VỊ LAI CHI BÁCH NHẬP HÀO MÔN

Edit: Thủy Tích

Nói là sau khi về phòng phải ngâm mình ít nhất một giờ, Cố Duệ tuyệt đối không nói đùa, mà là trực tiếp buộc cậu phải tuân thủ theo. Dạ Vân Sâm vẫn luôn ôm hy vọng cho rằng Cố Duệ là dọa mình thôi, không nghĩ tới chuyện Cố Duệ làm đầu tiên sau khi trở về phòng chính là đuổi Dạ Vân Sâm vào phòng tắm, mệnh lệnh rõ ràng chưa đủ một giờ không được bước ra, không cho một cơ hội để cãi lại. Sau khi yếu ớt kháng nghị không có kết quả Dạ Vân Sâm đành tự an ủi mình, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Nếu dùng một giờ đồng hồ ngâm mình da dẻ tuyệt đối sẽ nhăn nheo mất, Dạ Vân Sâm mới không ngốc như vậy, sau khi tỉ mỉ tắm xong liền ở trong phòng tắm ngồi ngốc một lúc lâu mà đếm cừu, chờ đếm tới không biết bao nhiêu rồi, bên ngoài rốt cục truyền đến tiếng gõ cửa, Cố Duệ nhắc tỉnh cậu đã đến giờ!

Dạ Vân Sâm mệt mỏi đến muốn ngủ gật nháy mắt tinh thần liền tăng lên, vài bước đi đến mở cửa ra, liền nhìn thấy Cố Duệ đứng bên ngoài mang theo biểu tình lãnh đạm nhìn cậu. Nhiều ngày tiếp xúc như vậy, Dạ Vân Sâm đã quen hắn không quản thời điểm nào cũng đều trưng lên một bộ không biểu tình như vậy, trừng mắt nhìn, vô tội hỏi: « Tôi có thể đi ngủ chưa? » Cả ngày gây sức ép đủ mệt, cậu thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi, nếu Cố Duệ không đến gọi cậu, phỏng chừng cậu đã ngủ ngay trong phòng tắm luôn lúc nào không hay.

Cố Duệ từ trên xuống dưới đánh giá cậu một lần, giống như là đang xác nhận lại lần nữa cậu đã tẩy sạch sẽ hết chưa, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng gật gật đầu, « Ân. »

Nháy mắt Dạ Vân Sâm như được đại xá, sợ Cố Duệ sẽ đổi ý, cậu liền bước nhanh ra khỏi phòng tắm đi thẳng đến cái giường lớn màu trắng ở giữa phòng. Lúc đứng bên cạnh giường cậu lại có điểm chần chờ, đôi mắt trông mong mà nhìn Cố Duệ, mãi đến lúc nhìn thấy Cố Duệ hơi hơi vuốt cằm mới thật cẩn thận ngồi lên giường, giống như thứ mà cậu đang ngồi lên không phải là giường mà là một thứ trân phẩm dễ vỡ nát vậy. Cố Duệ đem hết thảy xem ở trong mắt, con ngươi tối đen thâm thúy ánh lên ý cười.

Thời điểm lần nữa ngẩng đầu lên Cố Duệ đã xoay người đi vào phòng tắm, cậu nghĩ nghĩ, vẫn là xốc lên chăn mà nằm xuống, cũng không dám chiếm cứ vị trí quá lớn, khổ sở mà nằm ở rìa bên trái, nếu còn nhích qua nữa liền sẽ rơi xuống đất, bất quá cậu thật sự rất mệt, vốn tính toán chờ Cố Duệ ra rồi cùng ngủ không nghĩ tới mới vừa nằm xuống bất tri bất giác liền ngủ lúc nào không hay.

Thời điểm Cố Duệ từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy thiếu niên chiếm chưa đến một phần ba cái giường đang vù vù ngủ say, chân tay co cóng lại một bộ dạng đáng thương hề hề. Động tác lau tóc trì hoãn một chút, cước bộ không hề khống chế mà đi tới, đứng bên giường từ trên cao đánh giá thiếu niên đang ngủ say.

Sợi tóc thiếu niên nhìn qua thập phần mềm mại, cái này lúc trước hắn đã tự tay thể nghiệm qua, đích thật là rất mềm, ánh mắt linh động giờ phút này đang nhắm chặt, lông mi vừa dài vừa cong hạ xuống một bóng râm nơi mí mắt, đôi môi hồng nhuận bởi đang ngủ mà hơi hơi mở ra, mơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi hồng sắc bên trong.

Đây là lần đầu tiên Cố Duệ thật cẩn thận đánh giá ngũ quan Dạ Vân Sâm, bình tĩnh mà xem xét, Dạ Vân Sâm lớn lên quả thật xinh đẹp tinh xảo, cũng không phải hắn chưa từng gặp qua người có bộ dáng khiến người khác kinh diễm, lớn lên đẹp hơn cậu nhiều nhưng có thể khiến hắn không bài xích việc tứ chi tiếp xúc trong khoảng cách gần, cậu là người đầu tiên.

Nghĩ đến đây, Cố Duệ liền thăm dò mà vươn tay nhẹ nhàng chạm vào hai má Dạ Vân Sâm, mềm mại nhẵn nhụi như trong dự đoán, trong nháy mắt tiếp xúc đó, đầu ngón tay thật nhanh nhớ kỹ xúc cảm tốt đẹp kia.

Vẫn như trước không hề xuất hiện loại cảm giác không thoải mái, ngược lại, xúc cảm tốt đẹp khiến hắn nhịn không được lại muốn chạm thêm một chút...

Tắt đèn, Cố Duệ nằm xuống bên cạnh Dạ Vân Sâm, vươn tay kéo cậu nằm nhích vào giữa giường một chút nhằm phòng ngừa nửa đêm cậu bị rơi xuống đất, lại dùng chăn đem cậu bao lại đến nghiêm nghiêm thực thực. Nhiệt độ không khí trên núi vào ban đêm sẽ giảm xuống rất thấp, tuy là có mở điều hòa nhưng nếu không đắp chăn kĩ càng sẽ rất dễ bị cảm lạnh.

Ánh trăng thanh lãnh từ cửa sổ sát đất chiếu xạ vào phòng, bức màn màu lam nhạt theo gió nhè nhẹ phiêu động, bốn phía im ắng, bên cạnh nhưng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở đều đặn truyền đến, xoang mũi cũng ngửi được một cỗ hương khí như có như không, mọi thứ đều như nhắc nhở trong phòng này không phải chỉ có một mình hắn.

Từ nhỏ đến lớn, từ khi bắt đầu có ký ức hắn đều một mình ngủ, loại cảm giác có người nằm bên cạnh là lần đầu tiên hắn trải qua, cảm giác rất kỳ quái, khiến hắn có chút không làm quen được nhưng lại ngoài ý muốn cũng không chán ghét.

Một đêm tường an vô sự.

Thời điểm mặt trời lên, Dạ Vân Sâm liền tỉnh, đại khái là do đến một địa phương xa lạ, ngủ cũng không tính đặc biệt an ổn, ban đêm cứ lặp đi lặp lại một giấc mơ nhưng cụ thể mơ thấy cái gì trong nháy mắt tỉnh lại liền quên đến không còn một mảnh, may là tinh thần vẫn tính là tương đối sung túc.

Vừa mở mắt ra, trước mắt chính là một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, loại sự việc chưa bao từng được trải nghiệm qua này khiến Dạ Vân Sâm hoảng sợ, sửng sốt một hồi lâu mới nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra được mình ngủ lúc nào, Cố Duệ ngủ lúc nào?

Tư thế ngủ của cậu luôn luôn rất tốt, tư thế lúc tốt đi ngủ như thế nào thì ngày hôm sau rời giường vẫn chính là như vậy, cho nên vừa tỉnh dậy, cũng không tồn tại trường hợp khiến cậu cùng Cố Duệ cảm thấy xấu hổ, hai người nước sông không phạm nước giếng mỗi người chiếm cứ một bên, ở giữa còn lưu lại một cái khe hở nhỏ.

Cố Duệ vẫn còn đang ngủ, Dạ Vân Sâm nhìn đồng hồ, còn chưa tới sáu giờ, kỳ thật cậu có thể ngủ thêm một chút nữa nhưng cậu một chút buồn ngủ cũng không có, liền tính nằm xuống cũng không ngủ được, đơn giản liền muốn ngồi dậy.

Mới vừa động động, chăn còn chưa xốc lên, bỗng nhiên Cố Duệ liền nghiêng người một cái, khoảng cách ở giữa hai người bằng không, một bàn tay còn đặt lên trên tấm chăn, nếu Dạ Vân Sâm muốn xốc chăn lên thì nhất định phải đem tay Cố Duệ bỏ ra mới được.

Dạ Vân Sâm có chút bất đắc dĩ, liền buông tha ý nghĩ muốn rời giường, bởi cậu cũng không nắm chắc dưới tình huống như vậy có hay không làm Cố Duệ thức giấc, nghĩ nghĩ, dù sao dậy cũng không có việc cần làm, thế thì liền tiếp tục nằm vậy, khó được có thời điểm được thả lỏng.

Nhưng không muốn ngủ mà nằm cũng là một chuyện khiến người ta rất khó chịu, chán đến chết, cậu bắt đầu đánh giá khuôn mặt tuấn tú bên cạnh, Cố Duệ lúc ngủ không có khiến người ta cảm thấy cách xa như bình thường, khuôn mặt lúc ngủ say nhìn qua liền ôn hòa hơn nhiều, đôi môi mỏng hồng nhuận có vẻ thực mềm mại khiến người không tự chủ được mà liên tưởng nhiều hơn.

Chờ Dạ Vân Sâm kịp phản ứng, ngón tay cậu đã đụng tới môi Cố Duệ, trong nháy mắt đó, trong đầu cậu liền hiện ra một câu "Quả nhiên thật mềm mại a~", cho tới khi cậu vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một đôi con ngươi sâu thẳm, sửng sốt một chút, lập lức liền cả kinh, cả người mãnh liệt lùi về phía sau, thiếu chút nữa liền ngã sấp xuống sàn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi