VỊ LAI CHI BÁCH NHẬP HÀO MÔN

Edit: Thủy Tích

Cửa phòng đột nhiên mạnh mẽ bị đẩy ra, phát ra một tiếng vang vô cùng lớn, Dạ Vân Sâm từ trong chăn ló đầu ra liền nhìn thấy Dạ Tư Viện đang đứng trước cửa hai tay ôm ngực, không kiên nhẫn nói: « Cậu không cùng ông nội nói cái không nên nói chứ? »

Ánh mắt Dạ Tư Viện trừng cậu tràn ngập phẫn nộ, giống như là Dạ Vân Sâm đã làm cái chuyện gì không thể tha thứ vậy, « Cậu lợi hại, thế nhưng còn dám tìm ông nội cáo trạng, đừng quên là ai đã giúp người mẹ không biết xấu hổ của cậu thoát tội! »

Dạ Vân Sâm ôm chăn ngồi trên giường, so với Dạ Tư Viện tức đến khó thở, phản ứng của cậu lại quá mức bình tĩnh, « Tôi không có. »

« Cậu cho là cậu cứ phủ nhận là được sao? Nếu cậu không đi méc ông nội thì làm sao ông lại đến giảng cho tôi một tràng? » Dạ Tư Viện ghét nhất là bộ dáng bình tĩnh như vậy của cậu, rõ ràng nó mới là đứa con riêng của người phụ nữ không biết xấu hổ nhưng mỗi khi đứng chung một chỗ lại luôn có cảm giác đối phương hoàn toàn không đặt cô ta vào trong mắt, nếu là con riêng thì nên có bộ dáng của con riêng, cứ cho là không cung kính cô ta thì cũng phải khách khách khí khí với cô ta chứ!

Dạ Vân Sâm đơn giản ngậm miệng, dù sao vào lúc này không quản là cậu nói cái gì Dạ Tư Viện đều sẽ không nghe vào tai.

Sắc mặt Dạ Tư Viện âm trầm đến cơ hồ có thể nổi lên trên mặt nước (*). Mới sáng sớm đã bị giáo huấn hơn nữa còn vì đứa con riêng mà cô ta xem thường nhất nữa, thật sự là tức đến phát điên, oán hận trừng mắt liếc Dạ Vân Sâm một cái, cuối cùng Dạ Tư Viện nói ra dụng ý đến đây, « Ông nội đang dưới lầu chờ cậu, lát nữa cậu phải nói chuyện cẩn thận cho tôi! »

(*) tôi cũng không hiểu đâu, các cô đừng hỏi tôiii... L

Nếu không bởi vì sợ lát nữa Dạ Vân Sâm sẽ nói loạn, cô ta mới lười lên lầu gọi cậu!

Dạ Vân Sâm sửng sốt, mà Dạ Tư Viện nói xong câu đó liền xoay người đi xuống lầu, một khắc cũng không muốn nói thêm câu nào với cậu. Lực chú ý của Dạ Vân Sâm hoàn toàn không nằm trên người cô ta, nhớ tới vị ông nội nghiêm khắc, tâm tình Dạ Vân Sâm nháy mắt biến đổi đến có chút phức tạp.

Đối với Dạ lão gia tử, cảm giác của cậu là vô cùng phức tạp, rõ ràng Dạ lão gia tử là người đối đãi với cậu tốt nhất trong những người ở Dạ gia, chỉ cần có lão gia tử ở, không ai dám khi dễ cậu cả. Khi còn bé, thời điểm lão gia tử ở nhà, vết thương trên người cậu mới có thời gian lành chút.

Nhưng mà cậu một chút cũng không cảm thụ được sự yêu thương của Dạ lão gia tử, tuy ông ấy đối cậu rất tốt nhưng so với đối tốt bình thường, này giống như là một loại trách nhiệm chứ không phải là sự yêu thương phát ra từ nội tâm, cho nên đó cũng chính là nguyên nhân qua nhiều năm như vậy cậu cũng không thân cận được với Dạ lão gia tử.

Mười phút sau, Dạ Vân Sâm đã rửa mặt thay đồ xong đi xuống lầu, quả nhiên liền nhìn thấy Dạ lão gia tử vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên sa lông, hai tay chống quải trượng, ánh mắt thập phần nghiêm khắc nhìn chằm chằm Dạ Tư Viện, so với vừa rồi khí thế lấn át người khác, giờ phút này khi đối diện Dạ lão gia tử, Dạ Tư Viện chỉ cúi đầu, một bộ dáng hoàn toàn không dám thở mạnh, quả thực như hai người khác nhau.

Khi nhận thấy Dạ Vân Sâm đang đi đến, Dạ lão gia tử rốt cục đem ánh mắt dời khỏi người Dạ Tư Viện quay đầu nhìn Dạ Vân Sâm, ánh mắt nghiêm nghị đánh giá một vòng trên người cậu, nâng nâng cằm ý bảo cậu ngồi xuống, nhìn thấy Dạ Vân Sâm nghe lời ngồi ở một bên trên ghế sa lông mới chậm rãi mở miệng: « Hôn lễ định vào lúc nào? »

Dạ Vân Sâm nói: « Hơn hai tháng sau. »

« Ân. » Dạ lão gia tử gật gật đầu, « Tuy rằng Dạ gia chúng ta không thể so sánh cùng Cố gia nhưng cũng không thể tự ném mặt mình đi, đồ vật gì nên có tuyệt đối không thể thiếu. » Trong mắt người khác, hôn sự lần này cùng Cố gia không thể nghi ngờ là Dạ gia trèo cao, có người hâm một đến đỏ mắt, tất nhiên không ít người chờ xem trò cười, bởi vậy, Dạ gia bọn họ càng không thể để người khác có cơ hội chỉ trỏ chê cười.

Dạ Vân Sâm gật đầu xác nhận.

Dạ Tư Viện nhìn Dạ Vân Sâm cười lạnh một tiếng, khinh thường mà dời đi tầm mắt, lại vừa vặn bị Dạ lão gia tử nhìn thấy.

Dạ lão gia tử sắc mặt lạnh lùng, « Tư Viện, con có ý kiến với ta? »

« Con như thế nào đối với ông nội có ý kiến? » Dạ Tư Viện vội vàng giải thích.

Dạ lão gia tử mặt không đổi sắc nhìn cô ta khẽ hừ một tiếng, « Đừng tưởng chuyện này cứ như thế là qua, về sau lại tính sổ với con! » Nói xong, cũng không để ý vẻ mặt Dạ Tư Viện trong nháy mắt trầm xuống, ngược lại nói với Dạ Vân Sâm: « Hôn lễ lần này, ta an bài Triệu Phi qua giúp đỡ con, bên kia Cố gia có yêu cầu cái gì con cứ sai cậu ta đi làm. » Triệu Phi là trợ lý của Dạ lão gia tử, đã bên cạnh ông gần mười năm, năng lực tự nhiên sẽ không thể so sánh.

Dạ Vân Sâm nói: « Cảm ơn, ông nội. »

Lúc này Dạ lão gia tử mới vừa lòng gật gật đầu, lại dặn dò Dạ Vân Sâm một ít chuyện, đơn giản là một số thứ cần chú ý khi tiếp xúc với người Cố gia, Dạ Vân Sâm đều nhất nhất chăm chú lắng nghe, thật vất vả rốt cục chờ đến lúc Dạ lão gia tử nói xong đã sắp đến mười hai giờ trưa, buổi chiều còn hẹn Trần Vũ đi thư viện, vì thế cậu liền cùng Dạ lão gia tử cáo biệt rồi mới vội vàng đi ra ngoài.

Dạ Vân Sâm đi rồi, sắc mặt Dạ lão gia tử nháy mắt liền trầm xuống, dùng một loại ánh mắt vô cùng nghiêm nghị nhìn Dạ Tư Viện, hồi lâu mới nặng nề nói: « Ta vẫn luôn cảnh cáo chị em hai đứa, cần chú ý thái độ đối với Vân Sâm, xem ra hai đứa một chút cũng không đem lời ta nói để trong lòng? »

Tuy Dạ Tư Viện luôn tùy hứng kiêu căng nhưng đối với ông nội nghiêm khắc luôn thật sợ hãi, lúc này lại bị sắc mặt Dạ lão gia tử trầm xuống dọa đến chột dạ, không dám nói thêm cái gì.

« Con thật to gan a, thừa dịp ta và cha con không có ở nhà thế nhưng liền tiền trảm hậu tấu đem Vân Sâm bán đi, trong mắt có còn coi ta là ông nội hay không? »

« Con không muốn gả cho một người vô năng! » Dạ Tư Viện cũng sinh khí, đối với chuyện này cô ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, « Ông nội có hay không thay con suy xét qua? Nửa đời sau, con phải làm sao đây? Dù sao chỉ cần là người Dạ gia đều được, Cố gia cũng đâu có chỉ định rõ là con, vì cái gì lại không thể là Dạ Vân Sâm? Huống hồ, chuyện này là do chính Dạ Vân Sâm đồng ý! »

« Con nhưng thật sự cho rằng ta không biết những chuyện con làm sau lưng ta sao? Huống hồ, thân là con gái Dạ gia, con có thể tự làm chủ hôn nhân của mình sao? » Dạ lão gia tử lạnh lùng nói rằng, « Chuyện của Điền Vân Sương ta không so đo cùng con, nhưng nếu chuyện này còn có lần thứ hai, Dạ gia liền không thiếu một người như con! »

Trong lòng Dạ Tư Viện phát lạnh, cô ta hoàn toàn không ngoài ý muốn ông nội sẽ biết cô ta giở trò quỷ sau chuyện Điền Vân Sương, nhưng đối với lão gia tử có thể nói ra lời đó một cách nhẹ nhàng như vậy cô ta vô pháp ngăn cản trái tim cảm thấy băng giá, không quản như thế nào, cô ta chính là cháu gái của ông ấy mà!

Hung hăng cắn chặt môi dưới, trên mặt miễn cưỡng khống chế không xuất hiện dị dạng, «... Con biết, sẽ không có lần sau. »

- ----.-----

Thời điểm cùng Trần Vũ ra khỏi thư viện, sắc trời đã dần tối, Trần Vũ vuốt cái bụng đang kháng khị, ồn ào đòi đi ăn thịt nướng, Dạ Vân Sâm cũng có chút đói bụng vì thế liền không phản đối, hai người đi đến quán thịt nướng quen thuộc.

Chọn đồ ăn xong, thừa dịp đợi đồ ăn mang lên, Trần Vũ tranh thủ đi toilet, lúc trở về liền nhìn thấy Dạ Vân Sâm đang ôm một cuốn gì đó nhìn rất nghiêm túc, tò mò đi qua, mới phát hiện là một bộ lại một bộ lễ phục, gã thuận miệng hỏi: « Đây là cái gì? »

« Bản thiết kế lễ phục. » Lúc trưa, Cố phu nhân phái người mang lại đưa cho cậu, ngắn ngủi một ngày đã vẽ ra nhiều kiểu dáng như vậy, hiệu suất quả thật rất cao.

Nghe vậy, Trần Vũ thật dài mà thở ra, phiền muộn nói: « Không nghĩ tới nha, chỉ chớp mắt một cái cậu liền phải lập gia đình! » Cái ngữ khí này, chín phần mười chính là khẩu khí của trưởng bối phải gả nữ nhi trong nhà đi, Dạ Vân Sâm bị bộ dáng khoa trương của gã chọc cười, thản nhiên nói, « Nếu hâm mộ như vậy, cũng tự đem mình gả đi đi. »

« Tôi mới không cần đâu, còn trẻ như vậy, đều còn chưa chơi đủ, sao có thể đem chính mình buộc vào người người khác nhanh như vậy? Cuộc sống còn chưa có hưởng thụ đủ đâu! » Trần Vũ chính là điển hình của chủ nghĩa hưởng lạc, đối với loại chuyện sớm như vậy đã bị ném vào nấm mộ hôn nhân gã né còn không kịp.

Nghe vậy, Dạ Vân Sâm không tiếng động cười một chút, cũng không nói gì thêm, trùng hợp điện thoại lúc này vang lên, cầm lên vừa nhìn liền sửng sốt một hồi, Trần Vũ nhìn vẻ mặt cậu như vậy liền tò mò ghé mắt qua xem, trên màn hình hai chữ "Cố Duệ" vô cùng rõ ràng, « Vị hôn phu gọi điện thoại, sao lại không bắt? »

Dạ Vân Sâm nhìn gã một cái, sau đó mới đứng lên, Trần Vũ tò mò nhìn theo cậu, ngạc nhiên mà phát hiện Dạ Vân Sâm vốn luôn bình tĩnh thế nhưng hai má thế mà phiêu một cái liền xuất hiện hai mạt hồng nhạt thản nhiên, bắt máy chưa đến hai phút liền tắt nhưng cảm giác Dạ Vân Sâm nháy mắt liền không giống thường ngày.

Trần Vũ nhìn xem vô cùng ngạc nhiên, Dạ Vân Sâm nắm chặt điện thoại mà lăng lăng phát ngốc giống như không chút nào nhận thấy ánh mắt của Trần Vũ, ngơ ngác không biết đang suy nghĩ cái gì, mãi đến lúc Trần Vũ đưa tay đẩy cậu một cái mới như phục hồi lại tinh thần, « Làm sao vậy? »

« Lời này là tớ hỏi cậu mới đúng nha! » Trần Vũ bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, « Cố Duệ nói cái gì với cậu? Sao lại khiến cậu như thất hồn lạc phách vậy? »

Dạ Vân Sâm lắc đầu, « Không có gì, chỉ hỏi tớ đã chọn được lễ phục chưa, còn có... » Cậu dừng một chút, đợi nửa ngày cũng không thấy câu trả lời, Trần Vũ liền truy vấn: « Còn có cái gì? »

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi