VÌ LIVESTREAM ĐOÁN MỆNH QUÁ CHUẨN TÔI TRỞ THÀNH CỐ VẤN CHO CỤC CẢNH SÁT

Tuy nhiên, Hoàng Nhạc Nhạc chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày mình sẽ đến nơi này, bước vào chỗ này, chỉ vì muốn đi cứu bạn gái của mình.

Nghĩ đến những chuyện mình sắp phải đối mặt, trong lòng Hoàng Nhạc Nhạc vừa căng thẳng, vừa bất an.

Không lâu sau, Tư Lâm đến.

Nhìn thấy Hoàng Nhạc Nhạc vẫn đứng yên ngoài cửa, không làm hành động vội vã hay thiếu suy nghĩ, dù nóng lòng muốn cứu người nhưng vẫn biết kiềm chế cảm xúc và phân biệt tình huống, không để cảm tính lấn át lý trí, Tư Lâm khẽ nhướng mày, “Tốt lắm, may mà cậu không làm loạn.”

Nếu không, anh ta thực sự không biết phải bắt đầu thế nào.

Hoàng Nhạc Nhạc xoa xoa mũi, lý do cậu ta không hành động, là vì không biết nên vào bằng cách nào.

Nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu ta, Tư Lâm nói: “Cậu cứ đợi đi.”

Nói xong, Tư Lâm đi thẳng đến cửa, đưa giấy tờ tùy thân của mình cho bảo an.

Vì chủ động rời đi trước khi những người đó có cơ hội phản ứng, nên Tư Lâm tuy là rời đi nhưng hầu hết các vật dụng cần thiết anh ta vẫn mang theo bên mình. Còn may là bọn họ chưa kịp nhớ đến để tịch thu !

Chẳng mấy chốc, Tư Lâm đã thu phục được đối phương.

 

“Đi thôi, vào được rồi.”

Tư Lâm đi đến, muốn dẫn Hoàng Nhạc Nhạc vào.

Vừa bước vào, một nhóm bảo an liền đi tới, “Chào anh, hai người vui lòng để lại thiết bị điện tử.”

 

“Tại sao?”

Hoàng Nhạc Nhạc vội vàng che điện thoại của mình.

Nếu không có điện thoại ghi lại, ai biết bên trong này sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy bộ dạng của Hoàng Nhạc Nhạc, bảo an nhướng mày, anh ta nhìn về phía bảo an đã cho người vào .

Bảo vệ cũng rất khó hiểu, theo lời Tư Lâm vừa nói, thân phận của Hoàng Nhạc Nhạc cũng không nhỏ.

[Trời ơi, nơi này, quả nhiên bên ngoài và bên trong không giống nhau.]

[Bên ngoài trông rất đàng hoàng, nghiêm chỉnh, ai có thể ngờ rằng bên trong lại đang diễn ra những hoạt động không thể tiết lộ ra ngoài như thế này?] 

[Xong rồi xong rồi, sẽ không bị phát hiện chứ, tôi sợ quá.]

[Nơi này thực sự, haiz, còn đáng sợ hơn cả ' ruộng ngô '.]

[Đúng vậy, nếu thực sự bị để ý, thì căn bản không thể trốn thoát, dù có biết , cũng chưa chắc đã đủ khả năng để cứu người ra !]

Tư Lâm thấy vậy, vội vàng bước đến, cười nói: “Quy tắc mà, chúng tôi hiểu.”

Nói xong, Tư Lâm lập tức cởi bỏ tất cả đồ đạc trên người.

Cởi bỏ xong, Tư Lâm nhìn Hoàng Nhạc Nhạc, Hoàng Nhạc Nhạc nghiến răng, không còn cách nào khác, chỉ có thể làm theo Tư Lâm , cũng cởi bỏ đồ đạc xuống.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi