Là giọng nói của Ôn Minh Sán.
Ôn Dĩ Ninh giật mình, mau chóng tránh thoát khỏi tay Thẩm Tự Chi, bối rối lớn tiếng nói về phía cửa: “Chờ con xíu.
”
Tiếng gõ cửa dừng lại, Ôn Dĩ Ninh nhanh chóng lê dép ra mở cửa.
Mở cửa rồi, Ôn Dĩ Ninh nhìn Ôn Minh Sán, nghi ngờ lại căng thẳng dò hỏi: “Mẹ, mẹ tới làm gì thế?”
Ôn Minh Sán ý bảo cô tránh ra một chút, nghiêng thân đi qua người cô, hướng về phía ban công đi đến, “Lấy vài thứ đồ của mẹ để ở đây.
”
Ôn Dĩ Ninh không tìm được lý do từ chối, “dạ” một tiếng, “Sao tự dưng lại để đồ trong phòng con?”
Ôn Minh Sán quay đầu lại, liếc cô một cái, mày nhướng lên: “Mẹ nhớ rõ, mấy ngày trước đã đặc biệt nói với con rồi?”
Ôn Dĩ Ninh cẩn thận nhớ lại, đột nhiên nhớ ra, đúng thật là có chuyện này.
Hai ngày trước có gửi tin nhắn cho cô, cô thấy không sao cả, quay đi quẩn lại quên mất tiêu luôn.
Không ngờ lúc này tự mình đào hố cho mình nhảy xuống.
Chả tìm được lý do gì gọi Ôn Minh Sán lại, cửa phòng cách cửa ban công cũng chỉ có mấy bước chân, Ôn Dĩ Ninh trơ mắt nhìn mẹ đi ra ban công, trong lòng yên lặng cầu nguyện Thẩm Tự Chi sớm phát hiện ra chuyện này mà tránh đi.
Nhưng càng sợ chuyện gì thì chuyện đó lại càng hay xảy ra, cô bỗng dưng nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Ôn Minh Sán vang lên: “Tiểu Tự, sao giờ này rồi mà còn uống bia?”
Ôn Dĩ Ninh nóng vội, ba bước thành hai nhanh chóng đứng trước cửa ban công.
Thẩm Tự Chi vẫn giữ tư thế vừa rồi, trong tay cầm một lon bia, vẻ mặt tự nhiên.
Anh nhìn qua phía Ôn Dĩ Ninh, liếc mắt một cái.
Ôn Dĩ Ninh nhanh chóng đem lon nước trong tay mình giấu ra phía sau, giấu đầu lòi đuôi nói: “Mẹ, anh ấy đang ngắm cảnh.
”
“Ngắm cảnh?” Ôn Minh Sán cầm cái túi treo ở góc ban công lấy đi, “Ngắm ban công phòng con?”
Từ chỗ Thẩm Tự Chi nhìn qua, đúng là chỉ nhìn được ban công phòng cô.
“……”
Ôn Dĩ Ninh chậm chạp nói: “Ban công phòng con có gì đẹp đâu.
”
Ôn Minh Sán : “……”
Cũng may Ôn Minh Sán không quá quan tâm đến chuyện này, cầm đồ của mình thuận miệng hỏi han vài câu rồi đi ra.
Trước khi đi, bà còn dặn dò, “Hai đứa cũng mau xuống nhà đi, Tết tư, đừng cứ ở miết trong phòng thế.
”
Ôn Dĩ Ninh “dạ” một tiếng, cuối cùng cũng thôi hoảng sợ.
Chắc là không nhìn ra chuyện gì khác thường.
…… Nhỉ.
-
Người một nhà đón năm mới cũng không đặc biệt chú ý cái gì, bình thường người náo động nhất là Lê Hướng Dương năm nay lại có tâm sự trong lòng, cũng lười bày đặt trang trí, vì thế đêm giao thừa trôi qua rất đơn giản.
Nhưng những thứ cần có vẫn phải có.
Dù sao cũng phải cùng nhau nấu một bữa ăn, ví dụ như làm sủi cảo.
Vì thế gần tới giờ cơm chiều mọi khi, Lê Hướng Dương chịu trách nhiệm chuẩn bị nhân, Lê Uyên chịu trách nhiệm cán vỏ bánh, Ôn Dĩ Ninh với Ôn Minh Sán chịu trách nhiệm bao sủi cảo.
Thẩm Tự Chi ở trong phòng bếp, chờ thả sủi cảo vô nồi.
Ôn Dĩ Ninh ngồi bên cạnh Ôn Minh Sán, vừa làm sủi cảo vừa lơ đễnh nghĩ.
Chuyện của cô và Thẩm Tự Chi sớm muộn cũng bị ba mẹ phát hiện.
Cô đang do dự có nên để mình nói ra trước không.
Dù sao trước sau gì cũng bị chém thôi.
Huống chi, nếu trước đó đạt được sự ủng hộ của Ôn Minh Sán, ba cô bên đó dễ qua cửa hơn nhiều.
“Nghĩ cái gì thế, sủi cảo sắp vo thành trôi nước rồi.
”
Ôn Minh Sán cười nói, kéo lại chú ý của Ôn Dĩ Ninh.
Bấy giờ Ôn Dĩ Ninh mới phát hiện, cô không để ý nhìn tay mình, sủi cảo trong tay bị cô xoa nắn, thành hình bánh trôi nước luôn rồi.
Cô đổi vỏ bánh khác, suy nghĩ hồi lâu cất giọng nói.
“Mẹ.
”
“Hử?” Ôn Minh Sán không nhìn cô, động tác tay cũng không dừng.
“Thì là….
” Ôn Dĩ Ninh lựa lời thật lâu, cố gắng làm ra vẻ thần thần bí bí một tí: “Nếu, có một người hàng con cháu mà mẹ rất quen thuộc, đang theo đuổi con….
”
Ôn Minh Sán còn chưa nghe hết, nhướng mắt lên nhìn cô một cái.
“Con nói Thẩm Tự Chi à?”
Không hề có chút ngạc nhiên nào, giọng nói của bà giống như sớm đã biết chuyện này rồi vậy.
Ôn Dĩ Ninh lại làm hỏng một cái vỏ bánh, trong mắt ánh lên vẻ khϊếp sợ: “Hả????”
“Nó vẫn chưa theo đuổi được con à.
” Ôn Minh Sán nói rất tự nhiên, “Nó sớm nói với ba mẹ rồi, mẹ còn tưởng hai đứa sớm đã thành đôi rồi chứ.
”
Ôn Dĩ Ninh : “Hả???”
-
Gói sủi cảo xong, Ôn Dĩ Ninh cũng không biết mình đã trải qua đêm giao thừa bằng cách nào.
Nhân lúc mọi người đều dự định ở lại phòng khách đón giao thừa, cô tìm cớ kéo Thẩm Tự Chi ra hoa viên phía sau.
Trời đã hoàn toàn tối đen như mực, đèn đường trong hoa viên sáng lên, cũng chỉ chiếu sáng một lối đi nhỏ.
Thủ đô không cho đốt pháo hoa lúc đón Tết, cho nên trên không trung yên tĩnh lạ thường.
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu, không nhìn thấy ngôi sao nào.
Chỉ có thể thấy sườn mặt hơi trầm xuống của Thẩm Tự Chi đang đứng bên cạnh.
Cô buột miệng thốt ra: “Thẩm Tự Chi.
”
“Anh đây.
”
Ôn Dĩ Ninh nhìn vẻ mặt sóng yên biển lặng kia của Thẩm Tự Chi, nhớ đến chuyện hôm nay Ôn Minh Sán nói cho cô nghe, cô bỗng dưng thấy trong lòng có chút chua xót.
Cô cả ngày nay đều lo lắng hãi hùng, chỉ sợ bị mọi người phát hiện quan hệ của cô và Thẩm Tự Chi.
Kết quả mọi người lại nói với cô, họ sớm biết hết rồi.
Thì ra Thẩm Tự Chi sớm đã đem chuyện này nói cho ba mẹ.
Chỉ có mình cô không hay biết gì.
Nhớ đến cảnh Ôn Minh Sán vào phòng mình lúc trước, cô cố gắng vắt óc nói lung tung kia, Ôn Dĩ Ninh chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt.
Chân giẫm lên lớp tuyết chưa hết, đế giày chạm vào lớp tuyết mềm, ép vào nhau phát ra tiếng "lạo xạo".
Mặc kệ Thẩm Tự Chi đang đi bên cạnh, Ôn Dĩ Ninh đạp thêm vài cái cho hả giận, rồi mới mở miệng: “Sao anh lại nói chuyện này cho ba mẹ em sớm như thế chứ?”
Thẩm Tự Chi không hề chột dạ, chầm chậm nói: “Nói mọi chuyện rõ ràng xong, anh mới dám công khai theo đuổi em.
”
Anh hiểu rõ tính cách ba Ôn Dĩ Ninh.
Anh không muốn, đến lúc bị phát hiện, Ôn Dĩ Ninh bị kẹt ở giữa, lại phải khó xử.
Ôn Dĩ Ninh không nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng cũng “Hừ” một tiếng nho nhỏ, xem như bớt giận rồi.
“Lần sau không thể như vậy nữa.
”
“Nếu không, em sẽ, không cho anh theo đuổi em nữa.
”
Thẩm Tự Chi cười khẽ, “Được.
”
Đi thêm một lúc nữa, Thẩm Tự Chi vẫn bước sau Ôn Dĩ Ninh, giống như vô tình, đưa tay ôm lấy bên hông Ôn Dĩ Ninh , rồi lại vòng ra trước mặt cô.
Giữa những ngón tay khớp xương rõ rệt, có một hộp quà nho nhỏ.
Ôn Dĩ Ninh dừng chân lại, cúi đầu nương theo ánh đèn nhỏ ven đường, cẩn thận đọc những chữ trên bề mặt.
Đến lúc nhìn rõ ba chữ “pháo hoa nhỏ”, ánh mắt cô sáng lên: “Anh mua lúc nào vậy?
Cô cũng không biết.
“Lúc trước.
”
Thẩm Tự Chi không nói chính xác thời gian, lấy bật lửa từ trong túi ra, “Đốt hết hộp này rồi vào nhà thôi, bên ngoài lạnh lẽo.
”
“Được.
” Nhận được niềm vui ngoài ý muốn, mắt Ôn Dĩ Ninh cười cong cong, ôm hộp nhỏ đọc hết những điều cần chú ý, ngẩng đầu nói: “Anh tốt quá đi.
”
Mấy ngày trước, lúc cô nói chuyện với Đường Thư Nguyệt, trong lúc vô tình có nói một câu, “Cầm pháo hoa nhỏ chụp ảnh, nhất định rất đẹp.
”
Chẳng qua cũng chỉ là một câu nói cô thuận miệng nói ra thôi, cũng không phải là chuyện phát sinh gần đây nhất, chỉ sợ chính cô cũng chả có ấn tượng gì.
Không nghĩ đến, Thẩm Tự Chi nghe xong còn nhớ kỹ.
Đón nhận tầm mắt của cô gái nhỏ, Thẩm Tự Chi đem bật lửa nắm chặt trong lòng bàn tay, đặt bên môi ho nhẹ một tiếng: “Anh giúp em châm lửa.
”
Một hộp có 10 cây, Ôn Dĩ Ninh thử đốt trước hai cây xem thế nào.
Một ánh lửa màu cam sáng lên, Ôn Dĩ Ninh vẫy vẫy, trong không khí vẽ ra một đường màu cam xinh đẹp.
Ôn Dĩ Ninh thích thú, múa may lung tung trong không khí, vẽ ra đủ loại đường cong.
Rất nhanh hai cây pháo liền cháy hết, Ôn Dĩ Ninh đem xác pháo ném vào thùng rác, móc điện thoại trong túi ra, đưa cho Thẩm Tự Chi.
“Chụp giúp em một tấm đi.
”
Sau khi Thẩm Tự Chi giúp cô châm pháo bông nhỏ xong, mở camera máy di động của Ôn Dĩ Ninh ra.
Thông qua màn hình, thân ảnh của cô gái càng có vẻ thêm nhỏ xinh mà lại càng bắt mắt vô cùng.
Giống như ánh sáng xung quanh đều tập trung hết lên người cô, chiếu sáng sườn mặt tinh xảo của cô.
Nụ cười như ánh mặt trời kia của cô, là nguồn sáng lấp lánh nhất.
Thẩm Tự Chi nhìn cô chăm chú hồi lâu, trong mắt cảm xúc đen tối cuồn cuộn dâng lên.
Sau khi chụp cho Ôn Dĩ Ninh được mấy tấm, bàn tay đang rảnh rỗi kia của anh, nhẹ nhàng lấy di động của mình ra.
Trong lúc cô gái nhỏ quay lưng về phía anh, anh nhanh chóng bấm nút chụp.
Ngón tay nhẹ lướt trên màn hình, đặt tấm ảnh đó làm hình nền điện thoại, rồi anh lại ra vẻ không có chuyện gì, nhanh chóng thả di động lại trong túi.
Lại đốt hết hai cây, Thẩm Tự Chi trả lại điện thoại cho cô.
Sau khi Ôn Dĩ Ninh nhận lấy, liền thoải mái mở hình chụp ra xem ngay trước mặt anh.
Ảnh chụp được không phải là phong cách thẳng nam như Ôn Dĩ Ninh vẫn nghĩ, góc chụp và ánh sáng được căn rất đẹp.
Ôn Dĩ Ninh vui vẻ cất điện thoại đi, rồi lại lấy thêm hai cây pháo bông nhỏ cho mình, suy nghĩ một lúc, cô lại đưa cho Thẩm Tự Chi một cây: “Muốn thử không ạ?”
Thẩm Tự Chi không từ chối, nhận lấy, châm lửa hai cây pháo bông nhỏ trong tay cô trước, rồi mới châm lửa cho cây của mình.
Trong lúc đó, khoảng cách giữa hai người lại càng ngày càng nhỏ.
Ánh sáng hoàn toàn mới đồng thời sáng lên trong mắt hai người.
Lúc này, Ôn Dĩ Ninh bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Tự Chi đứng trước mặt mình nhẹ giọng thì thầm.
“Ninh Ninh, ngày mai đi gặp mẹ anh với anh đi.
”
Ôn Dĩ Ninh ngẩn ra.
“Vâng.
”
-
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mùng một đầu năm.
Nghĩa trang Thanh Sơn ngoại ô thủ đô.
Khắp chốn đều tràn ngập sắc đỏ cùng không khí vui mừng, chỉ có nơi này, âm u ảm đạm, một màu đen vô hồn.
Chiếc ô tô màu đen dừng ở cửa nghĩa trang, sau khi Ôn Dĩ Ninh xuống xe, cô sửa sang lại trang phục của mình, ngó trái ngó phải, vẫn có chút hồi hộp.
“Em mặc như này, có phải không được trang trọng lắm không?”
Tủ quần áo của Ôn Dĩ Ninh ở thủ đô không có quần áo màu đen, bản thân cô cũng không hợp với màu này, sáng nay lục hết tủ quần áo lên cũng không tìm được bộ nào.
Cô hết cách, đành tìm Ôn Minh Sán giúp đỡ, cuối cùng mới mượn được bộ váy dài vừa người này.
Bên ngoài khoác nhẹ một cái áo khoác màu nâu nhạt, Ôn Dĩ Ninh luôn cảm thấy không được trang trọng cho lắm.
Thẩm Tự Chi đứng cạnh cô, giúp cô sửa lại đai áo sau lưng, lắc lắc đầu: “Bà lúc còn sống là một nghệ thuật gia, luôn thích màu sắc rực rỡ.
”
“Hử……” Ôn Dĩ Ninh nửa tin nửa ngờ.
Các bia mộ trong nghĩa trang được xếp theo hình bậc thang, thẳng hàng tăm tắp, bao trùm cả ngọn đồi nhỏ này.
Mộ của mẹ Thẩm Tự Chi là tấm trên cùng, từ nơi đó nhìn xuống, khung cảnh xung quanh của vùng ngoại ô này đều lọt hết vào tầm mắt.
Ôn Dĩ Ninh cẩn thận bước lên từng viên gạch, trên bề mặt còn có tuyết đêm qua đọng lại, đang tan thành nước, để lại những dấu vết ẩm ướt.
Mãi đến khi nghe thấy Thẩm Tự Chi nhẹ giọng nhắc nhở, cô mới ngẩng đầu lên.
Cùng lúc đó, một giọng nữ nhẹ nhàng gần đó cất lên.
“Tự Chi?”
Trước một bia mộ cách đó không xa, người phụ nữ vóc dáng cao gần một thân đồ đen, túi xách nhỏ trong tay đặt trước người, phong thái tao nhã.
Sau khi gọi một tiếng “Tự Chi” đầy vẻ thân thiết, cô lại đem ánh mắt đặt lên người Ôn Dĩ Ninh, giọng nói có chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất mềm nhẹ.
“Vị này là?”