VỊ LAI CHI BÁCH NHẬP HÀO MÔN

Edit: Thủy Tích

« Ừm, anh xem xong rồi chứ, em trước tiên nên mặc quần áo vào đi? »

Nhận thấy người trong ngực có động tác muốn tránh thoát, mày Cố Duệ nhẹ nhàng nhíu chặt, lại rất nhanh giãn ra, một tay siết chặt thắt lưng cậu, bàn tay ấm áp dán vào làn da đang trần trụi của cậu giống như luyến tiếc không muốn buông ra, cuối cùng hắn ôm lấy cậu, chặt đến độ như muốn khảm cậu vào trong lồng ngực mình, một lát sau mới hơi hơi nới lỏng tay, nhìn khuôn mặt cậu hồng hồng, nhẹ giọng nói rằng: « Không cần mặc, tay em không thể động, anh giúp em tắm rửa trước đã. »

Phản ứng đầu tiên của Dạ Vân Sâm đương nhiên là muốn cự tuyệt, tình cảnh như bây giờ cũng đủ khiến cậu xấu hổ rồi, nếu còn để hắn giúp cậu tắm rửa nữa chắc phải tự đào hố trốn mất thôi!

Đáng tiếc căn bản Cố Duệ cũng không để cậu cự tuyệt, trực tiếp liền xoay người ôm cậu vào phòng tắm.

Dạ Vân Sâm mới vừa nhích ra một chút còn chưa kịp từ chối: «... »

Trong phòng tắm hơi nước dày đặc, chiếu vào giữa hai thân ảnh có chút mơ hồ, rốt cục Cố Duệ cũng cởi xuống quần lót nhỏ duy nhất còn trên người Dạ Vân Sâm, ôm cậu đặt dưới vòi hoa sen, thân hình cậu nhìn thì gầy nhưng cũng không yếu ớt như trong tưởng tượng, xương quai xanh xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, vòng eo thon gầy, đều là những thứ khiến người khác thương nhớ đặt trên người Dạ Vân Sâm liền chặt chẽ hấp dẫn ánh mắt Cố Duệ.

Hơi chút đáng tiếc chính là trên làn da trắng nõn non mịn kia giờ phút này trải đầy những vết ứ máu tím xanh nhợt nhạt.

Tầm mắt hắn không chút che giấu dừng lại trên người cậu, khuôn mặt bình thản như nước, con ngươi đen lại ẩn ẩn hai ngọn lửa nhảy nhót, may mà giờ phút này Dạ Vân Sâm đang đưa lưng về phía hắn, nếu không tuyệt đối sẽ bị lửa nóng trong mắt hắn làm giật mình.

« Thật ra em chỉ bị thương một tay thôi cho nên vẫn có thể tự mình tắm rửa mà, chỉ cần chú ý hơn chút là được. » Bởi vì đang đưa lưng về phía Cố Duệ, cho nên Dạ Vân Sâm không còn thấy áp lực nữa, dòng nước ấm chỉ sấp sấp eo cậu, bất quá còn đang trong mùa hè cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Cố Duệ trực tiếp xem nhẹ lời cậu nói, lấy bông tắm đặt bên cạnh qua, xoa một chút xà phòng lên người Dạ Vân Sâm, chậm rãi ma sát, lòng bàn tay ấm áp vừa tiếp xúc với làn da đối phương liền giống như bị hấp dẫn lấy, len lỏi từ cổ từ từ đi xuống dưới.

Dạ Vân Sâm có thể rõ ràng cảm thụ bàn tay Cố Duệ đang chu du trên người mình, cậu chỉ cần hơi hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy ngón tay thon dài kia dán lên làn da chính mình, trong lòng liền hiện ra cảm giác quái dị.

Có một chút cương cứng người, nhưng trừ cảm giác này ra lại khó hiểu có chút thẹn thùng, thầm nghĩ rằng, quả nhiên là rất thân mật nha, động tác như vậy, cũng không biết Cố Duệ lúc làm những thứ này có sinh ra cảm giác không thoải mái hay không.

Trong phòng tắm im ắng, trừ bỏ tiếng nước nhẹ xao động ở ngoài, Dạ Vân Sâm đưa lưng về phía Cố Duệ, đương nhiên là không thể nhìn tới vẻ mặt của hắn, chỉ biết là từ sau khi tiến vào phòng tắm, Cố Duệ liền không nói thêm gì nữa, cậu sau nhiều lần khơi mào đề tài đều bị bác bỏ nên cũng đành ngậm miệng lại.

Cố Duệ vô cùng tỉ mỉ giúp Dạ Vân Sâm tắm rửa, sau khi dùng nước sạch rửa lại cả người một lần liền chỉ chỉ bồn tắm lớn bên cạnh, một bồn tắm lớn đủ chứa năm người đàn ông trưởng thành đã xả đầy nước ấm, chỉ cần không mở nút thoát nước thì nước ấm sẽ không chảy đi mất.

Dạ Vân Sâm nghe lời bước vào ngâm mình trong bồn tắm, nước ấm vừa đủ khiến cậu không tự giác mà phát ra một tiếng than dài thỏa mãn, thư thư phục phục tựa vào một bên, giương mắt liền nhìn thấy Cố Duệ cũng đang cởi quần áo, một bộ dáng chuẩn bị tắm rửa.

Chỉ sửng sốt một chút, tầm mắt Dạ Vân Sâm không khống chế dừng trên người Cố Duệ, bình thường nhìn qua có vẻ gầy không nghĩ tới khi cởi quần áo ra lại có thể săn chắc như vậy, lưng rộng eo thon, cơ bắp trên người ẩn hiện vừa nhìn cũng biết là do thường xuyên luyện tập mà ra, đạt tiêu chuẩn một cái giá áo, quả thật so với người mẫu quốc tế còn xuất sắc hơn!

Khác hẳn với mình, Dạ Vân Sâm cúi đầu nhìn nhìn thân thể chính mình đang ngâm trong nước, nhụt chí mà nhíu nhíu mày, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng sự thật cũng không thể chối cãi được, so với Cố Duệ, cậu đã trực tiếp bị KO.

Nửa giờ sau, hai người rốt cục tắm xong, Dạ Vân Sâm mặc vào áo ngủ do Cố Duệ chuẩn bị. Cố Duệ cúi đầu thắt nút áo cho cậu, sau đó mới tự mình mặc vào áo ngủ, Dạ Vân Sâm nhìn nhìn hắn, rồi lại nhìn nhìn mình, vô cùng rõ ràng hai bộ áo ngủ là cùng một kiểu dáng, chỉ khác size thôi.

Cố Duệ nhìn đồng hồ, nói: « Em chờ một chút, anh đi nấu cơm. » Nói xong, rót cho Dạ Vân Sâm một ly nước ấm.

Dạ Vân Sâm bị đánh giá không thể tự gánh vác sinh hoạt khẽ mỉm cười, như trước ngoan ngoãn nghe lời, ôm ly nước ấm ngồi trên ghế salon, nửa giờ sau, bữa cơm ba mặn một canh đầy đủ sắc hương vị được bày trên bàn ăn. Dạ Vân Sâm bị ăn vài ngày cơm bệnh viện giờ phút này ăn đến vô cùng thỏa mãn, rất nhanh đã ăn hết một chén cơm.

Ăn cơm xong, Cố Duệ tự giác thu dọn chén đũa, Dạ Vân Sâm ngồi trên ghế salon vuốt cái bụng tròn xoe, TV đang chiếu một bộ phim đang nổi hiện nay, bất quá lực chú ý của Dạ Vân Sâm không ở nơi đó, cậu nhìn gương mặt nghiêng nghiêm túc của Cố Duệ, trong ngực ôm ôm gối, trên mặt mang ý cười không tự biết.

Tầm mắt của cậu quá mức trắng trợn, Cố Duệ dù có muốn giả vờ như không thấy cũng không được, bất quá định lực của Cố Duệ, người bình thường không thể so sánh, trong tầm mắt nhìn chằm chằm của Dạ Vân Sâm hắn vẫn coi như không có việc gì mà làm chuyện của mình, chờ sau khi hắn thu dọn đâu vào đấy xong mới cởi ra tạp dề, bưng một dĩa hoa quả tráng miệng đi ra, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Dạ Vân Sâm.

Dạ Vân Sâm cười tủm tỉm nhìn hắn, « Anh mặc tạp dề rất xinh đẹp. »

Cố Duệ: «... »

Hắn dùng nĩa xiên một miếng hoa quả nhét vào miệng Dạ Vân Sâm, « Ăn hoa quả! »

Dạ Vân Sâm há miệng cắn một miếng, vẫn luôn tủm tỉm nhìn hắn, thần sắc Cố Duệ không hề động, cả khuôn mặt đều nhu hòa xuống, đưa tay sờ sờ gò má cậu, thấp giọng hỏi: « Em không có gì muốn nói với anh sao? »

Dạ Vân Sâm thoáng sửng sốt, trái lại biểu tình Cố Duệ lại vô cùng thản nhiên, ánh mắt mang theo chân thật nghiêm túc, cậu dời mắt, « Nói cái gì? »

Cố Duệ không nói gì nhìn cậu, đưa tay chạm bờ vai cậu, Dạ Vân Sâm bị đau, theo bản năng khẽ hừ một tiếng, nơi Cố Duệ đụng vào chính là nơi cậu bị thương nghiêm trọng nhất, lúc ấy nơi đó là một khối màu đen ứ đọng, bây giờ tuy không đáng sợ như lúc ban đầu nhưng vẫn còn bị thâm tím, từ sắc mặt bình tĩnh của Cố Duệ có thể thấy được là do hắn cố ý đụng vào nơi đó.

Cố Duệ nhìn ra Dạ Vân Sâm muốn lui về sau, một tay dùng lực đè lên bả vai không bị thương của cậu, thấp giọng hỏi: « Bây giờ vẫn không hiểu sao? »

Hắn đã ám chỉ vô cùng rõ ràng như vậy rồi sao Dạ Vân Sâm còn có thể không rõ chứ? Không khỏi yên lặng thở dài trong lòng, nghĩ thầm rằng quả nhiên không dễ dàng lừa hắn như vậy, cũng không biết hắn muốn hỏi rõ ràng như vậy làm cái gì.

Dạ Vân Sâm ngủ một đường nhất định không biết về chuyện cậu bị thương, Cố Duệ đã sớm tra ra rõ ràng, hắn chỉ là muốn nghe chính miệng Dạ Vân Sâm nói thôi!

Về điểm này, Cố Duệ có lựa chọn của riêng hắn, sau khi nhận định Dạ Vân Sâm là người của mình, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ nào khi dễ Dạ Vân Sâm, nhưng hắn lại càng hy vọng rằng nếu cậu có bị khi dễ thì người đầu tiên mà cậu tìm kiếm sự giúp đỡ chính là hắn, chứ không phải là một mình yên lặng chịu đựng.

Cho nên chuyện này dù biết hắn cũng phải làm bộ như không biết, phải để Dạ Vân Sâm chính miệng nói ra, cũng có thể thừa cơ hội này làm cho Dạ Vân Sâm biết rằng cậu không còn là người không nơi nương tựa nữa, từ khi Cố Duệ đem Dạ Vân Sâm trở thành người của mình thì Dạ Vân Sâm chính là người đã có chỗ dựa, cậu có thể thoải mái bốc đồng!

Dạ Vân Sâm cũng không phải không muốn để Cố Duệ biết, chẳng qua do thói quen mới không nói ra thôi, qua nhiều năm như vậy đã hình thành thói quen tự mình gánh vác mọi chuyện, đột nhiên muốn cậu đi kể hết cho người khác, vô cùng không quen. Bất quá vừa bị Cố Duệ hỏi như vậy, cậu cũng sẽ không tận lực giấu giếm, vì thế liền đơn giản nói cho hắn nghe mọi chuyện, đương nhiên, cậu cũng không nói ra suy đoán của bản thân mình.

« Chắc là em đã đắc tội người ta trong lúc vô ý chăng?! » Cuối cùng cậu tổng kết lại một câu.

Từ trong miệng Dạ Vân Sâm nghe được mọi chuyện từ đầu đến cuối, tuy rằng Dạ Vân Sâm cũng không nói ra người cậu hiềm nghi nhưng Cố Duệ cũng rất vừa lòng, điều này trong mắt hắn chính là Dạ Vân Sâm đã bắt đầu mở rộng lòng với mình, đã đạt được mục đích hắn cũng không tính toán lại tiếp tục rối rắm vấn đề này nữa. Gật gật đầu, lại nhét một miếng táo vào miệng Dạ Vân Sâm, « Ăn hoa quả. »

Dạ Vân Sâm miệng bị tắc tràn đầy: «... »

« Anh không cần đút em ăn hoài như vậy, anh cũng ăn một chút đi! » Bữa tối cậu cũng đã ăn nhiều, rốt cục lúc này bụng cũng kịp phản ứng lại, chống nỡ đến căng tròn! Một bàn hoa quả nhiều như vậy, nhìn cũng đã cảm thấy khủng bố!

Nghe vậy, Cố Duệ thản nhiên liếc nhìn cậu một cái, đạm thanh nói: « Đang chuẩn bị ăn. » Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên xáp tới, trong ánh mắt kinh ngạc đến phát ngốc của Dạ Vân Sâm mà ngậm vào miệng cậu, thừa dịp Dạ Vân Sâm chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi xuyên qua đôi môi đang khẽ há dò xét đi vào, một phát đã đem miếng táo trong miệng Dạ Vân Sâm chuyển sang miệng mình.

Dạ Vân Sâm: «... »

Nếu đã như vậy thì lúc nãy cần gì phải đem miếng táo nhét vào miệng cậu chứ? Tự mình ăn không phải càng tiện hơn sao?

Đáng tiếc Cố Duệ cũng không để cậu có nhiều cơ hội, suy nghĩ này mới xuất hiện trong đầu, Cố Duệ càng hôn mãnh liệt, sâu sắc hơn, ngậm bờ môi cậu nhẹ nhàng mút, mùi hương táo thơm ngát lan tỏa tràn đầy khoang miệng, Dạ Vân Sâm cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, hai tay theo bản năng choàng lên vai Cố Duệ, trong nháy mắt chần chờ liền không lại ngốc ngốc nữa mà đáp lại nụ hôn của hắn.

Sự đáp lại của Dạ Vân Sâm giống như là đánh vỡ bước tường chắn đang giam cầm cái gì đó, trước khi cậu kịp phản ứng, động tác của Cố Duệ lại càng mãnh liệt hơn, không lại mềm nhẹ thăm dò như trước mà là mang theo khí thế muốn đem cậu nuốt vào bụng, đầu lưỡi mềm mại tiến quân thần tốc, lấy một loại thế tư thế công thành đoạt đất không thể chống đỡ tiến vào!

Dạ Vân Sâm có chút ngồi không yên giống như không cẩn thận liền sẽ tụt xuống, theo bản năng gắt gao ngồi trên người Cố Duệ, có một loại ảo giác sắp hô hấp không thông, cảm giác chính mình sắp bị nghẹn chết!

Nếu như trở thành người đầu tiên trong lịch sử bởi vì trong lúc hôn môi, hít thở không thông mà chết, đây tuyệt đối sẽ là chuyện cười ném hết cả mặt mũi!

Ngọt ngào thì có gì hay chứ, grừ!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi