VỊ LAI CHI BÁCH NHẬP HÀO MÔN

Edit: Thủy Tích

Tất cả mọi người có mặt tại đây vô luận là xuất phát từ chân tâm hay hùa theo số đông theo câu nói "Nghi thức chấm dứt, từ giờ khắc này trở đi hai vị chính thức kết làm bạn đời hợp pháp, từ nay về sau không thể chia lìa, sống với nhau đến già!" đại bộ phận người có mặt đều lộ ra tươi cười chúc phúc cho đôi tân nhân.

Bỏ qua chiếc nhẫn cưới hào phóng đang được đeo trên ngón áp út, Dạ Vân Sâm ngẩng đầu, nhìn Cố Duệ đang đứng trước mặt, khoảng cách gần như vậy, cho nên cậu có thể rõ ràng nhìn thấy ảnh ngược của chính mình từ trong ánh mắt đối phương, độ cung khóe miệng chính mình đang không ngừng cong lên, mang theo tràn đầy vui sướng cùng cảm động, cậu nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng mà nắm chặt lấy tay Cố Duệ, hai bàn tay mang nhẫn đan chặt vào nhau cùng một chỗ, giống như đang không tiếng động biểu đạt niềm hạnh phúc.

Nghi thức kết hôn kết thúc cũng không có nghĩa là hai vị tân nhân có thể nghỉ ngơi, đây mới là thời điểm mà bọn họ bận rộn nhất, không ngừng có người không quản là nhận thức hay không lại đây chúc mừng, Dạ Vân Sâm cảm giác khóe miệng của mình cười đến độ sắp cương cứng cả rồi, đôi chân vẫn luôn đứng có chút tê dại, thân thể cũng mệt chết đi nhưng đều bị cậu theo bản năng mà xem nhẹ, trong lòng tràn đầy vui sướng không từ ngữ nào có thể biểu đạt được.

Đối với Dạ Vân Sâm mà nói, hôn lễ từ lúc bắt đầu mãi cho đến khi chấm dứt, cậu đều có một loại cảm giác không chân thật, cả ngày đều dường như đang nằm mơ, mình làm cái gì cũng không hề có ký ức, chỉ nhớ rõ cả ngày nay Cố Duệ cơ hồ đều đi bên cạnh, dù cho có chuyện gì cần phải rời đi cũng rất nhanh sẽ trở lại.

Hôn lễ dần dần đến hồi kết nhưng cũng không có mấy người rời đi, trên thực tế đối với rất nhiều người thì đây là một cơ hội tốt để kéo gần quan hệ cùng Cố gia, chỉ cần người Cố gia còn chưa rời đi, bọn họ tự nhiên không thể rời đi sớm như vậy được.

Bất quá vẫn có ngoại lệ, tỷ như người Dạ gia, trừ bỏ Dạ lão gia tử ra thì những người còn lại đã chẳng thấy bóng dáng, khi nghi thức kết hôn vừa chấm dứt, Dạ Thiểm bọn họ cũng đã rời đi rồi, Dạ lão gia tử không có biện pháp với bọn họ, cùng với làm cho bọn họ bày ra một bộ biểu tình không tình nguyện, còn không bằng để cho bọn họ sớm một chút rời đi.

Đối với chuyện này, Phụng lão phu nhân chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không nói bất luận cái gì.

Dạ lão gia tử làm như không phát hiện, vừa thấy bên cạnh Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm không còn nhiều người liền đề nghị đi qua nói chuyện với bọn họ một chút, Phụng lão phu nhân hôm nay đến là vì Dạ Vân Sâm cho nên tự nhiên sẽ không có ý kiến gì, hai người đứng lên liền trực tiếp đi về hướng Dạ Vân Sâm.

Khi nhìn thấy hai người đi tới, mỉm cười trên mặt Dạ Vân Sâm dừng một chút, lập tức liền mỉm cười chào hỏi bọn họ như thường, thái độ đối với Phụng lão phu nhân cũng giống như đối với trưởng bối thông thường, giống như chuyện vừa rồi Phụng lão phu nhân nói cùng cậu không hề tồn tại.

Bỗng nhiên cảm thấy người bên cạnh nhẹ nhàng cầm tay chính mình, Dạ Vân Sâm theo bản năng quay đầu qua xem, nhưng Cố Duệ không có đang nhìn cậu, thái độ lúc nhìn hai người trước mặt lại hữu lễ mà xa cách, vừa vặn đúng mực, vừa không quá nhiệt tình, cũng sẽ không có vẻ quá mức lãnh đạm, « Hôm nay nếu chưa tiếp đón chu toàn mong hai vị bỏ qua. »

Ánh mắt Phụng lão phu nhân vẫn luôn dừng trên người Dạ Vân Sâm, nghe được lời Cố Duệ nói mới chuyển ánh mắt tới trên người Cố Duệ, không dấu vết đánh giá một vòng, mới thản nhiên nói: « Cố Đại thiếu quá khiêm nhượng, tiệc cưới hôm nay vô cùng thành công, khách và chủ vô cùng tẫn hoan. »

Nghe vậy, Cố Duệ hơi hơi kéo kéo khóe miệng, không hề phủ nhận.

Phụng lão phu nhân còn muốn nói gì đó, đảo mắt lại nhìn thấy Dạ Vân Sâm đang trầm mặc đứng một bên, hơi hơi rũ mắt, vô pháp thấy rõ ý nghĩ trong mắt cậu, lời nói đã ra tới khóe miệng chạy một vòng lại nuốt ngược trở về, Phụng lão phu nhân trong lòng không tiếng động thở dài, cuối cùng chỉ hàn huyên qua loa vài câu cùng Cố Duệ liền rời đi.

Bà cứ nghĩ, Dạ Vân Sâm mới vừa biết thân thế của mình cho nên cần cho cậu một ít thời gian để hảo hảo tiêu hóa, bà không thể quá gấp gáp, quá khẩn trương ngược lại sẽ không có hiệu quả. Bất quá cũng không sao, bà có thể chờ, dù sao lần này đến đây bà cũng đã chuẩn bị tốt phải đánh lâu dài.

Phụng lão phu nhân cùng Dạ lão gia tử vừa mới rời đi, Dạ Vân Sâm đã lập tức ném hai người ra sau đầu, mãi cho đến khi hôn lễ chính thức đóng màn, cậu cũng không lại nghĩ đến chuyện này nữa, đại khái là bởi vì trong tiềm thức cậu cự tuyệt phải nhớ tới.

Hôm nay là ngày kết hôn của bọn họ, dựa theo quy củ Cố gia, Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm cần phải trở về Cố trạch, ít nhất phải ở lại một đêm, sáng sớm ngày thứ nhất phải cùng ăn bữa sáng với người nhà Cố gia, đối với chuyện này Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm đương nhiên sẽ không có gì dị nghị, hôn lễ chấm dứt hai người đã an vị ngồi trên xe trở lại Cố trạch.

Phòng của Cố Duệ đã sớm sửa chữa qua một phen đã trở thành phòng tân hôn của Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm, bởi vì là tân hôn cho nên phong cách trang trí vô cùng vui mừng, Dạ Vân Sâm thật thích phong cách trang hoàng này. Lúc trở lại phòng, thời điểm chỉ còn hai người cùng nhau, thần kinh buộc chặt cả ngày rốt cục trầm tĩnh lại.

Cả ngày nay trong đầu cậu kỳ thật vô cùng mông lung, chẳng biết vì cái gì lại cảm thấy mệt chết đi, tinh thần một khắc cũng không dám thả lỏng chỉ sợ có chỗ nào làm không tốt, mà rõ ràng Cố Duệ so với cậu muốn vội vàng nhiều hơn, người cần phải xã giao cũng nhiều hơn nhưng giờ khắc này nhìn qua, Cố Duệ vẫn một bộ tinh thần sáng láng, giống như cả ngày nay đối với hắn mà nói không tính là gì cả, một chút ảnh hưởng đều không có.

Nhìn đến cái giường lớn mềm mại trong phòng, Dạ Vân Sâm vốn muốn trực tiếp nằm lên, đáng tiếc Cố Duệ lại không cho cậu như nguyện, tìm quần áo đem cậu đóng gói nhét vào trong phòng tắm, lại chuẩn bị nước tắm cho cậu, nhìn Cố Duệ vội lên vội xuống, Dạ Vân Sâm ôm áo ngủ thập phần bất đắc dĩ thở dài, nhưng mặt mày lại cười đến hơi hơi cong cong lên, ngoan ngoãn mà tắm rửa.

Chờ đến lúc Dạ vân Sâm thu thập xong đã rất trễ rồi, cậu đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời đêm, bên tai có thể nghe được tiếng nước tí tách phát ra từ trong phòng tắm, Cố Duệ đang tắm, cùng với tiếng nước kia, suy nghĩ của cậu bắt đầu từng chút từng chút bay xa.

Cũng không biết vào lúc nào tiếng nước đã dừng lại, chờ cậu kịp lấy lại phản ứng, Cố Duệ đã nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau, lồng ngực còn mang theo hơi nước ấm áp khiến người trầm mê, gắt gao dán lấy lưng cậu, tại thời khắc ban đêm lộ ra lạnh lẽo có thể nói là hấp dẫn vô cùng lớn, hơi vừa không chú ý liền dễ dàng sa vào.

Cảm thấy Cố Duệ bỗng nhiên cọ cọ vào cổ mình, loại hành động rõ ràng mang theo thân mật khiến Dạ Vân Sâm nở nụ cười toát ra từ trong nội tâm, sợi tóc còn hơi ẩm ướt xẹt qua làn da nơi cổ, có chút lạnh, khiến Dạ Vân Sâm nhịn không được rụt lui cổ, quay đầu nhìn lại, nhẹ nhàng nói rằng: « Sao lại không hong khô tóc? Sẽ cảm lạnh. »

Cố Duệ vẫn luôn ôm cậu không có ý tứ buông tay, lười biếng nói: « Em sấy cho anh. » Khí tức ấm áp nhẹ nhàng đánh lên trên cổ cậu, hai gò má Dạ Vân Sâm nong nóng, đánh nhẹ lên cánh tay hắn một chút, nói: « Ngồi xuống trước, em đi lấy máy sấy. »

« Ân. » Nhẹ nhàng mà lên tiếng, Cố Duệ không có lập tức buông cậu ra, mà cắn nhẹ lên cổ cậu một chút, mới cảm thấy mỹ mãn buông tay ra, ánh mắt mang ý cười nhìn Dạ Vân Sâm kinh ngạc che lấy cổ, khóe miệng người nọ khẽ cong khiến Dạ Vân Sâm khó hiểu mà đỏ mặt, cậu chỉ ngây ngốc nhìn hắn trong giây lát mới nhỏ giọng ngập ngừng nói: «... Anh là cẩu sao? Đột nhiên liền cắn người. »

Bất quá ngoài miệng thì nói thế, cậu vẫn ngoan ngoãn xoay người đi lấy máy sấy tóc lại đây, Cố Duệ ngưng mắt nhìn thân ảnh cậu, tình ý nóng cháy trong ánh mắt vô pháp che giấu, vô cùng muốn chiếm lấy cậu trở thành của mình, khiến cậu từ trong ra ngoài đều là của mình!

Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc!

Nghĩ đến đây, ngọn lửa trong lòng mới thoáng bình tĩnh trở lại, nhưng còn tận mấy tháng nữa cho nên hắn phải chờ, vì không làm hại đến người vô cùng đáng quý trọng này, nhẫn nại mấy tháng thì có là gì đâu?

Dạ Vân Sâm hoàn toàn không biết giờ phút này Cố Duệ mặt ngoài tuy bình tĩnh trong lòng đang nghĩ gì. Sau khi được Cố Duệ hướng dẫn cách sấy tóc, Dạ Vân Sâm liền động tác nhẹ nhàng giúp Cố Duệ làm khô tóc, thời điểm thu thập chuẩn bị đi ngủ, ngoài cửa đột nhiên có người gõ cửa, cậu còn đang buồn bực vào lúc này còn ai lại đến đây, Cố Duệ đã đi qua mở cửa, thật nhanh cậu đã biết ai đang ở ngoài, chính là dì Khiết vẫn luôn nấu thuốc cho cậu trong khoảng thời gian này.

« Đại thiếu, đây là thuốc hôm nay, mới vừa nấu xong, thừa dịp còn nóng nên để Vân Sâm thiếu gia uống ngay. »

« Ân. » Cố Duệ tiếp nhận chén thuốc nóng hôi hổi từ trong tay dì Khiết, đóng cửa kĩ càng mới xoay vào phòng, liền nhìn thấy Dạ Vân Sâm đã chạy đi ra xa, mang theo tươi cười lấy lòng, mặt mày cong cong nhìn hắn, cò kè mặc cả: « Hôm nay là ngày đặc biệt, chúng ta có thể hay không tạm dừng một ngày? » Mỗi ngày đều phải uống cái thứ đồ vật này, hiện tại nhìn thấy cậu đã thấy sợ rồi!

Cố Duệ mí mắt đều không nâng một chút liền trực tiếp cự tuyệt: « Không thể. »

« Vì cái gì? » Dạ Vân Sâm bất mãn, có thật sâu oán niệm với chuyện bị Cố Duệ bức bách uống thứ thuốc này mỗi ngày, cậu vẫn luôn không biết thân thể mình có vấn đề gì, thật sự nghĩ không ra vì sao phải uống thuốc mỗi ngày!

Vì suy nghĩ cho tính phúc sau này của chúng ta!

Trong lòng Cố Duệ yên lặng trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi