VỊ NGỌT ĐÔI MÔI KHI CON TIM RUNG ĐỘNG


“……”
Thẩm Tự Chi không trả lời trực tiếp, đặt tay lên vai cô nhẹ đẩy một cái.

“Em đi chơi đi, anh đứng dưới này chờ em.”
Ôn Dĩ Ninh giống như nắm thóp Thẩm Tự Chi, cười cười gian xảo: “Vậy em đi đây nhé?”
“Ừ.”
-
Qua một lúc.
Ôn Dĩ Ninh từ trên tàu lượn siêu tốc đi xuống, khóe môi nhếch lên đầy thích thú.
Từ lối đi ra nhìn lại, cô liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng Thẩm Tự Chi đang cầm kẹo bông gòn trên tay đứng giữa đám người.
Người đàn ông mảnh khảnh, thân cao gần 1m9, đang đứng giữa đám đông nhộn nhịp, vẻ mặt lạnh lùng, khí chất quanh thân tràn ngập vẻ người sống chớ lại đây.
Rõ ràng là dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo khiến ai cũng không dám tiến lên làm phiền nhưng trong tay lại cầm chiếc kẹo bông gòn màu hồng nhạt, khiến cho bầu không khí quanh anh bị phá đi quá nửa.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà khiến cho người người đi tới đi lui nhìn ngó.
Anh vậy mà tranh thủ khoảng thời gian này đi mua kẹo bông gòn cho cô.
Ôn Dĩ Ninh không khỏi nhẻo miệng cười, thấy Thẩm Tự Chi hình như không phát hiện ra mình.

Trong lòng đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn trêu đùa.
Cô cúi người xuống, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình trong đám người, vòng qua sau lưng Thẩm Tự Chi, dùng sức nhón chân lên, lấy tay che kín hai mắt người đàn ông.
Sau khi thành công thì im lặng chờ đợi, chờ đối phương đoán xem mình là ai.
Ôn Dĩ Ninh vốn nghĩ, sau khi Thẩm Tự Chi bị che mờ tầm mắt, kiểu gì cũng phải có chút phản ứng.
Lại không nghĩ tới, cô kiễng đến đau cả chân rồi, cánh tay giơ lên cũng mỏi muốn chết, Thẩm Tự Chi vẫn đứng im không thèm nhúc nhích, như thể không quan tâm đến điều này.
Cuối cùng vẫn là Ôn Dĩ Ninh chịu thua, lùi ra sau một bước, đạp lên trên bồn hoa, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay chống lên bả vai Thẩm Tự Chi, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng về phía trước hỏi: “Sao anh không thử đoán xem em là ai?”
Dường như là thói quen của Thẩm Tự Chi, anh dùng que tre nhỏ, cuộn một cuộn nhỏ kẹo bông gòn, nhẹ nhàng chuẩn xác đút vào miệng Ôn Dĩ Ninh.
Theo bản năng, Ôn Dĩ Ninh mở miệng cắn lên, liền nghe thấy anh nhẹ giọng: “Từ lúc em đi ra, đã thấy em rồi.”
Thì ra là bị phát hiện từ sớm.

Còn tưởng là mình đã che giấu giỏi lắm chứ, Ôn Dĩ Ninh nghe xong, từ trên bồn hoa nhảy xuống, có chút thất vọng: “Lúc xuống có nhiều người như vậy, anh làm thế nào mà nhìn ra em nhanh thế?”
“Nhiều người như thế, anh cũng chỉ chú ý tới mình em.” Thẩm Tự Chi đưa kẹo bông gòn cho Ôn Dĩ Ninh, “Anh không rảnh đi để ý những người khác.”
“……”
Ôn Dĩ Ninh nhận lấy kẹo bông gòn, dùng que tre viên một cục nhỏ, cúi đầu nhét vào trong miệng.
Tóc mái thả xuống, che mất ánh mắt ngại ngùng của cô.
Cô cố ý ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, muốn nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Để em xem chúng ta chơi gì tiếp bây giờ…..a, vòng quay ngựa gỗ, hay là chúng ta đi chơi vòng quay ngựa gỗ đi….”
Ánh mắt đầu tiên của Ôn Dĩ Ninh đã nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ, cũng không quan tâm có thích hay không.

Bây giờ cô chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đi khỏi chỗ này thôi.
Nhưng mà còn chưa bước được hai bước, mũ áo phía sau đã bị người túm lấy kéo ngược lại.
“Không phải em nói muốn ngồi con lắc khổng lồ à?”
Ôn Dĩ Ninh nghẹn họng, trong miệng đột nhiên cảm thấy rất ngọt ngào.

Thẩm Tự Chi cầm một thanh tre khác, cánh tay vòng qua trước mặt cô, cuốn lấy những sợi đường dày đặc, để trước môi cô.
Vị ngọt lại lần nữa hòa tan trong khoang miệng, Ôn Dĩ Ninh giật mình hoàn hồn, lại nghe thấy anh cười cười.
“Sao lại biết trêu trọc người khác thế chứ.”
-
Chơi đi chơi lại hai lần con lắc khổng lồ, Ôn Dĩ Ninh mới thoát khỏi trạng thái lúc trước.
Thẩm Tự Chi nói cái gì ấy nhỉ?
—— À, sao cô lại biết trêu trọc người khác thế.

Sao lại biết trêu trọc người khác.
Trêu! Trọc! Người! Khác!
Những lời này cứ quanh quẩn mãi trong đầu Ôn Dĩ Ninh, nhận thấy Thẩm Tự Chi đang chòng ghẹo cô, sau khi cô xuống khỏi chỗ chơi, bước chân đều bước đi nhanh hơn nhiều.


Chuyện này quá là mất mặt rồi, cô cũng muốn khiến cho Thẩm Tự Chi có lúc cũng bị mất mặt như vậy.
Trong lòng nghĩ thế, liền tìm cách làm luôn.
Đây được xem như lần đầu tiên làm chuyện xấu trong đời cô, hành động không được trơn tru lắm, không thể nào trợn mắt nói dối được.
Nhưng điều ngoài ý muốn là Thẩm Tự Chi rất phối hợp với cô, cả một đường cô thấp thỏm dẫn anh đi, cuối cùng lừa anh tới bục nhảy bungee.
Đây là hạng mục công viên mới đầu tư cách đây hai năm, nghe nói toàn bộ Hải Thành muốn thử nghiệm nhảy bungee, ngoài chỗ này ra cũng chỉ còn hai ba chỗ nữa thôi.
Ôn Dĩ Ninh đã muốn thử chơi từ lâu rồi, nhưng lại bởi vì đủ nguyên nhân, mãi đến bây giờ cũng chưa chơi được.
Hôm nay đúng lúc, Thẩm Tự Chi chơi cùng cô.
Trên đài cao, sau khi nhân viên hướng dẫn giúp bọn họ đeo thiết bị xong, huấn luyện viên bắt đầu giải thích những biện pháp phòng ngừa.
Ôn Dĩ Ninh vừa nghe, vừa vươn tay về phía phía Thẩm Tự Chi: “Ôm em này, nếu sợ thật, thì ôm chặt chút.”
Vừa dứt lời, người đàn ông rất tự nhiên ôm chặt cô vào lòng.
Nhiệt độ ấm áp của cơ thể giao nhau, mặt Ôn Dĩ Ninh chôn vào lồng ngực của người đàn ông, trong lòng cứ thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Thẩm Tự Chi, thật sự sợ đến mức đó sao?
Mãi đến lúc sắp nhảy, đứng ở mép bục nhảy, Ôn Dĩ Ninh cuối cùng cũng có chút khẩn trương.
Lúc này, một lực mạnh đẩy tới, Ôn Dĩ Ninh còn chưa kịp phản ứng, cảm giác không trọng lượng nhanh chóng lan tràn toàn thân.
Thần kinh trong phút chốc bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất lớn, Ôn Dĩ Ninh không khỏi buột miệng hét lớn lên.

Mãi đến khi dây nhảy bị kéo đến cực hạn, sợi dây bật trở lại, hai người lại lần nữa bị tung lên trời, cô mới im tiếng.
“Kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá đi ——”
Rơi xuống rồi lại bật ngược lên, Ôn Dĩ Ninh nhịn không được cảm thán.
Đợi đến khi sợi dây được người khác từ từ kéo lên, cô mới hồi phục lại tinh thần, ngẩng mặt hỏi Thẩm Tự Chi: “Không phải là anh….bị dọa ngốc luôn chứ?”
Vốn nghĩ rằng cô sẽ thấy được vẻ mất mặt của Thẩm Tự Chi.
Lại nhận ra, trừ lúc nhảy xuống với vận tốc cao tóc bị gió thổi loạn, biểu tình của Thẩm Tự Chi dường như không có chút thay đổi nào.
Anh rũ mắt, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Ôn Dĩ Ninh: “Không có gì đáng sợ.”
“Chỉ là…..”

Không phải là anh không dám chơi trò này sao?
“Anh chưa bao giờ cảm thấy cái này có gì đáng sợ.” Thẩm Tự Chi giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, lực ôm cô lại chặt thêm một chút: “Chỉ là vẫn luôn không thích cảm giác không trọng lượng mà thôi.”
“À…”
Kế hoạch không thành công, Ôn Dĩ Ninh có chút ỉu xìu.
Mãi đến lúc được kéo lên trên bục nhảy, cởi thiết bị bảo hộ ra, ngay tức khắc cảm giác choáng váng vô lực ập đến, bao trùm hết những cảm xúc bé nhỏ của cô.
Cô không rảnh để nghĩ quá nhiều, chỉ muốn nhanh chóng kiếm chỗ nào dựa vào.
Một cánh tay hữu lực mau chóng đem cô ôm lên.
“Hít thở sâu nào.”
Cô ngã vào lồng ngực của người đàn ông, nghe giọng nói tràn đầy kiên nhẫn của anh, vô thức liền làm theo lời anh nói, điều chỉnh lại nhịp thở.
Cảm giác choáng váng cuối cùng cũng bớt nhiều rồi, Ôn Dĩ Ninh đứng thẳng người lên, trong lúc còn hoảng hốt, đã được Thẩm Tự Chi đỡ lấy, chậm rãi đi xuống khỏi bục nhảy.
Cô không nghĩ tác động của một cú nhảy bungee lại lớn và lâu như vậy.

Mãi tận đến khi cô chạm hai chân xuống mặt đất, mới cảm thấy nhẹ nhõm hoàn toàn.
“Thảo nào có người nói, muốn thử nghiệm cảm giác sắp chết, thì đi nhảy bungee thử.” Ôn Dĩ Ninh uể oải ngẩng đầu nhìn trời cao.

“Em cảm thấy, giống như mới chết đi sống lại vậy.”
Thẩm Tự Chi đỡ tay cô, chầm chậm dìu cô đi, nghe thế, nhướng đuôi lông mày lên, nhíu nhíu mấy cái, ngón tay lại nắm chặt hơn.
“Nếu nói thế, có phải là chúng ta mới thể nghiệm cảm giác sống chết có nhau rồi.”
“Hả?” Ôn Dĩ Ninh nghiêng mặt sang nhìn anh.
Tay Thẩm Tự Chi giật giật, đem đôi tay bé nhỏ của cô ôm trọn lấy, lông mày nhếch lên một đường cong nhẹ nhưng rất xinh đẹp.
Ánh mặt trời đã dịu hơn lúc trước, khiến Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy rõ ràng, dưới mắt kính của người đàn ông là đôi mắt ngập tràn du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu ẩn sâu cùng vẻ độc đoán.
Ôn Dĩ Ninh nhìn anh, trong lòng khẽ run lên.
Thẩm Tự Chi vẫn nắm chặt tay cô, bước đi không dừng lại, giống như muốn đi tới chỗ khác nữa.
Ôn Dĩ Ninh bị anh lôi kéo, độ ấm trên tay ngày càng tăng cao, có chút không thoải mái giãy giãy: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Nói xong câu ấy, cô thấy tâm trạng của Thẩm Tự Chi rất tốt, ngón tay nhẽ cào cào tay cô: “Chơi với em lâu như thế rồi, giờ cũng nên đến chỗ anh thích chơi ngồi một lát chứ?”
Ôn Dĩ Ninh còn đang tò mò, bước chân anh đã dừng lại, tới đích rồi.
Trước mắt cô là là vòng đu quay khổng lồ trong công viên.
Ôn Dĩ Ninh “A” một tiếng, “Muốn ngồi thật ạ?”
Đường kính của vòng đu quay rất dài, ngồi một vòng cũng mất tới hai mươi phút đồng hồ.
Trong tất cả các trò chơi trên không, duy nhất vòng quay khổng lồ này Ôn Dĩ Ninh chưa thử bao giờ.

Mặc dù cô đã từng nghe qua rất nhiều câu chuyện xưa lãng mạn nhưng để mình thực sự không thể nào tình nguyện ngồi vào một khoang nhỏ nổi, rồi ngồi hơn hai phút chỉ để ngắm phong cảnh bên ngoài.
Đối với cô mà nói, nó quá nhàm chán.
Cho nên đối với những trò chơi vòng đu quay khổng lồ thiên về lạng mãn, cô chưa bao giờ hứng thú.
Lúc xếp hàng, Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu, nhìn bánh xe quay từng chút từng chút đưa những khoang nhỏ lên cao, đếm từng cái từng cái.
Mãi đến lúc đến phiên bọn họ, cô mới phát hiện, không gian nơi này cũng không lớn lắm.
Hai người cùng ngồi, cẳng chân chắc chắn sẽ chạm vào nhau.
Nhân viên phục vụ đóng cửa lại, độ cao cũng từ từ được nâng lên, trong lúc Ôn Dĩ Ninh chờ đợi, cũng chả có chút hứng thú nào, đành phải đem di động ra chụp ảnh.
Cô đảo mắt nhìn một vòng, ngoài cảnh trí của khu vui chơi bên dưới, cũng chỉ thấy những tòa nhà kiến trúc cao cao che khuất cả tầm mắt thôi.
Cũng chả có gì đẹp để chụp.
Vì thế Ôn Dĩ Ninh lại xoay đầu nhìn thoáng qua.
Nhưng kỳ thật, đối diện tầm mắt của Thẩm Tự Chi, phía xa xa có một công viên đầm lầy, cảnh vật cũng khá đẹp.
Vì thế cô đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tự Chi.
Trọng lượng hai bên không cân bằng, khoang nhỏ hơi nghiêng về một bên, Ôn Dĩ Ninh cũng không hề sợ hãi, giơ di động tìm góc chụp.
Lợi ích lớn nhất khi được đưa lên cao chính là, từ góc độ này chụp ảnh, cảnh trí bên dưới cũng khá đẹp.
Trong lúc Ôn Dĩ Ninh chụp ảnh, chợt nhớ tới cái gì, bỏ di động xuống, dò hỏi người ngồi bên mãi không có động tĩnh gì là Thẩm Tự Chi: “Có cần em gửi cho anh một bức không?”
“Không cần.”
Lực chú ý của Thẩm Tự Chi bây giờ cũng không đặt ở chuyện này.
Ánh mắt anh hơi tối xuống, môi mỏng mím chặt thành một đường, cố gắng khắc chế.
Cô gái bên cạnh hình như căn bản không nhận ra tư thế của mình có vấn đề, lại bởi vì không gian khá chật hẹp, lúc cô chụp ảnh, sẽ vô tình nghiêng người chạm vào anh.
Có lúc còn giống như dựa hoàn toàn vào ngực anh, anh thậm chí còn cảm nhận được rõ ràng đường cong mềm mại trên cơ thể cô.
Quá mức hành hạ người rồi.
Mà Ôn Dĩ Ninh vốn dĩ chả nhận ra điểm này, cứ giữ mãi tư thế dán sát vào người đàn ông, tìm kiếm góc chụp lý tưởng.
Lại qua một lát, lúc cô xoay người chụp cảnh trí bên sườn của sổ, trên vai bỗng chốc truyền đến cảm giác có người dùng lực ghì lại.
Kế tiếp, thân thể không tự chủ bị đè lại, nghiêng về phía hai chân Thẩm Tự Chi.
Trong thoáng chốc trời đất đảo lộn, tư thế đột nhiên bị thay đổi, phản ứng đầu tiên của Ôn Dĩ Ninh là, cảm thấy không thoải mái nên giãy giụa.
“Đừng động đậy.”
Thẩm Tự Chi từ trên nhìn xuống, nhìm chằm chằm vào cô, giọng nói lạnh nhạt cảnh cáo.
“Ôn Dĩ Ninh, anh là một người đàn ông bình thường.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi