Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Dĩ Ninh hưởng thụ cảm giác người khác gội đầu cho mình.
Sai Thẩm Tự Chi đặt một cái ghế tựa lưng trước bồn tắm, lại sợ quần áo sẽ bị ướt, cực khổ đi thay cái váy ngủ.
Vì thế lúc Thẩm Tự Chi đi vào phòng tắm liền thấy Ôn Dĩ Ninh mặc một cái váy ngủ rộng thùng thình, ngoan ngoãn ngồi trên ghế trước bồn tắm.
Váy ngủ rộng rãi mặc trên người, chỉ để lộ ra cánh tay mảnh khảnh và cẳng chân.
Đường cong trắng nõn đẹp tuyệt, còn đong đưa qua lại.
Ánh mắt Thẩm Tự Chi hơi tối lại, lấy vòi nước xuống, mở van nước, điều chỉnh thử nhiệt độ , thuận tiện khảy khảy tóc cô: “Ngửa về sau chút.”
Ôn Dĩ Ninh ngoan ngoãn làm theo.
Tiếng nước chảy vang vọng trong phòng tắm, một tay Thẩm Tự Chi cầm vòi phun nước, một cái tay khác để trước vòi nước, cảm nhận dòng nước đang ấm dần lên.
Anh thản nhiên cúi đầu, tầm mắt không tự chủ dừng lại ở chỗ cổ áo Ôn Dĩ Ninh.
Váy ngủ của cô gái nhỏ vốn rộng thùng thình, cổ áo lại càng rung rinh nhè nhẹ, chỉ cần hơi cử động sẽ lộ ra một mảng lớn.
Cô cứ ngửa cổ như vậy, chẳng có chút phòng bị nào, rất dễ dàng để lộ ra một mảnh xuân xắc phía dưới xương quai xanh uốn lượn.
Ánh mắt Thẩm Tự Chi khẽ biến, lại lặng lẽ dời đi, chuyên tâm giúp cô gội đầu.
Ôn Dĩ Ninh rất mẫn cảm với nhiệt độ, cô thấy độ ấm của nước hơi cao, vì thế giơ tay, muốn điều chỉnh lại.
Ai biết, lúc cô ngửa về sau biên độ quá lớn, cái ghế bị mất thăng bằng, tay cô còn chưa chạm tới vòi nước, thì cả người lẫn ghế đã ngã thẳng ra sau.
Tim Ôn Dĩ Ninh đập thình thịch, nhưng tay phải lại không dùng được, tay trái thì không có sức, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình ngã về phía sau.
“Bụp”
Âm thanh vang lên, không cảm nhận được cảm giác đau đớn trong dự định, Ôn Dĩ Ninh chỉ cảm thấy phía sau mình được lót cái gì đó, không hề hấn gì.
Lúc này một tiếng rên chui vào lỗ tai cô.
Ôn Dĩ Ninh liền hiểu ra.
Sau lưng Thẩm Tự Chi động đậy, hai tay vẫn duy trì tư thế bảo vệ cô.
Ghế vừa ngã xuống đất, vòi hoa sen rớt vào bồn tắm, giờ đang phun nước về phía hai người.
“……”
Cơ thể Ôn Dĩ Ninh và Thẩm Tự Chi dán chặt vào nhau, cô không dám làm ra động tác gì, cứ để vòi nước phun vào người mình, tưới ướt hết váy của cô.
Vải dệt ướt đẫm liền dính sát vào da, đường cong lả lướt của cô gái nhỏ bị nhìn thấy không sót gì.
Ôn Dĩ Ninh không rảnh quan tâm mấy chuyện này, mặt căng thẳng hỏi: “Anh có sao không?”
Thẩm Tự Chi cười, ho nhẹ một tiếng, “Không sao.”
Nói, anh giơ tay, tắt vòi nước đi.
Dòng nước cuối cùng cũng dừng lại, trong phòng tắm lại chìm vào một mảnh an tĩnh kỳ lạ.
Hơi nước mờ mịt, cũng khiến cho không khí nhanh chóng nóng lên.
Cảm giác được cơ thể người đàn ông dưới người có chút khác thường, Ôn Dĩ Ninh cũng đỏ mặt, giãy giụa muốn đứng lên.
Trong một cử động vô thức, tay trái của cô không chống vào thành bồn mà ngược lại chạm vào cơ bụng cường tráng của người đàn ông.
Cổ bay bỗng nhiên bị nắm lấy, động tác Ôn Dĩ Ninh cứng đờ, lại cảm nhận được cơ thể phía sau nóng rực.
Thẩm Tự Chi khẽ liếm vành tai Ôn Dĩ Ninh một chút, giống như đang dụ hoặc.
Ôn Dĩ Ninh sao chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế.
“Thẩm……” cô mở miệng, định ngăn cản.
“Hửm?” Thẩm Tự Chi vẫn kề sát tai cô, mang theo giọng mũi kéo dài âm ra.
Đầu óc Ôn Dĩ Ninh vốn đã căng như dây đàn, lại thêm hơi thở của người đàn ông phả vào sau tai, “Bằng” một cái, đứt gãy.
Triệt để tan tành.
Nhưng động tác của Thẩm Tự Chi vẫn còn chưa dừng lại.
“Đột nhiên nhận ra.” Thẩm Tự Chi ôm ghì lấy eo Ôn Dĩ Ninh, càng khiến cô gần với anh hơn, cười thâm thúy dụ dỗ, “Làm một tra nam dụ dỗ cô gái nhỏ, cũng không tệ.”
“……”
Sao Ôn Dĩ Ninh lại không hiểu ám chỉ của Thẩm Tự Chi chứ.
Cô cố gắng xoay tay, muốn che miệng anh lại, “Anh đừng nói nữa….”
Thẩm Tự Chi thong thả nắm lấy hai tay cô, ôm cô lên.
Cả người ướt đẫm lại có chút chật vật, rồi lại mang theo vị cám dỗ.
Anh ôm Ôn Dĩ Ninh ra khỏi bồn tắm, để cô xuống, tháo mắt kính gác lên bồn rửa tay.
Eo Ôn Dĩ Ninh vẫn bị một tay anh kiềm chế, không nhúc nhích được.
Cô làm vẻ mặt đáng thương, nhìn về phía anh: “ A Tự….”
Có ý van xin.
Tóc trên trán Thẩm Tự Chi xõa xuống, có vẻ lười biếng lại cẩu thả.
Hai tay anh đặt trên bụng nhỏ Ôn Dĩ Ninh, cách một lớp vải ướt đẫm, nhẹ nhàng ve vuốt.
Cả người Ôn Dĩ Ninh rụt rụt lại.
Giây tiếp theo, hai tay đang vòng lấy cô lại buông ra.
Ôn Dĩ Ninh không những không thở phào nhẹ nhõm, ngược lại càng căng thẳng hơn.
“Thẩm Tự Chi…người em vẫn còn ướt.”
“Ừ.” Thẩm Tự Chi ngoảnh mặt làm ngơ, khom lưng nâng ghế dựa lên.
Ngay lúc Ôn Dĩ Ninh nghĩ rằng Thẩm Tự Chi sẽ thực hiện bước tiếp theo, đột nhiên, một chiếc khăn tắm choàng qua vai cô.
Ôn Dĩ Ninh ngẩn người quấn lấy khăn tắm, giây tiếp theo, liền bị Thẩm Tự Chi ấn bả vai, ngồi xuống ghế.
“Cẩn thận cảm lạnh.” Anh nói, lại thành thạo mở ngăn kéo, lấy máy sấy, “Anh sấy khô tóc cho em trước.” “Ặc….” Ôn Dĩ Ninh còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Tự Chi đã cắm điện xong, bắt đầu giúp cô sấy tóc.
Một tay Ôn Dĩ Ninh nắm lấy khăn tắm, bọc chặt cơ thể mình hơn.
Bắt đầu ngẩn ngơ.
Đợi cho tóc sấy khô xong, Thẩm Tự Chi vỗ vỗ cái người đang ngẩn ngơ kia, “Bị dọa à?”
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu, chậm chạp nói: “Chỉ là có chút đột ngột”
Cô còn chưa có chuẩn bị tốt….
Lại đột nhiên, ở phòng tắm……
Thẩm Tự Chi nhẹ vuốt mặt mình, “Đi thay quần áo đi, đợi tí nữa lại gội đầu cho em”
Ôn Dĩ Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm Tự Chi yên lòng, bắt đầu sấy khô tóc mình.
Sấy được một nửa, anh mới phát hiện Ôn Dĩ Ninh còn chưa đi ra.
“Sao thế?”
Anh tắt máy xấy đi, dò hỏi.
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu, “…… Không có gì.”
Giây tiếp theo, cô giống như do dự rất lâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm mở miệng: “Thì, ý em vừa rồi là, em không muốn ở phòng tắm…..”
Thật ra cô không có kháng cự lại Thẩm Tự Chi đâu.
Thậm chí vừa rồi, lúc Thẩm Tự Chi đưa ra yêu cầu đó, động tác tuy rằng kháng cự nhưng trong lòng lại có chút chờ mong.
Muốn bị đối xử thô bạo thêm chút nữa.
Máy sấy đặt một bên vẫn đang kêu vù vù.
Tay Thẩm Tự Chi nắm lấy bả vai Ôn Dĩ Ninh, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng xác nhận lại lần nữa, “Thật sao?”
Ôn Dĩ Ninh gật gật đầu.
Trong mắt Thẩm Tự Chi xẹt qua một vệt sáng.
Ôn Dĩ Ninh nghĩ là anh sẽ làm tiếp chuyện gì đó với cô.
Lại không nghĩ đến, người đàn ông cười cười với cô, bỗng nhiên xoay người, đi ra khỏi phòng tắm.
Sau một vài giây, chỉ còn lại Ôn Dĩ Ninh, người đang quấn khăn tắm trong phòng tắm đứng đó với vẻ mặt kinh ngạc.
Cứ thế….đi thôi?
Không hiểu sao đột nhiên Thẩm Tự Chi lại rời đi như vậy, Ôn Dĩ Ninh ngơ ngác đứng lên, đi về phía mép giường mình.
Quay đầu nhìn lại thấy kính đang để trên bồn rửa tay, cô thuận thế cầm ra.
Lúc cô lau khô kính xong, đặt lên tủ đầu giường, chuẩn bị thay một bộ quần áo khác, cửa lại vang lên tiếng bị mở ra lần nữa.
Tay Thẩm Tự Chi cầm thứ gì, đi vào phòng.
Trong phút chốc Ôn Dĩ Ninh không rõ là cái gì, mãi đến khi Thẩm Tự Chi đặt nó ở trên tủ đầu giường.
Lúc này cô mới thấy rõ ràng ——
Là một hộp áo mưa.
Suy nghĩ trở lên rõ ràng, Ôn Dĩ Ninh khϊếp sợ hỏi: “Anh chuẩn bị khi nào?”
“Lần trước trở lại Hải Thành.”
Thẩm Tự Chi đáp rất tự nhiên, vừa trả lời vừa cởi cúc áo.
Vòng eo săn chắc của người đàn ông lộ ra, tay Ôn Dĩ Ninh run lên, nghe thấy anh cười khẽ tiếp tục nói: “Anh ủ mưu lâu rồi.”
“……”
Quả nhiên, khắc chế cấm dục cái gì chứ, giả tất.
Người đàn ông này, những gì anh muốn đều phải ở trong tầm kiểm soát.
Khăn tắm trong tay cô bị làm cho run rẩy, rơi xuống đất.
Trong giây tiếp theo, cơ thể người đàn ông từ từ áp sát về phía cô.
Ấn ngã cô gái nhỏ lên giường rồi, lòng bàn tay Thẩm Tự Chi nhẹ nhàng cọ lên môi cô, trịnh trọng hỏi lại lần nữa: “Có thể chứ?”
Ôn Dĩ Ninh căng thẳng nắm chặt ngón tay.
Bởi vì dùng sức, cổ tay lại thấy hơi đau đau.
Cô cắn cắn môi, “…… tay em đau, anh nhẹ một chút.”
Thẩm Tự Chi híp híp mắt, hôn hôn lên gáy cố, “Ừ.”
Nói xong, anh nâng đôi tay cô lên, cố định chúng lại với nhau.
Một cái tay khác thành thạo vén cao váy ngủ của cô lên, giọng nói mê hoặc vang lên bên tai cô.
“Anh động là được rồi.”
-
Ôn Dĩ Ninh không biết bao lâu chuyện này mới kết thúc.
Lúc cô mơ mơ màng màng, chỉ biết mình bị lăn qua lộn lại rất lâu, rất lâu, người đàn ông vẫn cứ dồi dào sức lực quấn lấy cô làm tiếp.
Mãi đến khi tắm rửa lần nữa, cô ôm lấy chăn, chả còn hơi sức đâu ngủ mất.
Cả cơm tối cũng không kịp ăn.
Hình ảnh cuối cùng trước khi cô đi vào giấc ngủ, là ánh mắt trách cứ đẫm nước của cô.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể dễ dàng tin tưởng lời dụ của đàn ông .
Đợi cho cô gái nhỏ nặng nề chìm vào mộng đẹp, Thẩm Tự Chi cúi đầu nhìn cô lúc lâu, mới cười khẽ ôm cô sát lại.
Môi mỏng lướt qua xương bướm tinh xảo của cô, khiến cho cô vô thức run người.
Cuối cùng anh cũng vừa lòng hôn hôn cô, đứng dậy mặc quần áo tử tế, chân tay nhẹ nhàng chuẩn bị ra khỏi phòng cô.
Trước khi anh rời đi, di động của Ôn Dĩ Ninh đang để trên tủ đầu giường sáng lên.
Thẩm Tự Chi đi lại xem xem, đúng lúc nhìn thấy một cái bình luận trên weibo.
[Phong cách viết thông báo nghỉ phép, nhìn qua không giống của Diệc Xán đại đại nhỉ… không phải là giáo sư Thẩm đấy chứ?]
Thẩm Tự Chi nổi hứng, click vô coi.
Quả nhiên, sau khi bình luận này đăng lên, ngay lập nhận được rất nhiều lượt trả lời của mọi người.
[Trời à…… Đúng là không giống……]
[Diệc Xán đại đại mau ra đây!!! Nói cho chúng tôi biết!!! có phải giáo sư Thẩm đăng giúp cô không!!!!]
[Từ từ, tôi bỗng nhiên phát hiện ra điểm này….
Tay Diệc Xán đại đại nếu bị thương, chắc chắn không thể nào tự mình đánh chữ…..]
[Lầu trên mau im đi!!! tôi có cảm hứng vẽ rồi….]
Thẩm Tự Chi nhướng mày, trực tiếp dùng tài khoản của Ôn Dĩ Ninh, trả lời bình luận.
[Cô ấy đã ngủ rồi.]
Một lát sau, có người cẩn thận mà dò hỏi:
[Vậy xin hỏi anh là…… giáo sư Thẩm ạ?]
Thẩm Tự Chi lớn tiếng thừa nhận: [Ừ.]
……
Không bao lâu sau, khu bình luận lập tức nổ tung, một đám người bắt đầu gào lên.
[Mẹ ơi! Couple tôi đẩy! là thật!]
[Ở!cùng!sao!!!]
[Vốn dĩ lúc trước còn chưa tin, bây giờ….ô ô ô ngọt muốn sâu răng luôn!!!!!]
……
Màn hình di động bị tắt đi, đám quỷ khóc sói gào kia cũng không thèm quan tâm nữa.
Thẩm Tự Chi hài lòng cọ cọ lên môi Ôn Dĩ Ninh, rồi mới lưu luyến đi ra.
Tác giả có lời muốn nói: chương sau hoàn.