậu vẫn là ngoan ngoãn rời giường, cầm bàn chải mà Cố Duệ đã bóp sẵn kem đánh răng đánh răng, cậu nhìn chính mình một đầu tóc lộn xộn trong gương, rốt cục vô cùng tâm tắc mà thừa nhận một chuyện, không quản nhìn từ phương diện nào, cậu đã bị định sẵn là người bị áp rồi.

Ai, cậu thở dài, hớp một ngụm nước rồi phun ra một đám bọt.

Nhưng cũng không liên quan, áp liền áp đi, dù sao trừ bỏ ở trên giường ra, rất nhiều chuyện khác vẫn do cậu định đoạt, cậu vô cùng lạc quan mà nghĩ, sau đó phát hiện sau khi nghĩ như vậy, trong lòng quả nhiên thoải mái hơn nhiều.

Cậu rất nhanh đã vứt chuyện này ra sau đầu, vô cùng hưởng thụ bữa sáng do Cố Duệ tự tay làm, cậu vuốt cái bụng tròn vo của chính mình, thỏa mãn ngồi tựa lên ghế salon lên mạng. Lại nói tiếp hiện tại cậu coi như rất nổi tiếng, độ hồng của couple cậu cùng Cố Duệ vẫn đang trên xu thế tăng lên, hơn nữa đồng nhân văn về hai người bọn họ cũng ngày càng nhiều.

Mấy ngày hôm trước cậu còn nhìn thấy một bộ truyện vườn trường yy cậu cùng Cố Duệ, nội dung rõ ràng vô cùng ngây thơ, nhưng lại bị tác giả viết đến như thật, cậu một đường đỏ mặt đọc đến kết thúc, một bên nhỏ giọng kinh hô thì ra còn có thể làm như vậy nha, vẫn luôn đỏ mặt tim đập nhìn đến trang kế tiếp, chờ cuối cùng sau khi xem xong mặt cậu đã hồng đến muốn thoát hơi nước, Cố Duệ muốn tới nhìn thử xem cậu đang xem gì nhưng lại bị cậu kịp thời ngăn lại, may mà Cố Duệ cũng không có hoài nghi.

Nhưng sự thật cho thấy cậu vẫn còn trẻ con, khi mỗi đêm Cố Duệ đều làm những chuyện tương tự như trong truyện vẫn miêu tả với cậu, cậu mới mười phần bi phẫn mà nhận rõ sự thật này! Cậu hối hận không kịp, không nên tin tưởng Cố Duệ, cái người thích giả đứng đắn này!

Hôm nay cậu lại đào đến một bộ truyện mới văn vẻ không tồi lắm, hơn nữa trọng điểm là cậu áp Cố Duệ, phải biết nội dung đột phá như vậy là vô cùng khó tìm nha, rõ ràng tin đồn về Cố Duệ không được đã bay đầy trời, mọi người thế nhưng vẫn đều kiên trì cho rằng Cố Duệ là tiểu công, quả thật rất không khoa học!

Bất quá cậu còn chưa kịp đọc hết chương thứ nhất, đã nhận được cuộc gọi từ Dạ lão gia tử, từ sau khi Phụng lão phu nhân trở về thì Dạ lão cũng mất tích theo bà ấy, cậu đã lâu không nhìn thấy ông, đối phương cũng không giống trước đây năm lần bảy lượt gọi điện thoại cho cậu, cuộc gọi này vẫn là lần đầu trong khoảng thời gian này.

Cố Duệ ngồi bên cạnh cậu xử lý một ít văn kiện, thấy cậu mãi mà không bắt máy mới ngẩng đầu lên nhìn một cái, vừa lúc đụng phải ánh mắt đang nhìn về phía này của cậu, hơi hơi nhướng mày, liền ngừng công việc trên tay, hỏi: « Làm sao vậy? » Dạ Vân Sâm nếu nhìn hắn với ánh mắt như vậy chứng tỏ trong lòng cậu có chuyện. Quả nhiên, vừa dứt lời, Dạ Vân Sâm liền thở dài, nói rằng: « Ông nội gọi cho em. » Cậu chậm rãi nói xong, liền vô cùng không nguyện ý tiếp máy, một bộ biểu tình ghét bỏ không thèm che giấu.

Trước đây, Dạ Vân Sâm cũng không có phản cảm với Dạ lão như vậy, nhưng sau khi trải qua chuyện của Phụng lão, tình cảm của cậu đối với ông ta liền chuyển thành phản cảm, trước mặt Cố Duệ cậu không cần phải che giấu gì cả, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Dù sao trải qua những thứ mà Phụng lão làm đối với mình, hiện tại bên ngoài cậu không còn là người Dạ gia nữa rồi, người ngoài đều cho rằng cậu là con cháu mà Phụng gia gửi nuôi ở Dạ gia, không chỉ không phải là con riêng mà hiện giờ cậu chính là người thừa kế duy nhất do Phụng gia chỉ định, cho nên cho dù cậu không trở về Dạ gia thì cũng chẳng sao cả.

Cố Duệ dừng một chút, « Có lẽ liên quan đến Phụng lão phu nhân. »

Sự thật chứng minh Cố Duệ đã đoán đúng.

Sau khi cúp điện thoại, Dạ Vân Sâm nắm di động có chút ngơ ngác nhìn về một điểm xa xăm nào đó, mãi đến khi Cố Duệ ngồi xuống trước mặt, cậu mới ngốc ngốc mở miệng: « Phụng lão phu nhân mới đi tối hôm qua. » Hai người họ không ra ngoài mà cũng không chú ý tin tức ở Lê Nguyên trấn, cho nên hoàn toàn không biết gì cả. Vài ngày hôm trước Phụng lão phu nhân đã phải nhập viện, bác sĩ đã sớm báo cho người nhà bà rằng bệnh tình bà nguy kịch cần phải chuẩn bị tinh thần, nhưng tất cả tin tức đều bị chị gái Phụng lão phong tỏa hết, bên ngoài cũng không biết, mãi cho đến khi Phụng lão phu nhân trút hơi thở cuối cùng mới phóng tin tức ra.

Dạ lão gọi đến chỉ ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, báo tình hình Phụng lão xong, còn nói luật sư giúp Phụng lão lập di chúc đang trên đường tới đây, ắt hẳn buổi chiều sẽ tới.

Đối với tin tức này, Cố Duệ không ngoài ý muốn, cũng không có nhiều cảm giác, nhưng khi nhìn thấy Dạ Vân Sâm đột nhiên biến đến trầm mặc liền nhịn không được có chút lo lắng, sợ cậu nhất thời luẩn quẩn trong lòng. Hắn biết cảm giác của Dạ Vân Sâm đối với Phụng lão có chút phức tạp, nếu trước đây vẫn luôn kiên trì không tiếp nhận di chúc của bà còn tốt, nhưng hiện giờ vì để thoát khỏi tay chị gái bà ta cậu đã chủ động hợp tác cùng đối phương, đối với loại chuyện đi lừa gạt người bệnh không còn dư lại bao nhiêu thời gian, tuy rằng Dạ Vân Sâm ngoài miệng chưa nói gì, hắn cũng biết trong lòng cậu nhiều ít vẫn có chút áy náy.

Quả nhiên, hắn vừa mới nghĩ như vậy đã nghe thấy Dạ Vân Sâm nói: « Lừa gạt một người chết, có phải có chút không phúc hậu không? »

Cố Duệ sờ sờ đầu cậu, thản nhiên nói: « Lúc ra đi, trong lòng bà ấy chắc là rất thanh thản. » Ngược lại, Cố Duệ cảm thấy lừa gạt Phụng lão như vậy cũng không phải sai hoàn toàn, ít nhất là bà mang theo tâm tình thỏa mãn khi nguyện vọng đã được thực hiện mà rời đi, hơn nữa, hắn vẫn luôn cảm thấy như vậy đã rất tiện nghi cho bà ta rồi!

« Nói thì nói vậy. » Dạ Vân Sâm bắt lấy tay Cố Duệ, thật sâu mà thở ra, buồn bực nói: « Nếu trên đời này thật sự có linh hồn, phỏng chừng Phụng lão phu nhân sẽ thật sự bị tức giận đến độ nhảy ra khỏi địa ngục đến tìm em tính sổ. »

« Có anh ở đây, bà ấy không dám đâu. »

Nghe vậy, Dạ Vân Sâm lập tức bật cười, nghĩ nghĩ cảm thấy có lý, nhất thời lại vui vẻ lên, « Cứ cho là bà ấy thật sự đến tìm em tính sổ, em liền đem mọi chuyện đổ lên người anh nha. »

Cố Duệ: «... »

Bên kia Cố phu nhân cũng đã thu được tin tức này, nói xong điện thoại với Dạ lão không bao lâu, bà đã gọi lại đây, lo lắng sau khi biết được tin tức Dạ Vân Sâm sẽ chịu ảnh hưởng, đặc biệt gọi tới an ủi một chút, bất quá khi nghe thấy thanh âm của cậu bà liền yên lòng. Dạ Vân Sâm nói với bà chuyện chiều này luật sư sẽ tới, Cố phu nhân còn chưa tỏ vẻ gì, Dạ Vân Sâm đã đem chuyện cậu hợp tác cùng với chị gái Phụng lão nói với bà, sau khi nghe xong Cố phu nhân liền khen ngợi cậu làm rất tốt!

Cố phu nhân ngạo kiều tỏ vẻ, người Cố gia bọn họ, mới không cần tiếp nhận đồ vật của Phụng gia đâu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi