VỊ LAI CHI BÁCH NHẬP HÀO MÔN

Edit: Thủy Tích

Nghe vậy, Cố phu nhân hơi ngẩn ra, đột nhiên có chút hiểu rõ nguyên do vì sao Cố Duệ lại hỏi như vậy, « Lần này, Phụng lão phu nhân đến tham dự hôn lễ thật sự có liên quan đến Dạ lão gia tử sao? »

Cố Duệ nhìn bà, gật gật đầu.

Cố phu nhân mày nhăn càng gắt gao hơn, « Lai giả bất thiện? » Điều bà lo lắng hiển nhiên là trực tiếp nhất, bà không rõ chuyện đã xảy ra cách đây bốn mươi mấy năm, nhưng từ đôi câu vài lời mà mẹ bà kể lại có thể mơ hồ biết được chuyện Dạ lão gia tử có lỗi với Phụng lão phu nhân năm đó, cho nên lúc này nghe được tin Phụng lão phu nhân sẽ có mặt trong hôn lễ, thì điều mà bà nghĩ đến đầu tiên đó chính là Phụng lão phu nhân chọn chỗ này làm nơi xả giận.

Nhưng Cố Duệ lại lắc lắc đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của Cố phu nhân, hắn đơn giản kể lại mọi chuyện, đem những điều mà hắn biết nói rõ ràng rành mạch với Cố phu nhân.

« Thì ra mọi chuyện là như vậy sao? »

Sau khi biết được chân tướng, Cố phu nhân khó nén khiếp sợ, trong đó thế nhưng còn chất chứa nhiều ẩn tình như vậy?

« Cho nên con cảm thấy lần này Phụng lão phu nhân đến đây là muốn nhận lại Vân Sâm, thuận đường đem nó về Lê Nguyên trấn sao? »

Cố Duệ không nói gì nhưng từ vẻ mặt của hắn đã có thể thuyết minh hết thảy, Cố phu nhân trầm mặc nửa ngày, hỏi: « Nếu là thật vậy thì con tính làm như thế nào? » Không quản là ai, trước giờ phải chịu ủy khuất mười năm, cũng bị người khi dễ mười năm đột nhiên phát hiện ra mình thế nhưng lại có núi dựa lợi hại như vậy, có rất ít người không bị hấp dẫn. Chỉ cần hơi có chút ý nghĩ liền không có khả năng sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vầy.

Đối với câu hỏi của Cố phu nhân, Cố Duệ chỉ trầm mặc, khuôn mặt lãnh đạm như nước vô pháp nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng từ ánh mắt nặng nề kia lại mơ hồ để lộ ra một loại kiên định xuất phát từ trong nội tâm.

Cố phu nhân đột nhiên cảm thấy chẳng hiểu vì sao yên lòng.

Con của bà tự bà hiểu rõ, bình thường tuy là một bộ lạnh lùng thản nhiên nhưng một khi chân chính gặp phải thứ mình muốn, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng buông tay như vậy.

Cố phu nhân cười nói: « Cứ cho là Vân Sâm nhận lại Phụng lão phu nhân, sau biến thành con cháu Phụng gia, thì cũng không thể thay đổi được chuyện nó đã gả cho con, lại nói, hai đứa đã đăng ký làm bạn đời hợp pháp rồi, không ai có quyền chia cắt hai đứa cả. »

Cố Duệ thản nhiên nói: « Con biết. » Hắn hiểu rõ điểm này hơn ai hết.

Nghe vậy, Cố phu nhân liền có chút không rõ, « Vậy con đang lo lắng cái gì? »

Cố Duệ trầm mặc một khắc, mới nhẹ giọng nói một câu, « Con không muốn nhìn Vân Sâm không vui. »

Cố Duệ chỉ nói một câu như vậy, Cố phu nhân liền hiểu rõ ý tứ của hắn, « Con là lo lắng cuối cùng Vân Sâm thật sự nhận tổ quy tông trở về Phụng gia, nhưng lại bởi vì con nên phải bó buộc ở lại, rồi sẽ không vui, có đúng không? »

Thấy Cố Duệ trầm mặc không nói, cũng không lên tiếng phản bác lời của mình, Cố phu nhân liền biết bà đã đoán đúng, nhất thời liền có cảm giác dở khóc dở cười. Sao bà có thể lý giải được đây? Lúc này, đứa con trai này tìm đến bà, hơn nữa còn đem mọi chuyện kể rõ đầu đuôi cho bà nghe, kỳ thật mục đích chính là vì muốn bà nói vài lời an ủi nó sao? Đây là phương thức làm nũng của Cố Duệ để được nghe bà an ủi sao? Mà ngay cả an ủi còn mịt mờ như vậy, cũng chỉ có đứa con trai này của bà mới làm ra được thôi!

« Yên tâm đi, nếu Vân Sâm đã gả cho con, thì cũng chính là người Cố gia, cứ cho là nó trở về Phụng gia thì chúng ta bất quá chỉ xem đem thông gia đổi từ Dạ gia thành Phụng gia mà thôi, đối với chúng ta mà nói thì cũng chẳng có biến cố lớn gì, chuyện Vân Sâm là vợ của con cũng không thể chạy thoát đi đâu được! »

Thấy Cố Duệ vẫn trầm mặc, Cố phu nhân xuống nước lần nữa, « Đứa nhỏ Vân Sâm ỷ lại vào con là chuyện mà ai cũng nhìn thấy, thân là con ta, lúc nào lại không có tự tin như vậy? »

Rốt cục Cố Duệ cũng mở miệng, « Mẹ, ngài suy nghĩ nhiều. » Bên tai hơi có chút đỏ lên, nhưng hắn thủy chung vẫn duy trì bộ mặt không đổi sắc, « Con chỉ trước báo cho mẹ biết một tiếng, làm mẹ có nhiều chút chuẩn bị thôi. »

Cố phu nhân: «... » Cái người đang cãi sống cãi chết này thật sự là con trai của bà sao? Có bản lĩnh mạnh miệng thì cũng phải có bản lĩnh không chột dạ rồi đỏ hai bên lỗ tai nha!

Hơn mười một giờ, xe chuyên thuộc của Dạ lão gia tử đã dừng trước cửa khách sạn, xe mới dừng bánh, trợ thủ đã liền chạy nhanh đi mở ra cửa sau, sau khi xuống xe Dạ lão gia tử cũng không lập tức đi vào, mà đứng tại chỗ, chờ một người khác từ trong xe bước xuống, trợ lý đứng bên ngoài vươn tay, cung kính mà đỡ người bên trong xuống xe.

Có rất nhiều người đang lui tới trước cửa khách sạn, vừa nhìn liền biết Dạ lão gia tử có địa vị cao, có thể khiến một người như vậy bày ra thái độ xem trọng, có thể nói cũng không phải là nhân vật đơn giản, ở đây rất nhiều người cũng đang tò mò mà đem ánh mắt dời về phía Dạ lão gia tử.

Đầu tiên là một bàn tay được bảo dưỡng vô cùng tốt duỗi ra từ bên trong, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn lục bảo thạch, đang khoát lên cánh tay trợ lý, chậm rì rì bước xuống xe.

Xuất hiện trước mặt mọi người chính là một quý phu nhân khiến mọi người rất khó hình dung. Nhìn bên ngoài chỉ mới bốn mươi đến năm mươi tuổi, nhưng từ khí thế sang quý bức người cùng thái độ mà Dạ lão gia tử đối bà xem ra thì lại không giống như mới bốn mươi, bởi vì thái độ Dạ lão gia tử đối bà rõ ràng chính là một bộ dáng đối với người cùng lứa tuổi, đối với hậu bối mới không có loại thái độ như vậy.

Quý phu nhân ngẩng đầu nhìn cửa lớn khách sạn, giống như đang ngầm đánh giá, một hồi lâu mới mặt không đổi sắc thu hồi tầm mắt, nhấc chân liền đi vào bên trong, hoàn toàn áp dụng thái độ không nhìn thấy với Dạ lão gia tử đang đứng bên cạnh, Dạ lão gia tử dùng một loại ánh mắt hơi phức tạp từ phía sau đuổi theo bà, không tiếng động mà thở dài một tiếng, mới bước nhanh theo.

Hơn bốn mươi năm không gặp, ông đã không còn khí độ lúc còn trẻ tuổi nữa, mà bà, lại mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ mỹ lệ lúc còn trẻ, ai nói năm tháng là công bằng? Ắt hẳn sẽ có một số người sẽ được thời gian sủng ái.

Khi Phụng lão phu nhân cùng Dạ lão gia tử vừa đi tới cửa, Cố phu nhân đã nhận được tin tức cho nên liền tiến lên đón, đi sau bà còn có Cố Duệ sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Trước mặt Phụng lão phu nhân, Cố phu nhân vẫn thuộc hàng vãn bối, huống chi mẹ Cố phu nhân cũng là người quen cũ của Phụng lão phu nhân, về tình về lý nên tự mình ra nghênh đón.

« Phu nhân đến sao lại không nói trước với cháu một tiếng? Để cháu tự mình đi tiếp ngài nha! » Không quản nhìn thấy Phụng lão phu nhân bao nhiêu lần, Cố phu nhân vẫn nhịn không được tán thưởng, rõ ràng lớn hơn bà một thế hệ nhưng thoạt nhìn lại giống như chỉ lớn hơn bà mười mấy tuổi thôi, cũng không biết bảo dưỡng như thế nào, hay hoặc là trời cao có hơi thiên vị cho bà? Nói như vậy, Vân Sâm là hậu đại của bà, ắt phải có di truyền một chút gien đi? Vậy thì quá tốt rồi.

Phụng lão phu nhân câu môi mỉm cười, thản nhiên nói: « Vài chục năm không trở lại B thị, lúc tâm huyết dâng trào mới nghĩ muốn quay về, vừa vặn gặp chuyện vui nhà cháu, ta liền muốn đi qua góp vui. »

Nếu trước đó Cố Duệ chưa nói cho bà biết quan hệ giữa Dạ lão gia tử cùng Phụng lão phu nhân thì Cố phu nhân khẳng định đã bị bà lừa gạt rồi, bà tự nhận mình cũng có ánh mắt tinh tường nhưng ở trước mặt Phụng lão phu nhân đại khái vẫn không đủ nhìn ra, Phụng lão phu nhân chính là loại người có thể che giấu đi cả thế giới nội tâm của chính mình.

« Hai giờ chiều hôn lễ mới bắt đầu, phu nhân trước tiên đi nghỉ ngơi trong chốc lát đi. »

« Mới đi từ khách sạn tới, đã nghỉ ngơi đủ, người già cũng không ngủ nhiều được, ban ngày ngủ nhiều, buổi tối sẽ bị mất ngủ. » Phụng lão phu nhân nghiêng đầu nhìn Cố phu nhân, liếc mắt nhìn Cố Duệ phía sau một cái, mỉm cười, hỏi: « Còn một đứa trẻ nữa đâu rồi? Không phải nói đã đón tới sao? Sao không nhìn thấy? »

Cố phu nhân cười nói: « Vân Sâm ở bên trong, phu nhân nếu muốn gặp, cháu sẽ bảo người đi gọi nó tới. » Nói tới đây, Cố phu nhân cố ý dừng một chút, lòng bà như được gương soi sáng nhưng lại vẫn giả vờ nói: « Nhận thức phu nhân lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy phu nhân có hứng thú với một người. »

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi