VỊ NHÀ TÔI HÔM NAY CÓ CHÚT LẠ

Có vẻ như nhóc Hách vẫn nhận ra ngài Hách, nó đi tới rồi liếc xéo thầy Chu một cái, sau đó trực tiếp trốn biệt sau mông ngài Hách.

Mà ngài Hách đây, hoàn toàn bị thầy Chu mê hoặc.

“Em Tuấn Lãng ở nhà trẻ không được ngoan lắm, mỗi ngày đều đánh nhau với bạn nhỏ khác.”

Ngài Hách cau mày, giả vờ nghiêm túc nói: “Vậy sao? Làm phiền thầy giáo rồi. Thằng nhóc này chẳng chịu yên phận giây nào.”

Thầy Chu bỗng nhiên cười, đoạn nói: “Trẻ con mà, nhiều năng lượng.”

Ngài Hách đáp lời: “Vâng vâng vâng.”

Thầy Chu cười rộ lên, đôi mắt híp lại, cả người toát ra vẻ dịu dàng hiền lành.

Nhưng từ đầu tới đuôi của anh đều phả ra khí tức nam tính của Alpha làm ngài Hách không bình tĩnh nổi.

Ngài Hách nuốt nước bọt liên tục.

Thầy Chu đứng bên cạnh nói chuyện với hắn cũng chú ý thấy hầu kết hắn không ngừng run lên, đoạn nghĩ, hóa ra phụ huynh em Hách sốt ruột đến thế sao?

“Ngài là ba của em Tuấn Lãng?”

“Không không không, tôi là bác của nó, ba mẹ nó đi công tác, tôi tới đón nó về.”

Nhóc Hách đứng bên cạnh chẳng để lời nói của họ vào tai, nó nhảy ra từ sau mông ngài Hách, định bụng tìm bạn nhỏ Trần để chơi. Ai dè lại thấy bạn nhỏ Trần đã tề tựu cùng bố mẹ, trong tay còn cầm một miếng bánh ngọt.

Bên cạnh bạn học Trần là bé Lâm, hàng ngày vẫn chơi cùng nhau, là một bé gái lanh lợi hay buộc tóc đuôi ngựa.

Nhóc Hách phát hiện bạn nhỏ Trần chuẩn bị đút bánh ngọt cho bé Lâm, não không thèm nghĩ vọt tới, một ngoạm giải quyết nhanh gọn miếng bánh kia.

Bé Lâm ngạc nhiên lắm! Cái bánh vào miệng bạn kia hết rồi!

Nhóc Trần cũng sững sờ, nhóc ta tức lắm. Đến cả nước trong hốc mắt cũng không buồn chảy nè!

Nhóc Trần chết tâm, phần bánh còn lại đưa hết cho bé Lâm, nói: “Cho em hết!”

Bé Lâm vui vẻ cầm bánh ngọt chạy đi.

Nhóc Trần không còn bánh ngọt, lòng nghĩ tất cả là tại bạn Hách, bé xoay người đi tìm mẹ, không thèm nhìn nhóc Hách.

Nhóc Hách cũng tức quá trời, nhóc ta không muốn người khác được ăn đồ ăn của bạn Trần, vừa nãy trên cái thìa kia còn dính nước miếng của bạn Trần kìa!

Đồng chí Hách thấy bạn Trần chẳng hề cảm kích, nó quyết định: ngày mai, khi thầy giáo phát bánh quy sẽ đưa hết cho bạn học Trần ăn!

Trong lúc đó, ngài Hách vừa đưa ra quyết định high nhất đời mình.

Xin Wechat của thầy Chu.

Tuy rằng ngài Hách đã nghĩ, trông thầy Chu như vậy, chắc là thẳng…

Ầy… Nhưng mà trao đổi phương thức liên lạc cũng tốt, ngộ nhỡ có thể nói chuyện với nhau dăm ba câu.

Ngài Hách mang nhóc Hách về nhà, sau đó muốn bứt đầu mình ra.

Ngài Hách có chứng cưỡng bách, từ xưa đến nay đồ đạc trong nhà luôn được sắp xếp ngăn nắp, thằng cháu này vừa tới sẽ tạo nên một mầm mống nguy cơ.

Chỉ sau vài chục phút làm cơm, toàn bộ phòng khách thảm không nỡ nhìn.

Mặt mày ngài Hách tối sầm lại, cố gắng nuốt trôi cơn tức, chờ thằng ranh này cơm nước xong xuôi, nhanh gọn lẹ xách nó lên nhốt vào phòng cho khách.

Chăm trẻ con ấy mà, mệt như tró, đặc biệt là chăm mấy thằng nhãi nghịch như quỷ này nữa. Một đêm này ngài Hách sống không yên, đợi đến lúc bắt được thằng nhóc kia lên giường, màn đêm cũng dần buông xuống.

Ngài Hách rửa mặt xong thì nằm lên giường, vô thức cầm điện thoại lên, lại vô thức mở Wechat, tiếp tục vô thức mở vòng bạn bè của thầy Chu.

Vòng bạn bè của thầy Chu chủ yếu là tranh ảnh, phần lớn là ảnh đi chơi cùng bạn bè.

Ngài Hách mở lần lượt từng tấm ảnh lên xem, trai xinh gái đẹp, trong bóng tối lại thêm phần cuốn hút.

Ngài Hách nghĩ, nhân duyên của thầy Chu thật tốt, bạn bè không lặp một ai, đâu như mình, bạn bè gì đó chỉ đếm được trên đầu ngón tay, còn chẳng có đối tượng yêu đương.

Ngài Hách cũng nghĩ, thầy Chu mị lực khắp người như thế, anh chính là ông xã trong mộng được nhóm Omega ao ước đây mà.

Đâu giống mình, thân là Alpha lại chẳng có số được giao lưu với Omega.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi