VỊ LAI CHI BÁCH NHẬP HÀO MÔN

Edit: Thủy Tích

Thời điểm ra khỏi cửa trời cũng đã khuya, đang định gọi xe trở về, bỗng nhiên di động của cậu vang lên.

Dạ Vân Sâm cúi đầu nhìn hai chữ « Cố Duệ » hiện trên màn hình phát ngốc một hồi lâu, mới đè xuống một tia kích động ấn nghe, bên kia an tĩnh một giây, thanh âm thanh lãnh trầm thấp của đối phương mới truyền tới, « Không ở trường học sao? »

Nghe vậy, theo bản năng Dạ Vân Sâm ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, trên đường xe đến xe đi, ánh đèn nê ông đem bầu trời đêm chiếu rọi đến giống như là ban ngày, một bên nhẹ giọng lên tiếng, « Mẹ tôi tìm tôi. »

Bên kia trầm mặc một chút, thản nhiên lên tiếng, « Tôi đang đứng trước cổng trường cậu. » Dừng một chút, lại nói thêm một câu, « Mới vừa xử lý xong công việc của công ty. »

Dạ Vân Sâm hơi hơi sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ, không phải sau khi xử lý xong công việc của công ty Cố Duệ liền đến trường học tìm mình chứ? Ý nghĩ này tựa hồ có chút cảm giác tự mình đa tình, nhưng do Cố Duệ vừa nói như vậy khiến cậu thật khó mới không nghĩ chệch đi.

Nhịn không được hỏi một câu: « Anh đến trường... Là đặc biệt đến tìm tôi sao? » Hai má tựa hồ có chút nóng lên, cậu theo bản năng mà đưa tay sờ sờ hai gò má của mình, vì xúc giác cảm thấy nóng khiến cậu rũ xuống hai mắt, nhìn xuống chân mình, trong lòng liền xẹt qua một cảm giác kỳ quái.

Cố Duệ nói: « Đã hứa dẫn cậu đi nghe diễn tấu rồi mà. »

Nghe vậy, Dạ Vân Sâm sửng sốt một chút, trong mắt lập tức nhịn không được khẽ cười: « Không sao đâu, công việc tất nhiên là quan trọng hơn. » Cậu cho rằng kia bất quá là cậu thuận miệng nói thôi, không nghĩ tới Cố Duệ thế nhưng vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

Buổi sáng trên đường đến Cố trạch, lúc đi ngang qua nhà hát thành phố, vừa vặn nhìn thấy ảnh quảng cáo của một người được treo trên chỗ cao nhất, chính là Tiêu Vân, nghệ sĩ dương cầm cấp bậc đại sư. Bởi vì thích cho nên cậu mới nhìn thêm vài lần, hình như cũng có thuận miệng có nhắc tới, chính xác nói gì cậu cũng quên rồi, nhưng đại khái là cân nhắc phải đi nghe mới được, lúc đó nói nhỏ ơi là nhỏ, không biết Cố Duệ như thế nào mà nghe được, liền nói sau khi đo lễ phục xong tối nay sẽ dẫn cậu đi nghe.

Khi đó cậu cho rằng Cố Duệ chỉ nói cho có lệ thôi, ngay cả mình cũng đều quên mất, lại không ngờ hắn vẫn luôn nhớ rõ. Nhìn bộ dáng của hắn, ắt hẳn là vừa hoàn thành xong công việc liền chạy qua trường học tìm cậu đi.

Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên có người sẽ nhớ lời hứa hẹn với cậu, Dạ Vân Sâm có chút chút vui vẻ, mà ngay cả những suy sụp do Điền Vân Sương gây ra vừa rồi cũng tán đi mất, thanh âm liền mang theo một tia mềm mại khó phát giác, « Đã hơn chín giờ, buổi biểu diễn hẳn đã kết thúc rồi, bây giờ đi qua phỏng chừng cũng đã tan. »

Cố Duệ hỏi: « Cậu đang ở đâu? »

Dạ Vân Sâm nhìn nhìn bốn phía, nói: « Mới vừa từ nhà mẹ ra, chuẩn bị trở về trường học. »

« Ân, nói cho tôi biết địa chỉ, tôi đi rước cậu. »

Cậu cho rằng ý của Cố Duệ là đến rước cậu về trường, Dạ Vân Sâm đang định cự tuyệt nhưng trong nháy mắt không biết xuất phát từ loại tâm lý nào, thế nhưng liền đem lời sắp nói nuốt trở vào, sau đó đọc địa chỉ của mình. Đầu dây bên kia, Cố Duệ liền thản nhiên mà nói: « Tìm một quán cà phê ở gần đó ngồi đợi một chút. » Vừa nghe hắn nói vậy, cậu lại có một loại ẩn ẩn xấu hổ quẩn bách, nhiệt độ hai má mới vừa hạ nhiệt liền lại nóng lên.

Đây là lần đầu tiên có người chủ động đưa rước cậu, chưa bao giờ trải qua nên không biết cảm giác đó, nguyên lai rất...

Cậu nghĩ nghĩ, lại không tìm thấy từ ngữ nào đủ để hình dung cảm giác bây giờ của chính mình, chỉ biết là, nghe tới câu « Tôi rước cậu » kia, trừ bỏ có chút ngốc lăng bên ngoài, liền có chút bối rối cùng... kinh hỉ không biết từ đâu mà đến.

Điện thoại đã tắt, cậu vẫn đứng tại chỗ, nhìn con đường phía trước xe đến xe đi, bụm má ngơ ngác mà phát ngốc một lúc lâu, mãi đến khi xe của Cố Duệ dừng lại trước mặt, cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm của Cố Duệ lộ ra, cậu mới giật mình hoàn hồn, có chút trốn tránh tầm mắt Cố Duệ, cúi đầu bước vào xe.

Trên xe trừ bỏ hai người bọn họ còn có một lái xe. Dạ Vân Sâm vừa mới lên xe, lái xe liền khởi động xe, chậm rãi hòa vào dòng xe cộ trên đường, không biết xuất phát từ loại tâm lý nào, Dạ Vân Sâm vẫn luôn không quay đầu nhìn Cố Duệ, mà là nhìn đoàn xe bên ngoài. Hơn nửa ngày sau, mới phát hiện con đường này không phải là đường về trường mình.

Quay đầu định hỏi đối phương, liền bắt gặp một đôi con ngươi tối đen thâm thúy, tâm cậu nháy mắt đập loạn nhịp, thanh âm bốn phía dường như biến mất, bên tai chỉ còn tiếng tim mình đập như trống bỏi. Mãi đến một tiếng nhạc truyền đến từ phía trước mới đem cậu bừng tỉnh, cậu trừng mắt nhìn, ra vẻ bình tĩnh hỏi: « Chúng ta đang đi đâu vậy? »

Độ ấm trên mặt lại không ngừng tăng nhanh khiến tâm tư cậu liền lộ ra rõ ràng, không quản là ai chỉ cần vừa nhìn thấy sắc mặt lúc này của cậu liền có thể biết trong tim cậu không hề bình tĩnh như đang biểu lộ ra ngoài.

Nghe được câu hỏi của cậu, Cố Duệ vẫn không thu hồi tầm mắt, chỉ thản nhiên nói: « Nhà của tôi. »

Dạ Vân Sâm không thể lý giải mà trừng mắt nhìn, đối chuyện này vô cùng nghi hoặc, hỏi: « Đã trễ thế này còn đến nhà anh là có chuyện gì sao? » Cậu cho rằng "nhà của tôi" trong miệng Cố Duệ chính là Cố trạch, lại không nghĩ rằng, ngôi nhà đang nói đến chính là một ngôi nhà khác ngay trung tâm thành phố.

Đây là tiểu khu cao cấp nhất B thị, người ở trong này "phi phú tức quý", nhà ở của Điền Vân Sương không thể so với nơi này. Các hộ nhà ở đều độc lập với nhau. Nếu người ở trong đó không tự lộ mặt, thì các hộ gia đình khác căn bản là không thể nào biết chủ nhà đó là ai, bởi mỗi nhà đều có một con đường ra vào tiểu khu riêng biệt, trừ phi quen biết chứ nếu không, dù có ở cả đời trong này cũng không có khả năng thấy được mặt nhau, hơn nữa về phương diện bảo an đặc biệt được bảo đảm.

Dạ Vân Sâm từng nghe Dạ Tư Viện nói qua về nơi này, lúc ấy Dạ Tư Viện tính mua một căn nhà trong tiểu khu này, đáng tiếc cuối cùng vẫn không mua được, muốn ở nơi này không phải có tiền là có thể ở, còn cần phải có người giới thiệu nữa. Lúc trước Dạ Tư Viện vì mua căn nhà này có thể nói biện pháp nào cũng đã thử qua, kết quả cuối cùng vẫn bị cự tuyệt ngay từ ngoài cửa. Đoạn thời gian ấy, tâm tình Dạ Tư Viện đặc biệt kém liền "giận cá chém thớt" lên trên người cậu, đâm ra cậu có ấn tượng vô cùng khắc sâu với chuyện này.

Lấy bối cảnh thân phận Cố Duệ có được một căn nhà trong tiểu khu này cậu một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, bất quá lại có chút tò mò, hiện giờ Cố Duệ dẫn cậu đến đây để làm gì?

Bất quá căn cứ mấy ngày ở chung cùng Cố Duệ, cậu đơn giản cũng hiểu biết chút ít tính tình của hắn, đại khái dù hỏi hắn cũng sẽ không trả lời, cậu chưa từng gặp qua người tiếc lời nói như vàng như vậy. Mấy ngày nay bởi vì phải chuẩn bị cho hôn lễ, cơ hồ mỗi ngày hai người đều gặp nhau, cùng một chỗ thời gian không ngắn, nhưng hai người nói chuyện, hắn rất ít trả lời, so với cậu còn ít nói hơn.

Đi vào thang máy, cả không gian có thể chứa đựng hai mươi người chỉ có hai người bọn họ, bốn phía đều là bốn tấm gương phản chiếu đến sáng ngời, chiếu rọi lại thân ảnh hai người lên đó. Dạ Vân Sâm giương mắt trộm nhìn thoáng qua, lại rất nhanh mà thu hồi tầm mắt lại, ngừng một chút, rồi lại nhịn không được lần thứ hai nhìn qua.

Bởi vì góc độ cậu đứng, thật giống như cậu đang tựa vào lòng Cố Duệ, kỳ thật giữa hai người có một khoảng cách rõ ràng, ngơ ngác mà nhìn ảnh phản chiếu của mình, bỗng nhiên lại nghĩ tới Cố Duệ có bệnh khiết phích nghiêm trọng, vì thế nhịn không được suy đoán, nếu lúc này cậu thật sự tựa vào người Cố Duệ, có phải sau khi trở về hắn sẽ phải chạy đi tiêu độc cả người không?

« Đinh » một tiếng, đến tầng trệt, Cố Duệ dẫn đầu đi ra ngoài, Dạ Vân Sâm một bước đuổi kịp ngay phía sau. Cửa lớn đang khóa ở chế độ phân biệt khuôn mặt, Cố Duệ vừa đứng nơi đó, hai giây sau cửa lớn liền tự động mở ra.

Mắt mở trừng trừng nhìn Cố Duệ trực tiếp đi vào, lúc này Dạ Vân Sâm mới nhịn không được hỏi, « Đã trễ như vậy, nếu tôi còn không trở về, ký túc xá liền khóa cửa không vào được. »

Cố Duệ nói: « Ngày mai cậu không có tiết, lát nữa tôi đưa cậu về Dạ gia. »

Dạ Vân Sâm càng không rõ, « Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì? »

Cố Duệ thật sâu mà nhìn cậu một cái, « Đi theo tôi. » Nói xong, xoay người liền lên lầu, Dạ Vân Sâm nghi hoặc mà nhăn lại mày, chần chờ một chút liền đi theo, nghi hoặc trong lòng như quả cầu tuyết càng lăn lại càng lớn, Cố Duệ lại khăng khăng không chịu nói, một đường đem cậu đến một gian phòng trên lầu hai, xoay người nhìn cậu, « Đi vào. »

Dạ Vân Sâm buồn bực nhìn hắn một cái, tiến lên đẩy cửa phòng, mà cùng lúc cậu mở ra, một âm thanh liền vang lên, âm nhạc quen thuộc khiến cậu ngây ngẩn cả người.

Căn phòng tối đen vô pháp nhìn rõ bên trong, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một cây đàn dương cầm đặt chính giữa phòng, ẩn ẩn có thể nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Đó là thân ảnh diễn tấu dương cầm cậu đã nhìn thấy vô số lần trên TV, mặc dù trong không gian tối đen như vậy cũng có thể liếc mắt liền nhận ra ngay, nhưng không phải lúc này người đó đã kết thúc màn trình diễn của mình rồi vội vàng chạy đến thành phố khác rồi sao? Sao lúc này lại có mặt ở đây?

Cậu mãnh liệt quay đầu nhìn Cố Duệ đang đứng phía sau, khuôn mặt tinh xảo vẫn luôn bình tĩnh nhưng đôi mắt trợn to liền tiết lộ nội tâm của cậu lúc bấy giờ. Cậu ngẩng cao mặt nhìn ánh mắt của hắn, trong nháy mắt đó, trong mắt cậu chỉ có thân ảnh của một người.

Trong lòng Cố Duệ dâng lên một loại cảm giác xa lạ, con ngươi sâu thẳm chớp cũng không chớp nhìn lại Dạ Vân Sâm, bên tai là âm nhạc du dương dễ nghe, nhè nhẹ từng đợt từng đợt như muốn thâm nhập vào tận sâu tâm hồn.

Loại cảm giác xa lạ này khiến mày Cố Duệ không khỏi nhăn chặt mày, lập tức lại áp xuống, thản nhiên nói: « Đã hứa thì sẽ không thất hứa. » Đây là nguyên tắc làm người của hắn, đã hứa rồi mà không thực hiện được, không quản bởi vì nguyên nhân gì, đều là không nên, nếu đã hứa hẹn, liền phải nghĩ mọi cách để thực hiện cho bằng được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi