“Tay nghề của cậu được đấy.” Hoàng Cam Cam khen ngợi.
Nghiêm Túc gãi đầu, “Bố tôi làm nghề này mà, tôi là con trai, không thể làm ông ấy mất mặt được chứ?”
“Thôi thôi, khen cậu hai câu mà cậu lên mặt rồi đấy.” Hoàng Cam Cam nói.
Bỗng nhiên, cô phát hiện Trương Vân bên cạnh bất động.
Hoàng Cam Cam nhìn theo ánh mắt của Trương Vân, chỉ thấy không xa có một bức ảnh cưới treo trên tường phòng khách.
“Ơ? Người đàn ông này chẳng phải là chồng cô giáo chúng ta sao?” Nghiêm Túc ngạc nhiên khi nhận ra người đàn ông trong bức ảnh. Nhưng khi nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, cậu ta chợt sững lại. Khuôn mặt ấy hoàn toàn xa lạ. Vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, Nghiêm Túc vô tư hỏi: “Sao người phụ nữ này không phải là cô giáo?”
“Cậu im mồm đi ! Không biết nói thì đừng nói !” Từ Vũ vội vàng bịt miệng Nghiêm Túc lại.
Nghiêm Túc hoang mang . Ngay sau đó, cậu nhìn thấy Trương Vân rơi nước mắt.
Trong bức ảnh cưới đó, người đàn ông chính là Thường Vịnh Chí, còn người phụ nữ bên cạnh lại là Ngô Á Bình.
Trong ảnh cưới, rõ ràng là Thường Vịnh Chí và Ngô Á Bình.
“Cô giáo…” Hoàng Cam Cam há hốc miệng, nhất thời không biết phải an ủi thế nào.
Cẩu nam nhân này ! Sao có thể kiêu ngạo thành như vậy chứ !
Còn cùng tiểu tam chụp ảnh cưới ? Cuộc hôn nhân này còn chưa kết thúc đâu ! Đây là trực tiếp xem chính thất như không tồn tại rồi đúng không ?
[Ai da! Mọi người mau chóng chia nhau tìm rồi phá hủy hình nhân đi! Nhanh a ! Tôi sắp bị mấy người tức ch.ế.t rồi ! Đừng có đứng ngây ra đó nữa !]
[Đúng đó, đúng đó, lát nữa người về thì các cậu tiêu đời đấy.]
[Tôi thật sự chịu thua, đã vào được nhà rồi mà còn không biết tranh thủ cơ hội đi.]
Hoàng Cam Cam liếc nhìn bình luận, cũng vội vàng thúc giục: “Cô giáo, chúng ta làm việc chính trước đã.”
“Ừ.” Trương Vân thu hồi ánh mắt, lau nước mắt.
Giây phút này, ánh mắt cô trở nên vô cùng kiên định. Cô nhất định phải khiến Thường Vịnh Chí phải trả giá!
Trương Vân bước vào phòng và nhanh chóng tìm thấy hình nhân kia. Quả nhiên, trên người hình nhân có viết sinh thần bát tự của cô.
Cô chưa từng nói sinh thần bát tự cho ai biết, trừ Thường Vịnh Chí , chỉ có Thường Vịnh Chí .
Nói cách khác, rất có khả năng Thường Vịnh Chí cũng đã nhúng tay vào chuyện này!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trương Vân tràn đầy lạnh lẽo.
“Đại sư.” Hoàng Cam Cam nhìn về phía Kỷ Dao Quang.
Sau đó, Kỷ Dao Quang liền hủy hình nhân đi .