VỊ NHÀ TÔI HÔM NAY CÓ CHÚT LẠ

Đúng bảy giờ sáng, ngài Hách đánh thức đồng chí Hách.

Nhóc Hách ườn chân ườn tay nằm lì trên giường, chết sống không chịu xuống dưới, như thể bị dính chặt với chăn gối không bằng.

Bảy rưỡi, ngài Hách chỉnh lý bản thân ổn thỏa, quay đầu lại thấy thằng cháu còn đang lơ mơ ngủ trên ghế salon.

Ngài Hách không dễ tính. Hắn nhanh gọn lẹ bế nhóc Hách lên, nhét quần áo vào túi trong tay, trong vòng mười phút thu xếp xong xuôi ra khỏi nhà.

Theo lý thuyết thì nhà ngài Hách không xa nhà trẻ lắm, lái xe nửa tiếng là đến.

Ngay khi cửa chính của nhà trẻ đóng lại thì xe của ngài Hách mới tới nơi, đồng hồ vừa vặn chỉ đúng chín giờ.

Không ngờ tới lần đầu tiên đưa thằng nhãi này đến trường lại bị kẹt xe, đến trễ luôn rồi!

Ngài Hách xuống xe, xách thằng cháu lên rồi chạy, lúc đứng trước cửa lớp thằng nhỏ còn phải thở hồng hộc.

Thầy Chu đang phát bữa sáng cho các em nhỏ, một giáo viên khác trong nhà trẻ là cô Hà đang đứng trước lớp điểm danh.

“Hách Tuấn Lãng!”

“Bạn học Hách Tuấn Lãng đã đến chưa?”

“… Có mặt!”

Đám nhỏ đồng loạt quay đầu lại theo hướng âm thanh, chỉ thấy bạn học Hách một mặt bình tĩnh được ngài Hách xách trong tay, còn ngài Hách thì đang đỡ cửa, thở muốn rớt cái phổi.

Thầy Chu đang múc một bát canh rong biển trứng gà cho bạn nhỏ Trần. Nhóc Trần bị động tĩnh vừa rồi dọa sợ, tay run một cái, cái bát cũng rung lên, canh nóng hổi bị văng ra, vẩy trúng đôi tay vừa trắng vừa mịn của bé, ôi, miếng trứng vọt ra trông như một cánh hoa.

Lúc đó thầy Chu đang giương mắt nhìn động tĩnh ngoài cửa, cũng không phát hiện ra chuyện gì.

Cho nên đến lúc thầy Chu quay đầu lại, bạn học Trần đã rưng rưng nước mắt rồi.

Bạn nhỏ Trần là một đồng chí nhỏ vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, dù bị nóng phỏng tay vẫn giữ vững tư thế nâng bát, không la không hét.

Nhưng hãy nhìn hai hàng nước mắt và khuôn miệng xinh xinh run run kia đi, đáng thương chết mất.

Thầy Chu đau lòng không thôi, nhanh chóng đặt bát của bé Trần xuống, kéo bé vào bồn rửa xối nước lạnh. Đôi tay nhỏ xíu của bé Trần bị đỏ lên rồi.

Ngài Hách vô cùng thành khẩn giải thích nguyên nhân đi trễ với cô giáo Hà, nói xong cũng vội đi luôn, lúc này đã chín giờ rồi, nếu không đi ngay thì chính bản thân cũng trễ làm mất.

Trước khi rời đi ngài Hách còn nhìn thầy Chu thêm vài lần, còn thầy Chu thì đang mải an ủi bé Trần, lúc thì lau nước mắt lúc thì nâng hai tay nhỏ thổi thổi dỗ dành.

Ôi, sự dịu dang tràn bờ mất thôi.

Ngài Hách nghĩ, hầy, trùng hợp thế nào sáng nay lại đi muộn, chẳng được nói câu nào với thầy Chu, tiếc quá trời.



Nhóc Trần cả ngày hôm nay bơ đẹp bạn học Hách, tất cả là bởi chuyện hôm qua, nhóc Trần lại rất thù dai nữa.

Đồng chí Hách chẳng hiểu làm sao, nhưng nó cũng không quên ngày hôm qua đã không vui thế nào. Vì vậy mà sau giờ cơm trưa cũng chẳng giống mọi ngày chui vào trong chăn của nhóc Trần nữa, tiếp đó là cướp luôn đồ ăn vặt thầy giáo phát vào đầu giờ chiều của bạn Trần.

Sáng sớm nay bạn nhỏ Trần đã khóc một lần, vành mắt vẫn còn đỏ ửng, lúc này thấy đồ ăn vặt bị lấy mất, nhóc ta lại khóc tiếp.

Thầy Chu đi tới, phát cho bé Trần một phần khác, bạn nhỏ cũng ngừng khóc luôn.

Nhóc Hách tức thầy giáo quá, toàn quản việc không đâu thôi!

Nhóc Hách còn chưa nhai xong đống đồ ăn trong miệng đã cướp tiếp đồ ăn của bạn Trần, nhét hết vào miệng.

Bạn nhỏ Trần lại khóc tiếp rồi.

Thầy Chu cũng hết cách, anh cũng lười để ý đến nhóc quỷ kia, nhanh chóng ôm bé Trần đi, ôm hẳn ra xa, phát cho bé một phần nữa.

Nhóc Hách đứng trân trân tại chỗ, nhìn nhóc Trần đang gào khóc trong ngực thầy Chu, trong lòng cứ thấy khó chịu kiểu gì.

Đồng chí Hách quyết định xí xóa với bạn Trần, nhưng mấy ngày nay bạn học Trần chẳng chịu nói với nhóc ta câu nào, đồng chí Hách trăm phương ngàn kế hấp dẫn sự chú ý của người ta, lại chẳng thể bắt nạt bạn ấy được. Bây giờ nhóc Trần vừa thấy đồng chí Hách đã quay gót, đi tìm bạn khác chơi cùng.

Ngài Hách phát hiện mấy bữa nay thằng cháu cứ ủ rũ mất sức sống, về nhà cũng không quậy phá, đến bữa cũng chẳng kén ăn, như thể người lớn thất tình, câm lặng ngồi trước giường suy tư.

Ngài Hách mượn cớ này mà tâm sự với thầy Chu trong Wechat, hàn huyên một hồi mới biết nguyên do.

Cũng không dám giấu, ngài Hách có chút buồn cười, đã thế còn cảm thấy có chút đáng yêu nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi