VỊ LAI CHI BÁCH NHẬP HÀO MÔN

Edit: Thủy Tích

PS: DOUBLE KILLS ="))))

Còn chưa kịp thẹn thùng đã bị người quen nhìn thấy hành động thân mật của mình cùng Cố Duệ, Dạ Vân Sâm liền có chút ngại ngùng, khuôn mặt cứng ngắt không biết nên nói cái gì cho phải, nữ sinh cười tủm tỉm quay đầu nói gì đó với nam sinh bên cạnh, nam sinh liếc mắt nhìn bọn cậu một cái, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng mới rời đi.

"Xin lỗi nha, không phải tôi cố ý quấy rầy hai người, chỉ là trùng hợp mà thôi!" Nữ sinh cười tủm tỉm nói xong liền đi về phía bọn cậu, Dạ Vân Sâm nhìn cô từ từ đi đến gần, không biết nên trả lời như thế nào, ngẩng đầu nhìn trời, một lát sau mới nhìn về phía nữ sinh.

Nữ sinh cười tủm tỉm nhìn Dạ Vân Sâm, nghiêng nghiêng đầu, hỏi: "Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, cũng coi như là có duyên nha, còn chưa tự giới thiệu đâu, tôi gọi là Mộc Khiết Ninh."

Họ Mộc, chẳng lẽ là người Mộc gia? Nhưng Mộc Khiết Ninh, tên này nghe thật là xa lạ, cũng chưa từng nghe nói Mộc gia có người tên như vậy?

Dạ Vân Sâm có chút nghi hoặc nhìn cô, nữ sinh giống như biết cậu nghi ngờ, khẽ cười với cậu một chút, ngược lại nhìn về phía Cố Duệ đang trầm mặc đứng một bên, nghiêng nghiêng đầu, bộ dáng tươi cười hơi có chút tinh nghịch, ngữ điệu nhẹ nhàng nói rằng: "Duệ ca, lâu ngày không gặp, còn nhớ em không?"

Mộc Khiết Ninh vừa dứt lời, Dạ Vân Sâm nhất thời liền kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Cố Duệ, lại thấy Cố Duệ vẫn là một bộ dáng mặt không đổi sắc, ánh mắt nhìn Mộc Khiết Ninh trước sau như một lãnh đạm, ngữ khí thản nhiên nói: "Trở về lúc nào?"

"Lâu ngày không gặp, Duệ ca vẫn lãnh đạm như trước nha! Khiến em cảm thấy rất mất mát." Ngữ khí Mộc Khiết Ninh tràn đầy cảm khái, biểu tình trên mặt vẫn luôn cười tủm tỉm, ngoài miệng tuy nói mất mát nhưng biểu tình lại hoàn toàn đối lập, "Cứ tưởng cửu biệt gặp lại có thể khiến Duệ ca nhiệt tình hơn chút chứ!"

Dạ Vân Sâm hơi hơi mở to hai mắt, nhìn bên này rồi nhìn bên kia, "Hai người có quen biết nhau từ trước sao?"

"Cũng không tính là vậy." Cố Duệ còn chưa mở miệng, Mộc Khiết Ninh đã không thể chờ đợi mà cướp lời, "Tôi cùng Duệ ca từ nhỏ đã biết nhau rồi, hai ngày trước gặp nhau ở vũ hội trường còn chưa kịp chào hỏi, lúc này lại trùng hợp gặp nhau ở đây, dù thế nào cũng phải ngồi xuống tâm sự chứ nhỉ?"

Vì thế mười phút sau, ba người tìm một quán cà phê ở gần đó ngồi xuống, trên mặt Mộc Khiết Ninh vẫn luôn cười tủm tỉm, lần vô tình gặp nhau này dường như khiến tâm tình cô đặc biệt sung sướng, cho nên cả quãng đường đi chỉ nghe thấy giọng cô líu ríu, bất quá cũng mệt cô chủ động nhiệt tình, Dạ Vân Sâm mới từ trong lời nói của cô hiểu biết được đại khái tình huống.

Suy đoán của Dạ Vân Sâm cũng không sai, Mộc Khiết Ninh đích thật chính là tiểu thư Mộc gia, là đại thiên kim của chú hai Mộc gia, từ nhỏ đã đi theo bên người bà nội Mộc, lại bởi vì bà nội Mộc cùng bà nội Cố chính là bạn thân từ hồi trẻ, hai nhà cũng thường xuyên hội họp cùng nhau cho nên Cố Duệ cùng Mộc Khiết Ninh đích xác từ nhỏ đã quen biết nhau, lúc trước người lớn hai nhà còn vui đùa sẽ đính thân cho hai đứa nhỏ nhưng sau đó bà nội Mộc đột nhiên quyết định định cư ở nước Pháp, Mộc Khiết Ninh cũng cùng đi theo, cho nên chuyện này mới dần dần không còn ai nhắc tới nữa.

Dựa theo lời nói của Mộc Khiết Ninh, cô đi theo bà nội Mộc đến nước Pháp vừa đi chính là hai mươi năm, trong lúc đó cũng chỉ có dịp lễ tết mới trở về một hai lần, tuy rằng mỗi lần trở về đều sẽ đến chào hỏi Cố gia nhưng lần nào cũng vội vàng cho nên không gặp được Cố Duệ. Lần cuối cùng hai người gặp mặt chính là Tết âm lịch hai năm trước.

"Lần này trở về hẳn là sẽ không đi nữa, sau khi tốt nghiệp chơi đùa mất hai năm, lại chơi nữa thì cũng thật là ngượng ngùng, tháng trước ba tôi đã lên tiếng kêu tôi trở về hỗ trợ công ty, cũng chỉ mới về hồi cuối tuần thôi." Mộc Khiết Ninh uống một ngụm cà phê, nhún vai, bộ dáng không hề gì.

Cố Duệ nói: "Bà nội Mộc cũng về cùng sao?"

Mộc Khiết Ninh bĩu môi, nói: "Sao có thể? Đâu phải anh không biết tính tình bà nội em, đã sớm bị ông nội em chọc tức phát điên, càng ngày càng cường thế, chỉ cần người phụ nữ kia một ngày còn ở tại Mộc gia bà nội đều sẽ không quay trở về."

Cố Duệ trầm mặc, hiển nhiên cũng hiểu rõ tính tình bà nội Mộc.

Mộc Khiết Ninh một tay chống cằm, một tay khuấy cà phê trong ly, rũ mắt xuống, thanh âm không cảm xúc nói: "Lần này ba kêu em trở về, bên ngoài nói là hỗ trợ công ty nhưng ai mà không biết ông ấy đánh cái chủ ý gì, trở về còn chưa tới một tuần, các loại tiệc xã giao cũng không dưới năm lần."

Cô niết niết môi, thật không cho là đúng, "Thôi, không nói những chuyện làm mất hứng đó nữa, vẫn là nói một chút chuyện của hai người đi, có điểm vui vẻ." Cô lại nở nụ cười, ngồi thẳng người lại, chế giễu nói: "Lần này trở về chợt nghe Duệ ca muốn kết hôn thiếu chút nữa làm em bị dọa sợ mất mật, không nghĩ tới Duệ ca thế nhưng cũng có người muốn! Vân Sâm, về sau cả đời phải đối mặt với một người lãnh đạm không thú vị như vậy, thật sự là vất vả cho cậu nha!"

Dạ Vân Sâm vẫn luôn an tĩnh nghe hai người ôn chuyện đột nhiên bị điểm danh, biểu tình kinh ngạc một chút, thực nhanh liền bình tĩnh trở lại, nghĩ nghĩ, cãi lại: "Cố Duệ rất ôn nhu."

Mộc Khiết Ninh nháy mắt bị lời nói của cậu làm cho khiếp sợ, mãnh liệt trừng lớn hai mắt nhìn Dạ Vân Sâm, "Vân Sâm, cậu xác định là muốn dùng từ ôn nhu để hình dung Cố Duệ sao?" Cố Duệ ôn nhu? Trời ạ! Cái này dù vui đùa một chút cũng không có gì buồn cười, làm một người thường xuyên bị khí lạnh của Cố Duệ đông cứng ngắt, cô chính là người có quyền ngôn luận nhất!

Dạ Vân Sâm há miệng, có chút không biết nên trả lời vấn đề của Mộc Khiết Ninh ra sao, cậu luôn không hiểu được cách ứng phó với những người có loại tính cách sáng sủa như vậy, đặc biệt là các nữ sinh. Đại khái từ nhỏ đến lớn người mà cậu tiếp xúc qua cũng không nhiều, kỳ thật cậu cũng không nguyện ý giao tiếp với người xa lạ, những lúc bất đắc dĩ lắm phải tiếp xúc với người lạ cậu đều là có thể không mở miệng liền không mở.

Loại nữ sinh tính cách nhiệt tình hào phóng như Mộc Khiết Ninh, cho dù tính cách cho phép cậu cũng không biết làm quen với đối phương như thế nào, giống như loại đề tài vui đùa này cậu cũng không biết cách để tiếp chuyện, nghẹn đã lâu, mới khô cằn nghẹn ra một câu: "...Anh ấy rất là ôn nhu."

Mộc Khiết Ninh bị phản ứng của cậu chọc cười, thiếu niên mở to hai mắt nói Cố Duệ ôn nhu, cũng ngoài ý muốn vô cùng đáng yêu nha, cô nghĩ, khó trách Cố Duệ sẽ đối cậu đặc biệt như vậy. Thật sự loại người nhìn quen các loại người thâm trầm phức tạp như bọn họ, khi nhìn thấy những người có tâm tư đơn thuần, sạch sẽ như vậy sẽ rất dễ dàng bị hấp dẫn.

Một tay cô chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Dạ Vân Sâm, "Làm sao đây? Đột nhiên tôi rất muốn làm tình địch với Duệ ca! Vân Sâm, cậu có muốn suy xét tôi một chút không? Tuy rằng tôi lớn hơn cậu vài tuổi nhưng nữ sinh thành thục một chút mới càng có mị lực nha!"

Dạ Vân Sâm: "..."

Cố Duệ: "..."

Diện mạo Mộc Khiết Ninh ngọt ngào, không nhìn ra tuổi tác, nếu cô không nói căn bản sẽ không có ai biết cô đã hai mươi bốn, nhìn qua bất quá chỉ mới mười bảy mười tám, khí chất cũng thật tốt, hơn nữa cách ăn mặc cũng rất có phẩm vị, đi trên đường ắt hẳn sẽ là một mỹ nữ vô cùng gây chú ý. Nếu đổi thành người khác bị cô nhìn chằm chằm chứa đầy tình ý như vậy sợ là sớm đã tâm viên ý mã.

Chỉ tiếc cô gặp gỡ chính là Dạ Vân Sâm, một người không hiểu phong tình, bị cô như vậy ám muội nhìn cả buổi, liền một chút phản ứng thẹn thùng cũng không có, ngược lại là vẻ mặt buồn rầu, giống như chính mình đang gặp phải phiền toái vậy, nháy mắt Mộc Khiết Ninh liền cảm thấy buồn bực.

Mộc Khiết Ninh bất mãn kháng nghị: "Tôi một mỹ nữ đã chủ động như vậy, cậu thế nhưng còn vẻ mặt ghét bỏ, thật sự là quá đáng!"

Cố Duệ ngồi một bên bỗng dưng du du đến một câu: "Chủ động câu dẫn người ta trước mặt vị hôn phu, ai mới là người quá phận đây?"

Mộc Khiết Ninh kinh hãi, "Duệ ca cao quý lãnh diễm của tôi mới không nói lời như thế! Ngươi là yêu nghiệt phương nào? Thế nhưng dám giả mạo Duệ ca cao quý lãnh diễm của ta!"

"Đầu óc của em đặt ở nhà rồi sao?"

Mộc Khiết Ninh: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi