VỊ NGỌT ĐÔI MÔI KHI CON TIM RUNG ĐỘNG


Ôn Dĩ Ninh không nghĩ tới, Ôn Minh Sán thế mà lại hiểu rất rõ về nguồn gốc của cái vòng tay này.

Vốn dĩ đang lật thực đơn, động tác bỗng dưng chậm lại, Ôn Dĩ Ninh làm bộ không nghe thấy bọn họ nói chuyện nhưng lại cố tình vểnh tai nghe lén, muốn nghe xem có biết thêm được gì không.

Thẩm Tự Chi không nói chuyện, tháo chiếc vòng tay xuống, đưa cho Ôn Minh Sán.

Ôn Minh Sán quan sát kỹ càng vài giây, đưa chiếc vòng tay tới trước mặt anh, cười tủm tỉm trêu đùa: “Giữ kỹ phết đấy chứ, thật hiếm người có lòng như con.


Thẩm Tự Chi duỗi tay nhận lấy chiếc vòng, cằm hơi cúi xuống, vừa đeo vòng lại vừa nói: “Dù sao cũng là đồ vật rất quan trọng.


Chẳng lẽ là mẹ tặng anh chiếc vòng tay?
Ôn Dĩ Ninh cảm thấy hai người nói chuyện như đang chơi đố chữ, một câu cô cũng nghe không hiểu.

Cô vốn đang muốn nghe ngóng thêm càng nhiều tin tức nhưng hai người lại giống như không muốn tiếp tục đề tài này, thuận miệng nói thêm vài câu chả đâu với đâu rồi đồng thời lựa chọn bỏ qua.

Cái này khiến cho Ôn Dĩ Ninh thấy hơi buồn bực, rồi lại có chút hơi yên lòng.

Từ vài câu của Ôn Minh Sán cô đại khái biết được, chiếc vòng tay này Thẩm Tự Chi đã đeo rất nhiều năm.

Có lẽ là vị trưởng bối nào đó tặng, anh đeo từ nhỏ đến lớn, cho nên rất quý trọng.


Nhưng trong tiềm thức, Ôn Dĩ Ninh cũng hiểu rõ, suy đoán như vậy cũng chỉ là một phương thức cô tự an ủi chính mình.

Rốt cuộc, ánh mắt của Thẩm Tự Chi khi nhắc đến nguồn gốc của chiếc vòng vừa ôn nhu vừa lưu luyến ấy, căn bản không phải đang làm bộ.

Chỉ là cô cũng không muốn cứ miệt mài tìm hiểu.

Những rối rắm trong lòng tạm thời lắng xuống.

Cơm nước xong, Ôn Dĩ Ninh vừa định hỏi mẹ mình đêm nay ở đâu thì nghe thấy bà bảo Thẩm Tự Chi đưa bà ra sân bay.

“Sao mẹ về nhanh vậy?” Ôn Dĩ Ninh hơi kinh ngạc: “Không phải mẹ nói muốn ở Hải Thành chơi mấy ngày sao?”
“Nói vui với ba con thôi.

” Ôn Minh Sán vuốt tóc một phen, không chút cố kỵ nháy mắt với Ôn Dĩ Ninh, “Vốn dĩ là đến thăm xem hai đứa chung sống như thế nào, mục đích đã đạt được mỹ mãn mẹ liền trở về thôi, thuận tiện con cho ba con một kinh hỉ.


Ôn Dĩ Ninh hiểu ý, bất đắc dĩ dở khóc dở cười.

Cô nên sớm đoán được sẽ như thế này.

Thẩm Tự Chi lái xe tới, mẹ con hai người đang đứng trước cửa nhà hàng chờ anh.

Trong lúc chờ đợi, Ôn Minh Sán nhìn sắc trời sớm đã đen như mực, tay gối lên sau đầu, dựa vào tường, bỗng nhiên mở miệng: “Ninh Ninh, con nói thật cho mẹ nghe, lúc hai người các con ở cùng nhau, Thẩm Tự Chi có động tay động chân với con không, hay có hành động vượt rào nào không?”
Ôn Dĩ Ninh thất thần nhìn dòng người xe cộ đi lại như nước chảy, thình lình nghe thấy vấn đề Ôn Minh Sán hỏi cô, trong đầu không chút do dự hiện ra cảnh tượng tối hôm qua.

Phía sau lưng giống như chạm vào vật gì lạnh lẽo, Ôn Dĩ Ninh theo bản năng rụt rụt cổ lại, nhìn Ôn Minh Sán nhẹ nhàng lắc đầu.

Như kia chắc là không tính….

nhỉ?
Dù sao cũng là cô khiến Thẩm Tự Chi hiểu lầm trước.

“Vậy thì mẹ an tâm rồi.

” Ôn Minh Sán thấy Ôn Dĩ Ninh lắc đầu, nhẹ thở một hơi, “Thẩm Tự Chi là đứa hiểu chuyện, mẹ nhìn nó lớn lên, cũng hiểu được tính cách của nó, bằng không cũng không an tâm để nó đến chỗ con ở.


Nói tới đây, giọng nói bà nhỏ đi, như có chút hoài niệm: “….


.

Nếu không phải con sống chết không chịu sống ở trang viên, cứ nhất định phải dọn ra ngoài, mẹ cần gì phải tìm người tới chăm sóc con.

Gần đây Hải Thành không yên ổn, ngày thường con ra đường nhất định phải chú ý đấy.


“Con biết rồi, mẹ.

” Ôn Dĩ Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

Trang viên Sơn Lâm là nhà cũ Ôn gia, Ôn Dĩ Ninh không thích hoàn cảnh sống quá nhiều người, quen một mình thơ thẩn, cho nên sau khi tốt nghiệp, cứ khăng khăng một mực tìm phòng ở một mình.

Gần đây Hải Thành đúng thật là không yên ổn, có vài án tử vẫn chưa điều tra ra được kết quả, hung thủ vẫn còn đang lẩn trốn, ồn ào đến mức lòng người sợ hãi không an.

Lý do sắp xếp Thẩm Tự Chi ở đây, đây cũng là một trong những nguyên nhân.

Quả nhiên, trước đây là cô suy nghĩ nhiều rồi.

-
Từ nhà hàng đến sân bay đoạn đường khá xa, chờ tiễn Ôn Minh Sán đi xong xuôi, lúc Thẩm Tự Chi lái xe về đến tiểu khu, hoàng hôn đã buông xuống.

Sau khi Thẩm Tự Chi vào cửa thì về thẳng phòng mình.

Ôn Dĩ Ninh thu dọn đồ đạc trước, sau đó lại dọn dẹp phòng bếp.

Buổi sáng hôm nay vội vàng chuẩn bị, cô chỉ đem đồ ăn bỏ vào bình giữ nhiệt, sau đó mau mau chóng chóng đi ra ngoài, vật dụng làm bếp vẫn chưa rửa sạch, vẫn còn chất đống trên bàn, nhìn rất là không thoải mái.


Ngay khi Ôn Dĩ Ninh đang tráng sạch lớp nước rửa chén cuối cùng trong bình giữ nhiệt, ngang qua cửa kính, cô luôn có cảm giác như nghe thấy có tiếng gõ cửa.

Cô nghĩ là bản thân mình nghe lầm nhưng nửa tin nửa ngờ, cô vẫn tắt vòi nước đi.

Tiếng gõ cửa càng rõ ràng hơn.

Tầng này tạm thời chỉ có một mình phòng Ôn Dĩ Ninh có người ở, nhà bên kia không có ai ở, cho nên không có khả năng là động tĩnh bên nhà đối diện được.

Tiếng gõ cửa vẫn còn vang lên, Ôn Dĩ Ninh bỏ đồ trên tay xuống, đi ra cửa, mày nhíu lại, không biết là ai muộn như vậy còn tới tìm cô.

Cô vừa định lên tiếng trả lời, rồi bỗng nhiên lại ngậm miệng lại.

Giọng nói như bị mắc kẹt trong cổ họng, không phát ra được âm thanh gì.

Trong phút chốc Ôn Dĩ Ninh nhớ tới câu dặn dò của Ôn Minh Sán ngày hôm nay: “Gần đây Hải Thành không yên ổn.


Tay cô đặt ở chốt cửa, ánh mắt bỗng nhiên cảnh giác hơn, nhón mũi chân, nhìn về phía mắt mèo….




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi