VỊ NGỌT ĐÔI MÔI KHI CON TIM RUNG ĐỘNG


Là Đường Thư Nguyệt.
Nhìn thấy là Ôn Dĩ Ninh, Đường Thư Nguyệt mở rộng cửa ra, “Thật trùng hợp, cậu cũng tới đây à?”
“Ừ.” Ánh mắt Ôn Dĩ Ninh lại đảo qua người Lê Hướng Dương.
Lê Hướng Dương ngoan ngoãn đứng im đó, bộ dáng như đã làm sai chuyện gì.
Thu hồi tầm mắt, Ôn Dĩ Ninh hỏi Đường Thư Nguyệt: “Sao hai người….?”
Đường Thư Nguyệt vẫy vẫy tay, chủ động giải thích: “Nhóc quỷ này sau khi đến chỗ tớ, cứ la hét muốn tớ dẫn nó đi chơi, ai biết đâu vừa chạy đã chạy xa như thế này đâu.”
Lê Hướng Dương bất mãn lầm bầm nói: “Còn không phải chị nói muốn ra ngoài giải sầu à?”
Đường Thư Nguyệt liếc cậu một cái, cậu lập tức câm miệng.
Ôn Dĩ Ninh nhìn hai người qua qua lại lại, cười giả dối: “Em tới phòng chị tắm rửa đi.”
Cô nói xong trực tiếp kéo Lê Hướng Dương qua, nhét cậu vào phòng mình.
“Cạch, cạch” lập tức đóng cửa lại, Ôn Dĩ Ninh dựa lưng vào cửa, đi về phía phòng Đường Thư Nguyệt, “Tớ tới phòng cậu chơi một lát.”
Đường Thư Nguyệt thu lại ánh mắt đang nhìn vào trong phòng tìm tòi, cười hì hì hỏi: “Thẩm Tự Chi?”
Ôn Dĩ Ninh thẳng thắn thừa nhận.
“Tốc độ của hai người nhanh thật đấy.” Đường Thư Nguyệt trở lại phòng, cả người nằm ì trên giường lớn, cảm thán nói: “Cũng đã chung chăn chung gối rồi.”
Ôn Dĩ Ninh mím mím môi, “Phòng chỉ còn một cái, cậu còn cười nhạo tớ.”
Đường Thư Nguyệt liếc nhìn cô một cái, “ai da” một tiếng, “Nhìn ánh mắt đáng thương của cậu này, đừng nhìn, đêm nay không có chia cho cậu nửa giường đâu.”
Cô cầm lấy cái gối đầu ôm vào trong ngực, vòng chân ngồi lên, “Nếu không, đêm nay Thẩm Tự Chi sẽ lấy dao đuổi gϊếŧ tớ cả đêm đấy.”
“……”
“Được rồi,” Nhận ra vẻ câm nín của Ôn Dĩ Ninh, Đường Thư Nguyệt cưởi tủm tỉm nói tiếp: “ Nếu Thẩm Tự Chi thực sự muốn làm gì với cậu, cậu gửi tin nhắn cho tớ, tớ lúc nào cũng có thể lại gõ cửa phòng giả làm nhân viên phục vụ cho khách.”
“Chẳng qua tớ thấy, với tính cách của cậu.” Cô tỉ mỉ vuốt ve cằm đánh giá Ôn Dĩ Ninh một lát, “Thẩm Tự Chi có định làm gì với cậu thật, cậu chắc là cùng sẽ xuôi theo thôi.”
“Đường Thư Nguyệt”
Ôn Dĩ Ninh gọi tên Đường Thư Nguyệt một lần, ngăn không cho cô ấy nói tiếp.
Đường Thư Nguyệt giơ tay đầu hàng, ngoan ngoãn ngậm miệng, “Tớ sai rồi, tớ sai rồi.”
Ôn Dĩ Ninh bảo Đường Thư Nguyệt ném cho cô một cái gối, ôm vào trong ngực.
Trầm tư nửa ngày, cô cũng không biết có nên nói chuyện Lê Hướng Dương thích cô ấy cho cô ấy biết không.
Cuối cùng vẫn không nói.
Là cô nghĩ nhiều rồi.
Chuyện của Đường Thư Nguyệt, chính cô ấy sẽ quyết định, cũng không đến lượt cô nhúng tay vào.
Nói cho đúng, cũng là do quan tâm quá nên hoảng loạn.
Đường Thư Nguyệt tiện tay ném cho cô một quả táo mà khách sạn cung cấp, bản thân cũng cầm lấy một quả, vừa gặm vừa hàm hồ nói: “Nếu đã đến cùng nhau rồi, mai cùng đi trượt tuyết đi, được không?”
Ôn Dĩ Ninh: “Cũng được.”
Thấy trời cũng không còn sớm nữa, Ôn Dĩ Ninh lại tám với Đường Thư Nguyệt một lát, chuẩn bị về phòng mình.
Lúc mở cửa, cô đúng lúc gặp được Lê Hướng Dương đang ra cửa.
Cả người Lê Hướng Dương nhìn có vẻ ủ rũ, vẻ mặt xám xịt giữ áo choàng tắm đi qua trước mặt cô.
Lúc thấy cô còn không quên nhìn cô với ánh mắt đầu u oán.
Đối với chuyện này Ôn Dĩ Ninh không hề thương xót cậu, cho cậu một ánh mắt “Đáng đời.”
Lúc vào phòng, cô ngó vào bên trong nhìn một lát, chưa thấy bóng dáng Thẩm Tự Chi đâu.
Lúc này cô mới để ý đến trong phòng tắm vẫn còn truyền đến tiếng nước tí tách.
Thẩm Tự Chi cũng đi tắm rửa.
Ôn Dĩ Ninh đoán Thẩm Tự Chi chắc mới vào thôi, không thể ra ngay được.
Vì thế cô mở vali ra, nhân cơ hội chuẩn bị thay sang đồ ngủ.
Hôm nay cô mặc khá dày, lúc thay quần áo có chút khó khăn.
Vừa thay quần áo Ôn Dĩ Ninh vừa nghĩ vu vơ những chuyện không đâu.
Ví dụ như, tối nay Thẩm Tự Chi thật sự khống chế không nổi chính mình….
Nghĩ đến đó, Ôn Dĩ Ninh không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Có lẽ bản thân cô bị Đường Thư Nguyệt ảnh hưởng rồi, bình thường cô đâu có suy nghĩ như vầy đâu.
Nhưng mà chẳng may.
Ôn Dĩ Ninh nhắm mắt lại, nhanh chóng mặc áo ngủ vào, vỗ nhè nhẹ lên mặt mình.
Nghĩ lắm thế làm gì không biết.
Có lẽ do đèn của khách sạn quá mức mập mờ, Ôn Dĩ Ninh cưỡng bức chính mình đè nén mấy cái suy nghĩ đó, trong não lại hiện lên suy nghĩ khác.
Trước đây Đường Thư Nguyệt còn hay nhắc tới, lần đầu tiên của người đàn ông thường chả có chút kỹ xảo gì đâu, hai người đều là lần đầu tiên thì……

Chắc là rất đau …..nhỉ?
Vừa nghĩ thế, Ôn Dĩ Ninh ngẩn ra, cảm thấy xấu hổ quá đi, vội che kín hai mắt lại.
Dừng lại ngay!!!!!!
Cô!Vì sao còn! Nghĩ! Mấy! cái! Chuyện!này!
A!!!!!
Đặt quần áo vừa thay ra lên sô pha, động tác của Ôn Dĩ Ninh giống như bị người ta dùng thao tác slow motion làm chậm lại một nửa tốc độ.
Thậm chí còn có ý định gấp quần áo lại gọn gàng mới để xuống.
Xoay người lại, hình ảnh người đàn ông mặc áo tắm dài lọt vào trong tầm mắt.
Ôn Dĩ Ninh giật mình hoảng hốt, chân mềm nhũn xém tí nữa ngã ngồi lên sô pha.
Lúc này cô mới phát hiện, tiếng nước trong phòng tắm không biết đã dừng lại từ lúc nào.
“Anh…” Ôn Dĩ Ninh cố sức bình tĩnh, an ủi chính mình thực tế sẽ không tệ như mình tưởng tượng đâu, “…..Ra lúc nào vậy?”
“Vừa mới.”
Ôn Dĩ Ninh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thẩm Tự Chi bổ sung, “Trước lúc em mặc áo ngủ.”
“……!!!”
Trái tim vốn dĩ đã bình lặng của Ôn Dĩ Ninh lại lập tức nhảy loạn xạ lên.
Nghĩa là.
Thẩm Tự Chi.
Thấy rồi.
Cái gì cũng thấy hết rồi.
Lúc này Ôn Dĩ Ninh chỉ mong có cái lỗ nào dưới đất để cô chui xuống thôi, cô luống cuống đến mức tay chân vô thức vung cùng nhau.
Đi đến bên giường, cô kéo chăn lên chui vào, nhắm hai mắt lại: “Em ngủ đây.”
Bên kia của chăn cũng theo đó được nhắc lên, Thẩm Tự Chi cởϊ áσ choàng tắm, không coi ai ra gì cũng nằm xuống.
Trong lúc chăn bị xốc lên, Ôn Dĩ Ninh ti hí mắt, đúng lúc trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy đường cong cơ bụng và tuyến nhân ngư đẹp như tranh vẽ của người đàn ông.
“……”
Ôn Dĩ Ninh trùm chăn qua đỉnh đầu, muốn giả chết.
Đèn bị Thẩm Tự Chi tắt đi.
Ánh đèn vàng nhập nhèm bị tắt đi, bầu không khí giữa hai người dưới bóng đêm lại có vẻ càng thêm mập mờ.
Thẩm Tự Chi ngựa quen đường cũ ôm Ôn Dĩ Ninh vào trong ngực.
Lưng cô dán sát vào người Thẩm Tự Chi, tuy cách một lớp quần áo nhưng Ôn Dĩ Ninh vẫn cảm nhận được rõ ràng đường nét kết cấu của người đàn ông.
Dưới sự dày vò như thế, Ôn Dĩ Ninh chẳng thể nào ngủ nổi.
Cả người cô cứng ngắc đã lâu, mãi đến khi cảm nhận được cơ thể người phía sau đã thả lỏng hơn, cô mới dám nhích ra bên ngoài từng chút từng chút một.
Lại không ngờ tới, người đàn ông mà cô cho rằng đã ngủ rồi lại vươn tay ra lần nữa, đặt lên eo cô, kéo cô về lại.
“Không ngủ được?”
Vì căng thẳng mà cổ họng Ôn Dĩ Ninh nuốt nuốt vài cái, không quen lắm cọ cọ bên cạnh, “ừm”.

Cánh tay người đàn ông hơi dùng sức, ôm lấy eo cô càng chặt hơn.
Nhớ đến lúc cô gái nhỏ thay quần áo, đường cong xinh đẹp sau lưng lộ rõ ra, cùng với vòng eo thon thả không đủ một tay ôm, Thẩm Tự Chi nhẹ a một tiếng.
Cất giấu du͙ƈ vọиɠ trong mắt đi, anh vùi đầu vào cổ Ôn Dĩ Ninh, giọng nói mang theo ý cười: “Nếu không ngủ được, có muốn thử làm chuyện thú vị khác không?’
Trong đầu Ôn Dĩ Ninh “Oanh” một tiếng.
Có thứ gì đó chậm rãi sụp đổ.
“Anh nói cái gì.” Ôn Dĩ Ninh không tự tin lắm khẽ quát, tim sớm đã loạn nhịp từ lâu, “Em buồn ngủ rồi.”
Cô nói xong liền đè chăn phía sau người mình xuống, bọc bản thân mình lại.
“Anh mà còn như vậy, em đá anh xuống giường đấy.”
Ôn Dĩ Ninh mềm giọng uy hϊếp, căn bản chả có chút uy lực nào.
Thẩm Tự Chi cười cười tinh nghịch, thu lại những suy nghĩ trong đầu.

Anh cũng không nghĩ tới sẽ cho cô sớm như vậy.
Cô gái nhỏ còn nhỏ tuổi, anh sợ cô đau, cũng sợ sẽ dọa tới cô.
Chờ thêm chút nữa đi.
“Được, anh không thế nữa.”
Anh dung túng giúp cô đắp chăn lại cẩn thận, tự bản thân bảo vệ góc chăn còn lại, xoay người đi, “Ngủ ngon”.

Chuyện này cứ thế liền cho qua, Thẩm Tự Chi cũng không để ý nhiều.
Nằm một lát, lại đột nhiên cảm giác trên eo có ai ôm lấy.
……
Ôn Dĩ Ninh trở mình, học theo bộ dáng lúc trước của Thẩm Tự Chi, dựa vào anh, giống như đã tích lũy dũng khí lâu lắm rồi: “…..không ngủ được.”
Nghe thấy ám chỉ từ trong miệng cô gái nhỏ, trong mắt Thẩm Tự Chi hiện lên vẻ kinh ngạc, cũng không có phản ứng lại ngay.
Anh xoay người lại, khó khăn lắm từ chối được cô gái nhỏ, ôm cô vào ngực, cười cười trong bóng tối: “Vẫn là thôi đi.”
Sự suиɠ sướиɠ thể hiện rõ trong giọng nói.
“Nếu không sẽ luôn cảm thấy” ngón tay anh chạy dọc sống lưng Ôn Dĩ Ninh, hài hước nói, “mình là một tra nam dụ dỗ cô gái nhỏ.”
“……”
Cảm nhận được Ôn Dĩ Ninh muốn nói gì thêm, anh cúi đầu, hôn lên trán cô đầy trân trọng: “Ngủ sớm đi, mai còn phải đi trượt tuyết.”
Nói xong, tay anh rờ rờ lên tủ đầu giường, động đến hộp thuốc rút ra một điếu, đứng lên mặc cho mình một cái áo khoác, “Anh ra ngoài một chút.”
Cửa ban công bị mở ra, một cơn gió lùa vào, rất nhanh liền ngừng lại.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Ôn Dĩ Ninh.
Cô cuộn tròn bản thân lại, nhìn ánh sáng le lói giữa những ngón tay của người đàn ông trên ban công.

Bỗng dưng, vùi mặt vào gối đầu.
Khóe môi cong cong lên một nụ cười nhàn nhạt, mãi không đè xuống được.

-
Ngày thứ hai, sân trượt tuyết.
Đường Thư Nguyệt vuốt cằm, nhìn trên ngó dưới đánh giá Ôn Dĩ Ninh lúc lâu.
Lúc nhìn thấy quầng thâm trên mắt Ôn Dĩ Ninh, đột nhiên nở một nụ cười bí ẩn.
Cô sấn lại, “Hửm? Cảm giác sao?”
Ôn Dĩ Ninh biết Đường Thư Nguyệt hiểu lầm, cầm di động chọc chọc lên mặt cô ấy, “Nghĩ cái gì đấy, không phát sinh chuyện gì cả.”
Chỉ là vì, nằm cạnh Thẩm Tự Chi, cô nào có tâm trạng đâu mà ngủ nổi.
Cho nên mới có quầng thâm mắt.
Đường Thư Nguyệt tiếc nuối “à” một tiếng, “Cũng phải, lão xử nam như Thẩm Tự Chi ấy, vừa nhìn đã biết là người lãnh đạm, đúng là không thể nào ăn cậu sạch sẽ sớm thế được.”
Đường Thư Nguyệt nói chuyện rất lộ liễu, cũng may chỗ này rộng rãi thoáng đãng, chung quanh cũng không có ai chú ý đến bọn họ.
Tính lãnh đạm……
Ôn Dĩ Ninh nhớ đến bộ dáng tối hôm qua của Thẩm Tự Chi, nhẹ nhẹ đẩy Đường Thư Nguyệt, muốn che dấu suy nghĩ của mình, “Đi trượt tuyết.”
Người đàn ông này, tuyệt đối không có khả năng là người lãnh đạm.
……
Thẩm Tự Chi không có hứng thú gì với trượt tuyết, đứng một bên nhìn Ôn Dĩ Ninh cẩn thận thử thử.
Đây là lần đầu tiên Ôn Dĩ Ninh trượt tuyết, trước đây cô chỉ nghe nói về nó thôi.
Đi đến bước thứ hai đã muốn té ngã rồi, cũng may có Thẩm Tự Chi che chở, cũng không đến mức ngã xuống thật.
Dưới sự hướng dẫn tùy hứng của Thẩm Tự Chi, cô chậm rãi hiểu rõ quy tắc, dần dần quen hơn.

Nếm thử một chút vui vẻ, Ôn Dĩ Ninh thả lỏng tay chân, không cho Thẩm Tự Chi đỡ mình nữa, tự mình trượt từng đoạn ngắn.
Đúng lúc này, một quả cầu tuyết đột nhiên lao về phía Ôn Dĩ Ninh.
Ôn Dĩ Ninh không kịp tránh, dưới chân loạng choạng, đành phải ngồi quỳ xuống đất.
Cũng may kịp thời cúi người xuống, quả cầu tuyết kia vụt qua đầu cô, rồi rơi xuống nền tuyết bên cạnh.
Cô nghe thấy giọng nói Đường Thư Nguyệt bên cạnh…
“Lê Hướng Dương cậu làm gì đấy? sân trượt tuyết có thể ném tuyết lung tung vậy hả?”
“……”
Thì ra là do Lê Hướng Dương ném.
Mà một bàn tay xuất hiện trước mặt cô.
“Bị thương hả?”
Thẩm Tự Chi kéo cô lên, hỏi.
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu, “Không.”

Chính bản thân cô cũng không nghĩ tới lần đầu tiên bị ngã là vì chuyện này, ngã dập mông.
“Vậy thì tốt.” Sau khi cẩn thận xác nhận Ôn Dĩ Ninh không có chỗ nào bị gì, Thẩm Tự Chi mới vỗ vỗ tuyết trên người giúp cô.

Lúc này, Đường Thư Nguyệt cũng chạy chậm đến bên người cô, ngồi xổm xuống nắm lấy một nắm tuyết trên tay, rồi lại tức giận ném xuống đất, “Thằng nhóc này sao có thể làm thế chứ, mấy ngày không bị đánh nên ngứa da rồi?”
Lê Hướng Dương đứng cách đó không xa, nhìn qua giống như cũng không ngờ tới vậy.
Thẩm Tự Chi chờ Đường Thư Nguyệt đứng vững trước mặt Ôn Dĩ Ninh, mới buông tay cô ra, “Chờ một chút, anh quay lại ngay.”
Ôn Dĩ Ninh không hiểu gì.
Sau đó, cô thấy anh chậm rãi đi về hướng Lê Hướng Dương,
Lê Hướng Dương thấy thế, cuối cùng cũng bừng tỉnh trong cơn ngỡ ngàng, cuống quýt xua tay, “Anh, em thật không cố ý đâu, em thật không có mà! Em chỉ muốn thử cảm giác một chút thôi, ai biết đâu lại ném trượt.”
Thẩm Tự Chi không nói gì, duy trì tốc độ đi về phía cậu nhóc.
Áp lực quanh thân nhàn nhạt tăng lên, rõ ràng là anh đang tức giận.
Lê Hướng Dương vừa thấy tình hình không ổn, vội vàng nhấc chân, không nghĩ ngợi gì co cẳng chạy đi.
Nhưng mà trượt tuyết, cậu là một tay gà mờ, căn bản không dám trượt nhanh.
Mà Thẩm Tự Chi không hề nóng nảy chút nào, cứ vui vẻ thoải mái đuổi phía sau cậu nhóc, nhẹ nhàng như đi dạo vậy.
Khoảng cách giữa hai người từng chút từng chút gần lại.
Lê Hướng Dương vừa chạy vừa xin tha, đến cả xưng hô cũng đổi luôn rồi: “Không phải mà, anh rể, anh xem không có chuyện gì xảy ra mà, anh tạm thời tha cho em đi….”
Thẩm Tự Chi nhướng mày, sắc mặt tốt hơn một chút nhưng tốc độ không đổi.
Ôn Dĩ Ninh đứng cách đó không xa nhìn hai người rượt đuổi nhau, nhìn bộ dáng trốn đông trốn tây của Lê Hướng Dương, cảm thấy không đành lòng, đang muốn đi ngăn cản lại bị Đường Thư Nguyệt giữ lại: “Nó ngứa da đấy, cậu đừng có che chở nó quá.”
Ôn Dĩ Ninh cười cười bất đắc dĩ muốn mở miệng nói mấy câu, lại thấy Đường Thư Nguyệt nhìn về phía xa xa cảm thán: “Đúng là bộ dáng thanh xuân tươi non mơn mởn, thật tươi đẹp biết bao.”
“Không giống tớ, khó khăn lắm mới được đi chơi muốn chuyến, lúc về lại phải đi xem mắt với mấy người vớ vẩn.”
“……”
Lông mi của Ôn Dĩ Ninh run run, nhìn lại: “Sao cậu lại muốn đi xem mắt?”
Mới hơn hai mươi tuổi, đâu cần phải suy nghĩ đến mấy chuyện này.
Đường Thư Nguyệt hừ một tiếng: “Người nhà ép quá chứ sao, vẫn may có tiểu quỷ xảo quyệt Lê Hướng Dương này, kéo tớ đi chơi mới thoát nạn được một lần.”
Ánh mắt cô càng mờ mịt, than nhẹ một tiếng đến mức người khác không nhận ra: “Tớ còn rất hâm một cậu đấy, nhanh như thế đã tìm được bạn trai rồi, hơn nữa nếu chưa tìm được cũng chả có ai giục dã gì.”
“….” Ôn Dĩ Ninh cũng không biết phải nói sao, mắt nhìn về phía Lê Hướng Dương, cũng thở dài theo.
Tình huống bên kia cũng không thay đổi gì, Lê Hướng Dương vẫn cứ bị Thẩm Tự Chi đuổi bắt, chạy mấy vòng rồi, lại quá hoảng loạn nên trong lúc hoảng hốt đã ngã nhào vào tuyết.
Tư thế ngã rất khó coi, vô cùng chật vật, ngã nhào trước mặt Ôn Dĩ Ninh.
……
Người cười đầu tiên chính là Đường Thư Nguyệt, cô rất nhanh thoát khỏi trạng thái ủ ê, vừa ôm bụng cười ngặt nghẽo vừa không quên giơ ngón tay cái với Thẩm Tự Chi.
Thẩm Tự Chi thong thả đi về bên cạnh Ôn Dĩ Ninh, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Có có Lê Hướng Dương mang vẻ mặt đưa đám kể khổ với Ôn Dĩ Ninh: “Chị, Thẩm Tự Chi sao anh ta có thể như vậy….”
Ôn Dĩ Ninh còn chưa trả lời, Đường Thư Nguyệt đã lên tiếng trước: “Người ta đã không dúi đầu cậu vào trong tuyết đã tốt lắm rồi, cậu còn muốn cái gì nữa?”
Cô ngồi xổm xuống, vốc lên một nắm tuyết, áp lên mặt cậu.
Thấy bộ dáng nhe răng nhếch miệng của cậu nhóc, thấy rất thỏa mãn cười cười, rồi lại kéo cậu tới, “Lần sau nhớ cho kỹ, đừng cứ mãi không cẩn thận như vậy.”
Lê Hướng Dương nhìn thấy Đường Thư Nguyệt dùng tay phủi tuyết cho mình, ánh mắt mơ màng, có chút xấu hổ không được tự nhiên.
“…… Vâng.”
Ôn Dĩ Ninh lặng lẽ quan sát bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của Lê Hướng Dương, lo lắng trong lòng không giảm mà lại tăng.
-
Kỳ nghỉ năm sau nói ngắn không ngắn, bảo dài cũng chẳng dài.
Sau khi kết thúc chuyến đi Minh Linh, Thẩm Tự Chi lại trở về trạng thái bận rộn.
Ôn Dĩ Ninh không hiểu lắm về công việc của Thẩm Tự Chi, chỉ loáng thoáng cảm thấy, thời gian rảnh rỗi của anh bây giờ so với năm trước ít đi rất nhiều.
Buổi tối một ngày nọ, Thẩm Tự Chi gửi tin nhắn cho cô, bảo cô ngủ sớm đi, anh sẽ về muộn một chút.
Ôn Dĩ Ninh cảm thấy không đúng lắm, hỏi anh phải làm gì.
Lại nhận được tin nhắn trả lời là một địa chỉ.
Lúc nhìn thấy cái địa chị này, lông mi Ôn Dĩ Ninh run rẩy, chợt thấy bất an.
[Sweety: xung quanh đó rất loạn, anh làm gì bên đó vậy?]
Chỗ đó là một khu phố nổi tiếng về quán bar, trị an hỗn loạn, năm nào cũng bị sếp vào khu vực trọng điểm cần quan sát.
Tại sao tối rồi Thẩm Tự Chi còn tới nơi đó.
Sau đó lại nhận được một tin trả lời.
[Thẩm Tự Chi: Trần Tự hẹn, muốn ôn chuyện với anh.]
Ôn Dĩ Ninh chỉ đành trả lời: “Vâng.”
Cô không hiểu, sao Trần Tự không hẹn ở quán ăn hay cà phê nào gần đây, lại cứ phải hẹn ở cái quán bar xa típ tắp đó.
Hình như nhận ra Ôn Dĩ Ninh không vui, bên kia hiển thị trạng thái đang nhập…., lại gửi cho cô mấy chữ.
[Thẩm Tự Chi: Không vui?]
[Thẩm Tự Chi : Không thì tối nay đến đón anh?]
Tâm sự của Ôn Dĩ Ninh bị nhìn thấu, mạnh miệng trả lời: [Không vui gì chứ, đón anh làm gì.]
[Thẩm Tự Chi : Đến xem bạn trai em có giấu em hẹn hò với cô gái khác không.]
[Sweety:……]
Lúc này Ôn Dĩ Ninh có chút tức giận.

Biết thừa Thẩm Tự Chi đang giỡn chơi nhưng cô nhịn không được nhớ tới lần trước đi quán bar, trong đó có mấy cô gái nhỏ thon thả xinh xẻo.
Tầm mắt lúc nào cũng nhìn về phía Thẩm Tự Chi liếc liếc.
Cô không trả lời nhưng Thẩm Tự Chi lại nhắn tin lại rất nhanh.
[Thẩm Tự Chi : Nói đùa thôi, em đừng có tới, chỗ này loạn lắm.]
[Thẩm Tự Chi: Anh giúp em dạy bảo Trần Tự một trận trước.]
[Thẩm Tự Chi: Không có hẹn hò với cô gái khác đâu.

Em là cô gái anh thích nhất.

Nợ em nụ hôn chúc ngủ ngon sáng mai sẽ bù lại.

Mau đi ngủ sớm đi.]
“……”
Ôn Dĩ Ninh ôm di động, co rúc ở trên ghế trong phòng rất lâu.
Cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, cầm chìa khóa trên bàn, đi ra ngoài.
-
Bên kia.
Trên ghế dài trong quán bar, trong tay Trần Tự cầm chén rượu lắc lư, vẻ mặt đầy bỡn cợt: “Được lắm nhé, cậu thế mà lại yêu đương với Ôn Dĩ Ninh?”
Thẩm Tự Chi cúi mắt nhìn di động, không nói gì.
“Được rồi, được rồi, tớ biết cậu là chậu đã có hoa, đừng giả bộ nữa.”
Trần Tự ghét nhất bộ dáng hờ hững này của anh, ghen tị nói: “Có bạn gái rồi có khác.” Thẩm Tự Chi nhàn nhạt ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh.
“……”
Trần Tự im lặng chốc lại, lại không sợ chết nói tiếp: “Tớ bảo này, cô bé kia đẹp như vậy, với cái tính cách như Đường Tăng nghìn năm ăn chay trường này của cậu, giữ không được đâu.”
“Chẳng qua….” Anh lại chuyển chủ đề, ghé đầu lại hỏi: “Cậu quên nàng thơ của cậu nhanh thế á?”
Thẩm Tự Chi nhẹ nhấp một ngụm rượu, dùng ánh mắt bảo Trần Tự đừng nói chuyện này nữa.
Trần Tự lại hiểu sai ý tứ của anh.
Anh ta không sợ chết, còn vui mừng khi người gặp họa hỏi: “Theo đuổi không được?”
“Tớ bảo mà, cứ kín như bưng thế, cho dù có suốt ngày ở với nhau cũng chả theo đuổi được người ta.

Cũng chỉ có cô gái hiền lành Ôn Dĩ Ninh kia mới thích cậu.”
“Hửm?”
Thẩm Tự Chi cười như không cười, kéo dài giọng nói, nghe không ra cảm xúc gì.
Trần Tự giơ chén rượu lên, giống như đang an ủi: “Thôi, hôm nay không nói chuyện buồn lòng nữa, nếu cậu đã quyết định yêu đương với cô gái nhỏ kia, phải đối xử tốt với cô ấy.

Đừng nghĩ tới bạch nguyệt quang tình đầu kia nữa, cũng đừng có tư tưởng ăn trong chén, nhìn trong nồi.”
“Còn có, con gái hay suy nghĩ lắm, cậu vẫn lên tìm phòng khác….chuyển ra đi.”
Trần Tự lại lựa lời, sợ Thẩm Tự Chi tức giận, giải thích: “Anh em à, tớ biết cậu không phải người như vậy, nhưng cậu nghĩ xem, cậu có bạn gái rồi lại còn đi ở cùng cô gái khác, cậu có nghĩ đến cảm thụ của bạn gái mình không?”
Anh ta lại hung hăng chụp lại bả vai Thẩm Tự Chi: “Nghe tớ khuyên một câu, đừng có xem như mình không có bạn gái, tớ không tin cậu nghèo đến mức không mua được một căn hộ.”
……
Trần Tự đúng là sốt ruột thay cho Thẩm Tự Chi và Ôn Dĩ Ninh, bô bô khuyên một đống đạo lí, nhìn thấy bộ dáng thờ ơ kia của Thẩm Tự Chi, tức đến muốn hộc máu: “Thẩm Tự Chi, cậu có đang nghe không đây?”
“……”
Thẩm Tự Chi bình thản ung dung nhấp rượu, vẻ mặt nhạt nhẽo chả có cảm xúc gì.
Anh mặc trên người vẫn là bộ tây trang lúc đi dạy thường mặc, liếc mắt sang bên cạnh một cái, rồi lấy tay kéo kéo cà vạt, nới rộng cổ áo.
Cảm giác quyến rũ cứ thế thể hiện ra.
“Cậu cho tớ cơ hội mở miệng à?” Anh hỏi lại, tầm mắt lại rơi xuống phía bên kia.
Trần Tự nhận ra khác thường, cũng đưa mắt nhìn lại.
Lọt vào tầm mắt là một bóng dáng xinh đẹp.
Khí chất quanh người cô hoàn toàn không phù hợp với không khí trong quán ba.

Trong hoàn cảnh ồn ào, bước ra khỏi đám đông lại vẫn thể hiện rõ sự dịu ngoan yên tĩnh.
Trần Tự ngẩn ra, “Ôn Dĩ Ninh?”
Cảm giác được người bên cạnh đứng lên, Trần Tự cảnh giác hỏi: “Cậu gọi cô ấy tới?”
“Không có,”
Vẻ mặt nhạt nhẽo vừa rồi của Thẩm Tự Chi, từ lúc nhìn thấy cô gái kia, bỗng chốc biến mất lúc nào không hay.
Ánh mắt anh dừng trên người cô, có chút cưng chiều, cũng có chút bất đắc dĩ, “Cô ấy muốn tới đón tớ.”
Trên mặt Trần Tự hiện lên vẻ không tin: “Đón cậu, cô ấy đón cậu về đâu? Về chỗ cậu ở cùng cô gái khác?”
Thẩm Tự Chi xoay người, nhìn thoáng qua Trần Tự.
“Nói sai rồi.” Anh nhẹ nhẹ nói: “Phải nói là, nhà của chúng tớ.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi