VỊ LAI CHI BÁCH NHẬP HÀO MÔN

Siêu dài...dòng -__-

Edit: Thủy Tích

Khi phát hiện Dạ Vân Sâm mất tích, Cố Vân Hiên liền biết có chuyện không lành, lập tức không cố gắng làm gì cả mà chuyện đầu tiên liền gọi điện cho những người khác. Lúc ấy Cố Duệ còn đang mở hội nghị, bởi vì lo lắng cho Dạ Vân Sâm cho nên điện thoại vẫn để âm thanh. Điện thoại vừa vang lên, nhìn thấy tên người gọi là Cố Vân Hiên hắn liền nhíu mày lại, xua tay ý bảo trưởng phòng tạm dừng báo cáo, vì thế kế tiếp những người có mặt ở đây lần đầu tiên nhìn thấy Cố Duệ luôn bình tĩnh vậy mà trong khoảnh khắc đó làm rơi cây bút trên tay, mọi người nhất thời câm như hến, cũng không dám thở mạnh.

Cảm giác mà Cố Duệ cấp cho người khác luôn là thanh thanh lãnh lãnh, lúc này độ ấm quanh thân lại càng âm xuống dưới, mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó liền nhìn thấy Cố Duệ qua loa kết thúc trò chuyện, đứng lên, nói một câu "Tạm dừng hội nghị" liền cũng không thèm quay đầu rời đi.

"Xem ra kế tiếp anh cũng không có thời gian đi ăn cơm với tôi, trước chờ anh giải quyết mọi chuyện xong xuôi rồi tính sau." Băng sơn mỹ nhân khổ sở truy đuổi hồi lâu chuẩn bị rời đi, Cố Vân Hiên cũng không có tâm tình giữ lại, gật đầu trầm trầm ừ một tiếng, phân phó tài xế đưa người trở về liền lập tức tự mình chạy xe về nhà. Trên đường, nghĩ đến những chuyện phiền lòng cho nên cảm giác đối với Phụng lão phu nhân càng thêm kém, nếu không phải bởi vì sự ích kỷ của bà ta thì việc này sẽ không phát sinh, ai cũng sẽ không biết thân phận Dạ Vân Sâm, Dạ Vân Sâm cũng càng không có khả năng gặp chuyện như hôm nay! Loại người vì dục vọng của bản thân mà không để ý tới an nguy của người khác như Phụng lão phu nhân, thật sự là ích kỷ đến khiến người khác chán ghét.

Cơ hồ Cố Vân Hiên cùng Cố Duệ là trở về nhà cùng một lúc. Không có gì bất ngờ xảy ra khi tất cả mọi người đều có mặt, trừ bỏ Cố phu nhân cùng Cố lão gia tử, ở đây còn có Dạ lão gia tử cùng Phụng lão phu nhân, giờ phút này những người ngồi đây sắc mặt đều vô cùng ngưng trọng, không khí bên trong càng trầm trọng hơn, tất cả mọi người đều không ai nói gì, nhưng từ sắc mặt mỗi người thì tựa hồ trước đó đã phát sinh một cuộc trò chuyện không quá vui vẻ.

Thời điểm Cố Duệ nhìn Phụng lão ánh mắt nhất thời lạnh hơn vài phần, cũng không thèm nói gì mà dời đi tầm mắt, nhìn về phía Cố lão cùng Cố phu nhân. Cố phu nhân đang chau mày, lo lắng trong mắt không thể nào che giấu được, sắc mặt Cố lão cũng ngưng trọng, hai người thấy Cố Duệ cùng Cố Vân Hiên trở về, liền nhìn qua, Cố phu nhân vội vàng hỏi: "Tình hình hiện tại sao rồi? Có tiến triển gì không?"

Vấn đề của Cố phu nhân là điều mà mọi người đều đang quan tâm, trong nhất thời mọi ánh mắt đều tụ lên người Cố Duệ, người sau lại thủy chung không nói lời gì, Cố Vân Hiên đi ở phía sau Cố Duệ thấy thế liền giúp giải thích: "Trước vì ngừa vạn nhất, trên người Vân Sâm có hương truy tung, từ tình huống hiện tại xem ra cũng chưa tới nỗi phải bó tay." Đối phương chỉ mang đi Dạ Vân Sâm, từ điểm này xem ra đối phương là muốn lưu người sống, cũng có thể khẳng định được trong khoảng thời gian này Dạ Vân Sâm hẳn là không gặp bất luận cái gì nguy hiểm đến tính mạng cả. Chỉ là nghĩ thì nghĩ vậy, lại không thể yên lòng được, nói vậy chẳng qua là vì an ủi Cố phu nhân chút chút.

Nghe vậy, Cố phu nhân vội vàng hỏi: "Bây giờ có thể biết Vân Sâm đang ở nơi nào sao?" Trước khi rời khỏi nhà, Dạ Vân Sâm còn chào hỏi bà, lúc ấy bà vốn không muốn cho cậu đi, sau lại ngẫm lại lại cảm thấy bắt cậu mỗi ngày phải ở trong nhà chắc hẳn là buồn chết, nếu sớm biết sẽ có chuyện phát sinh, lúc trước nên kiên quyết không cho cậu đi mới đúng!

Cố Vân Hiên lắc đầu, "Vẫn đang tra, trên người đối phương hình như có mang theo vật che chắn tín hiệu, khi có khi không, còn chưa xác định được vị trí cụ thể." Chuyện đầu tiên y làm sau khi chuyện xảy ra là ra lệnh cho chuyên gia truy theo tung tích, đáng tiếc đối phương cũng không ngốc, nếu cũng đã làm ra loại chuyện này, thì sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy? Tín hiệu không ổn định tuyệt đối là bởi vì đối phương che chắn cố ý giấu đi, mới khó truy như vậy.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì Cố Duệ cũng đang gọi điện thoại, sắc mặt lạnh lùng thản nhiên, ánh mắt nặng nề nhìn phía trước, khí tràng quanh thân mang theo một tia lạnh như băng khiến người khiếp sợ. Phụng lão phu nhân không thể phủ nhận, Cố gia có một người thừa kế hết sức xuất sắc, khí tràng như vậy, ngay cả bà còn có chút kinh sợ, bà không chút nào hoài nghi Cố gia trong tay hắn sẽ phát triển ngày càng vững vàng, nhưng đáng tiếc là, người xuất sắc như vậy lại không thuộc về Phụng gia.

Đối với chuyện Dạ Vân Sâm bị người bắt đi mất, quả thật Phụng lão phu nhân cũng không lo lắng lắm, bởi vì bà có thể đoán được ai đứng sau chuyện này, mục đích của người nọ vô cùng rõ ràng cho nên bà biết an nguy của Dạ Vân Sâm hoàn toàn nằm trong tay bà, chỉ cần bà đồng ý thì Dạ Vân Sâm tuyệt đối có thể lông tóc vô thương trở về.

Trừ bỏ chị gái bà thì không có người thứ hai làm chuyện này. Chị bà mơ ước sản nghiệp Phụng gia đã từ lâu rồi, thậm chí những năm gần đây cũng lười che giấu lòng muông dạ thú của mình, không chỉ một lần đề cập qua bắt Phụng lão truyền vị trí gia chủ lại cho cháu trai bà ta, nhưng luôn bị Phụng lão cự tuyệt. Phụng lão vô cùng không nguyện ý đem sản nghiệp mà bà đã cố gắng hơn nửa đời người tặng cho người khác, cứ cho đó là chị của mình cũng không được, huống hồ, ở Phụng gia bọn họ hoàn toàn không có khái niệm về tình thân.

Trên người Dạ Vân Sâm chảy dòng máu của bà, đó mới có tư cách kế thừa hết thảy những thứ của bà! Chị bà sẽ động thủ trong khoảng thời gian này, đơn giản bởi vì bà công bố thân phận Dạ Vân Sâm ra ngoài, còn chỉ định Dạ Vân Sâm sẽ là gia chủ đời kế tiếp của Phụng gia, lựa chọn bắt cóc Dạ Vân Sâm, đại khái là muốn thông qua đó uy hiếp để Phụng lão làm theo yêu cầu của bà ta thôi, nhưng đáng tiếc là, đời này Phụng lão ghét nhất bị người uy hiếp!

Nghĩ đến đây, Phụng lão ho nhẹ một tiếng, khiến lực chú ý của mọi người dồn về mình: "Nếu lúc trước các người chịu để Vân Sâm theo ta về nhà thì sẽ không có chuyện hôm nay!" Trong địa bàn Phụng gia, không quản chị bà có bao nhiêu càn rỡ cũng không dám xằng bậy, nhưng ngược lại ở đây thì hoàn toàn ngoài tầm với của bà.

Cố Duệ mặt không đổi sắc quét nhìn bà ta một cái, cũng không nói gì, Cố phu nhân cùng Cố lão sắc mặt đều vô cùng khó coi, vẻ mặt Cố Vân Hiên càng thêm bất mãn: "Nếu bà không ép buộc Vân Sâm trở về, thì loại chuyện này sẽ càng không có khả năng phát sinh." Xem như y đã kiến thức được năng lực của kẻ trắng trợn đổi trắng thay đen, rõ ràng mình chính là người khơi nguồn thế nhưng còn có thể không hề áy náy mà đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác, xem ra da mặt dày cũng là một loại năng lực.

Phụng lão phu nhân nói: "Vân Sâm là người Phụng gia, sao có thể không về nhà chứ?"

Cố Vân Hiên trào phúng nhìn bà một cái, cười như không cười nói: "Nếu Vân Sâm là người Phụng gia, sao bà không sớm tới rước cậu ấy về? Cần gì phải chờ người ta đang sống tốt đẹp mới đến quấy rầy?" Y ghét nhất là nhìn thấy vẻ mặt như lẽ thường tình này của Phụng lão, thật sự là càng nhìn càng cảm giác mắt sẽ nổi hột!

Sắc mặt Phụng lão hơi trầm xuống, dùng ánh mắt trách cứ nhìn về phía Cố phu nhân, bất mãn nói: "Nói năng lỗ mãng với người lớn, không hề tôn trọng, đây là gia giáo Cố gia sao?"

Thần sắc Cố phu nhân không đổi, thản nhiên nói: "Vân Hiên là bởi vì lo lắng Vân Sâm cho nên có chút không khống chế được cảm xúc là chuyện thường tình, phu nhân là trưởng bối, hy vọng không so đo với Vân Hiên." Tại loại thời điểm này nhìn thấy sắc mặt Phụng lão như vậy quả thật là một chuyện tra tấn người khác, những lời kia của Cố Vân Hiên có thể nói là nói ra tiếng lòng của mỗi người Cố gia, nếu không phải còn chừa lại thể diện cho bà ta thì Cố phu nhân đều muốn tại lúc này vỗ tay khen hay rồi!

Nghe thấy Cố phu nhân nói vậy, sắc mặt Phụng lão đương nhiên không quá tốt, đại khái bà không ngờ Cố phu nhân thế nhưng trắng trợn bảo vệ Cố Vân Hiên như thế, nhưng cũng không thèm so đo, bà thu bất mãn về. Mà lúc này, điện thoại Phụng lão đột ngột vang lên, trong nháy mắt tầm mắt mọi người đều tập trung tới trên người bà ta, mà bà ta giống như đã sớm dự đoán được, không nhanh không chậm lấy điện thoại ra, nhìn dãy số đang hiển thị, quả nhiên là một dãy số quen thuộc, trong mắt bà hiện lên một tia cười lạnh, rồi mới nói: "Uy?", tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy.

Phụng lão vừa nói, liền nghe thấy một giọng nữ khàn khàn từ bên kia vang lên, từ giọng nói có thể đoán được người kia đại khái cũng chừng trên dưới năm mươi, "Nghe nói, trong khoảng thời gian này cô tìm được đứa con của Phụng Thiên hả? Gọi là Dạ Vân Sâm gì đó, đúng không?" Phụng Thiên chính là con trai của Phụng lão phu nhân, nghe thấy tên con trai mình, cảm xúc trong nháy mắt dao động.

Phụng lão liếc mắt nhìn mọi người một cái, mới thản nhiên đáp lại: "Cũng là chuyện của mấy ngày trước rồi, không phải tin tức đã được các đài truyền thông phát ra rồi sao? Lúc này chị mới thu được tin tức sao?"

Bên kia nhẹ nhàng cười vài tiếng, mới nói tiếp: "Cũng không phải vậy, nhưng không thể nào tin được, chị vẫn luôn đợi cô đến nói rõ ràng, đáng tiếc đợi đã lâu cũng không đến."

Phụng lão phu nhân trầm mặc một chút, "Có gì cần nói? Chuyện Vân Sâm là con của Phụng Thiên, tới lúc cần biết chị sẽ biết thôi!" Về thân phận Dạ Vân Sâm, đương nhiên khiến chị bà biết càng trễ càng tốt, đáng tiếc đây là chuyện không thể, từ lần thứ hai bà đặt chân tới B thị đã khiến chị mình chú ý rồi, đối với cái tính đa nghi đó, khẳng định chị ta sẽ phái người đến đây điều tra rõ ràng.

"Cũng không thể nói vậy, Dạ Vân Sâm là con trai của Phụng Thiên, đương nhiên cũng là con cháu của chị..."

Phụng lão lười vô nghĩa cùng chị ta, trực tiếp đánh gãy lời bà đang nói, "Tôi biết Vân Sâm đang ở chỗ chị, chị muốn thế nào mới trả Vân Sâm về?" Phụng lão nói vậy, chẳng khác nào đem một tầng che đậy giữa hai người kéo rớt xuống, nhưng bà một chút cũng không để ý, qua nhiều năm như vậy, quan hệ giữa bà cùng chị mình đã sớm như nước với lửa rồi, một tầng thể diện cuối cùng kia cũng không tất yếu tồn tại nữa.

Đối phương nghe bà trực tiếp vào vấn đề cũng không có bộ dáng kinh ngạc gì, liền trực tiếp nói ra điều kiện, "Đem hủy cái di chúc mà cô đã lập ra trước đi, chia sản nghiệp lại một lần, đem toàn bộ Phụng gia chuyển tới danh nghĩa Phụng Uyên, ghi chú là lập tức có hiệu lực, hoàn thành càng sớm bao nhiêu thì các người sẽ được gặp lại Vân Sâm sớm bấy nhiêu."

"Nếu tôi không đồng ý?"

"Nếu cô bỏ được cháu nội bảo bối phải chịu tội vậy cô cứ việc không đồng ý đi, chị cho cô thời gian một ngày, nếu tối nay còn chưa có tin tức gì, chị cắt vài ngón tay của Dạ Vân Sâm gửi qua cho các người, chị kiên nhẫn vẫn luôn có hạn, chuyện này ắt cô đã biết, đợi xem đối với cháu nội bảo bối cô có tàn nhẫn hay không." Qua nhiều năm như vậy không thể tìm được điểm uy hiếp Phụng lão, hiện giờ thật vất vả mới biết cái nhược điểm này, bà ta đương nhiên sẽ nắm chặt, cơ hội lần này là khả ngộ bất khả cầu, không nắm chặt liền sẽ bỏ qua.

Quả nhiên chuyện này vẫn hướng về phía Phụng lão, ngữ khí đối phương tràn đầy tự tin giống như không chút nào lo lắng bà sẽ không đáp ứng vậy, may mà Phụng lão là người giỏi che giấu cảm xúc, sắc mặt lúc này vẫn nhịn không được có chút khó coi, không đợi bà trả lời, đối phương đã cúp máy, thanh âm đô đô khiến tâm tình mọi người đều phiền muộn.

Tất cả mọi người nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, mà từ khi bắt đầu, ánh mắt đều tụ lại trên người Phụng lão phu nhân, lúc này kết thúc trò chuyện, Cố Vân Hiên mới trực tiếp hỏi: "Bà còn suy xét gì nữa? Trước đây không phải còn luôn miệng nói Vân Sâm là người Phụng gia sao? Một khi đã có cơ hội như vậy hẳn là thừa dịp này tỏ vẻ bà coi trọng Vân Sâm bao nhiêu chứ? Hay là nói trong lòng bà Vân Sâm còn so ra kém mấy thứ này?"

Phụng lão đã che giấu đi cảm xúc của mình, lúc này cho dù nghe thấy Cố Vân Hiên nói vậy vẫn bảo trì bộ mặt không đổi sắc, cũng không thèm nhìn tới Cố Vân Hiên, mà chuyển hướng nói với Cố Duệ, "Trước đây ta đã nói qua, nếu Vân Sâm sớm đáp ứng đề nghị của ta, hiện tại sẽ không phát sinh loại chuyện này, quan trọng là vì lúc trước các người không ủng hộ nó quay về, ngược lại ta muốn hỏi một chút, hiện tại các người có biện pháp giải quyết không?"

Nghe nói thế, người Cố gia thiếu chút nữa tức cười, Cố phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: "Ý của phu nhân là đang trách Cố gia chúng ta không bảo hộ được Vân Sâm sao?"

Phụng lão không phủ nhận, hiển nhiên là có ý này.

Cố phu nhân chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, không giận ngược lại cười, nói: "Phu nhân cảm thấy lúc này truy cứu đây là trách nhiệm của ai có ý nghĩa gì sao?"

"Ta không muốn truy cứu trách nhiệm của ai, ta chỉ muốn các người cam đoan một chút, nếu ta có thể đem Vân Sâm an toàn trở về, ta không hy vọng các người lại ngăn cản nó về Phụng gia, không quản nói thế nào, Phụng gia mới là nhà của nó!"

Cố phu nhân mẫn cảm nhận thấy ý ngoài lời của bà ta, lúc này truy vấn nói: "Bà nguyện ý dùng Phụng gia đổi Vân Sâm?"

Phụng lão không phủ nhận, chỉ nói: "Cô không cần để ý cái này, cô chỉ cần biết rằng ta tuyệt đối sẽ để Vân Sâm lông tóc vô thương trở về." Dầu gì năm đó bà cũng từ trong phong huyết đi ra, trải qua công việc bộn bề như vậy, sao có thể dễ dàng bị người áp trụ? Năm đó, chị bà không chiếm được gì từ tay bà, thì hiện giờ đương nhiên cũng không có khả năng, bại tướng chính là bại tướng, dù cho trải qua bao năm vẫn như thế!

Cố phu nhân không biết trong lòng bà nghĩ gì, thấy bà không phủ nhận nhưng lại một bộ tràn đầy tự tin như vậy, trong lòng nhiều ít suy nghĩ lại, nghĩ thầm chẳng lẽ mình đã hiểu lầm Phụng lão? Lúc trước Phụng lão gấp rút muốn Vân Sâm trở về Phụng gia, thật sự chỉ là bởi vì muốn bồi thường cho Vân Sâm thôi đúng không?

Nhưng mà cái ý tưởng này chỉ chợt lóe trong đầu Cố phu nhân một chút liền bị bà quét sạch mất, bà không còn là cô gái nhỏ ngây thơ nữa, sống đến tuổi này, những loại mưu mô mờ ám trong các đại gia tộc làm sao có thể qua mặt được bà? Hơn nữa những chuyện dơ bẩn về Phụng gia bà đã từng nghe qua, Phụng lão làm người tâm ngoan thủ lạt, ngay cả thân nhân của mình cũng có thể xuống tay, năm đó có thể ngồi lên vị trí gia chủ Phụng gia cũng là bởi vì tâm đủ tàn nhẫn, cứ cho hiện tại tới cái độ tuổi này, nhưng với loại tính cách đó thì làm sao có thể vì một Dạ Vân Sâm mà đem thứ mình nhiều năm tâm huyết trao vào tay người khác được? Hơn nữa, Cố phu nhân luôn tin tưởng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!

"Tìm được rồi!"

Lúc này thanh niên vẫn luôn ngồi trước máy tính hết sức chuyên chú truy tìm bỗng nhiên kinh hỉ kêu lên, nháy mắt hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của mọi người. Đến lúc này, mọi người mới phát hiện Cố Duệ từ khi trở về tới giờ vẫn luôn không nói một lời, môi mỏng mím thật chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy tính trước mặt thanh niên, sợ bỏ qua dù là một chút tin tức, lúc này nghe thấy thanh niên nói đã tìm được, trong nháy mắt ánh mắt hắn sáng lên một chút, trầm giọng hỏi: "Ở nơi nào?"

Thanh niên không quay đầu lại, cẩn thận xem xét một phen, trả lời: "Tại một cái kho hàng bị vứt đi ở vùng ngoại ô."

Người thanh niên còn chưa nói xong, Cố Duệ đã đứng lên, ném lại một câu: "Cho tôi địa chỉ." Liền xoay người rời đi, lúc cậu ta ngẩng đầu đã không còn nhìn thấy thân ảnh của hắn, hơi ngẩn người, một hồi lâu mới kịp phản ứng, nói thầm một câu: "Còn chưa từng gặp qua bộ dáng này của hắn..."

Kỳ thật không chỉ người thanh niên nọ, mà ngay cả người Cố gia cũng chưa từng gặp qua Cố Duệ để cảm xúc lộ ra ngoài như vậy, thậm chí ngay cả bệnh khiết phích cũng quên mất. Phải biết mỗi lần Cố Duệ trở về nhà chuyện đầu tiên phải làm là đi tắm rửa một cái, hôm nay xem ra đã phá vỡ kỷ lục rồi, từ khi vào cửa đến hiện tại còn chưa bắt gặp hắn có bộ dáng ghét bỏ gì cả, toàn bộ tâm tình đều đặt trong việc truy tìm tung tích, có thể hiểu được trong nội tâm hắn bây giờ tuyệt đối không bình tĩnh giống như bề ngoài.

Nghe được tin tức này, mọi người Cố gia mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần có thể xác định được vị trí thì hoàn toàn không còn vấn đề nữa, nơi này dầu sao cũng còn trong phạm vi thế lực Cố gia, muốn cứu Dạ Vân Sâm trở về cũng không phải chuyện gì khó khăn nữa.

Cố Vân Hiên trào phúng liếc nhìn Phụng lão một chút, từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn xem nhẹ sắc mặt ầm trầm của bà ta, xoay người đi theo Cố Duệ.

Từ khi bị bắt đi đến hiện tại, ý thức của Dạ Vân Sâm vẫn luôn thanh tỉnh, cũng không biết đối phương suy xét đến điều gì mà vẫn luôn bịt kín mắt cậu, hai tay Dạ Vân Sâm bị cột vào nhau rồi bị nhét vào chỗ ngồi phía sau, hai bên đều có người canh chừng, áp chết cậu vô cùng gắt gao. Dạ Vân Sâm ép buộc bản thân phải tỉnh táo, quan sát một chút hoàn cảnh xung quanh, nhìn xem phải thoát ra như thế nào. Cậu một bên âm thầm tính toán, rất nhanh liền cảm giác được xe chuyển động, cậu có thể cảm nhận được ngay từ đầu xe luôn là vững vàng chạy trên đường, cũng không biết qua bao lâu, bắt đầu cảm giác xóc nảy. Dựa vào một chút ký ức của mình, Dạ Vân Sâm nghĩ thầm không lẽ bọn họ đang đi về phía ngoại ô?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi