VỊ NHÀ TÔI HÔM NAY CÓ CHÚT LẠ

Sau khi bộ phim kết thúc, ngài Hách đưa hai đứa nhỏ đi ăn KFC, mãi tới tận khi trời tối hẳn mới chuẩn bị về nhà.

Ngài Hách lái xe đưa Trần Gia Huân về nhà trước.

Trước khi xuống xe, Trần Gia Huân túm lấy cánh tay của Hách Tuấn Lãng, vui vẻ cười: “Tuấn Lãng, ngày mai gặp!”

Hách Tuấn Lãng không nhìn bé, gạt cái tay của Trần Gia Huân xuống, mũi phì phì ra khí, nửa ngày trời mới rặn được một câu: “Gặp sau.”

Trần Gia Huân không hiểu, sao Hách Tuấn Lãng không vui rồi?

Sau khi xuống xe, Trần Gia Huân tự tổng kết ra một quy luật, hai mươi tư tiếng một ngày, có ít nhất mười hai tiếng Hách Tuấn Lãng không vui.

Trần Gia Huân về nhà, Hách Tuấn Lãng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, đợi đến tận khi mẹ của Trần Gia Huân dắt bé vào cửa, Hách Tuấn Lãng mới quay đầu về, hừ hừ mấy hồi.

Ngài Hách nhìn thấy, an ủi nó: “Hôm nay chơi chưa đủ à, bạn nhỏ phải về nhà rồi, con còn nuối tiếc không muốn người ta về à?”

Hách Tuấn Lãng tròn xoe mắt, lớn tiếng biện minh: “Không có, không hề, con có tiếc đâu!”

Ngài Hách lập tức sửa lời: “Rồi rồi rồi, con không tiếc người ta. Vậy giờ chúng ta về nhà, rồi con đi ngủ một giấc, hôm sau tỉnh lại là có thể gặp cậu ấy rồi.”

Hách Tuấn Lãng như ông lớn tí hon dựa vào ghế xe, khoanh tay bĩu môi nó: “Vậy bác mau lái xe đi ạ.”

Ngài Hách cười khẽ một tiếng, lập tức khởi động xe.

Khi ngài Hách lái xe đến trước sân nhà mình, hắn nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe rất quen mắt đang đỗ. Hắn cất xe của mình vào gara trước, dắt Hách Tuấn Lãng ra trước cửa.

Dựa vào ánh đèn đường gần đó, ngài Hách nhìn bóng dáng cao to vững chãi của người kia, đi thẳng tới chỗ hắn, bấy giờ mới biết đó là Hàn Ân Tuấn.

Hàn Ân Tuấn thoạt nhìn không có tinh thần, tóc tai bị gió thổi đến ngổn ngang, phỏng chừng đã đứng ở đây rất lâu.

Hàn Ân Tuấn mở miệng, giọng nói khàn đặc: “Anh, em biết mấy ngày nay Tuấn Tú luôn ở chỗ anh… Có thể cho em gặp em ấy được không?”

Ngài Hách thở dài trả lời: “Em ấy không muốn gặp cậu.”

Hàn Ân Tuấn cúi đầu, nhỏ giọng nói tiếp: “Vâng, em ấy không chịu ra… thấy em… cũng không chịu nghe em giải thích.”

Ngài Hách cũng hết cách: “Anh không biết chuyện gì xảy ra với hai cậu, đó là chuyện của hai đứa, em trai anh không muốn gặp cậu, anh cũng không giúp được.”

Hai mắt Hàn Ân Tuấn tràn ngập sự bất lực, lời nói ra gần như là cầu xin: “Anh, vậy em còn làm được gì nữa, xin anh giúp em.”

Ngài Hách thấy tay phải của mình đột nhiên bị kéo, hắn nhìn xuống dưới, đối diện với hai mắt sáng ngời của Hách Tuấn Lãng.

Ngài Hách móc từ trong túi ra một chùm chìa khóa, nói với Hàn Ân Tuấn: “Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng phải vào nhà đã, anh giúp cậu khuyên em ấy một chút.”

Hàn Ân Tuấn cảm kích nhìn ngài Hách, sau đó theo chân bước vào nhà.

Lúc bước vào đúng lúc Hách Tuấn Tú đang xuống cầu thang, nhìn thấy Hàn Ân Tuấn đi vào cùng ngài Hách, ý cười trên mặt cậu nháy mắt tan biến.

Ngài Hách không kịp đổi giày, chạy tới giữ Hách Tuấn Tú đang định chuồn lại.

Hách Tuấn Tứ vô cùng tức giận: “Anh, sao anh lại để anh ta vào?!”

Ngài Hách nhỏ giọng dỗ: “Nhiều ngày trôi qua rồi, đừng để khó xử thêm, vừa lúc hôm nay cậu ấy tới, hai đứa nói chuyện với nhau đi, nhé?”

Hách Tuấn Tú thở phì phì quay đầu sang chỗ khác, ngài Hách thừa cơ kéo cậu lên tầng hai.

Giọng của Hách Tuấn Tú có chút run rẩy: “Em không muốn nói chuyện, có khi anh ta lại gạt em nữa.”

Ngài Hách vươn tay lau mồ hôi trên trán em trai, dùng giọng dỗ trẻ con khuyên cậu: “Không cần biết cậu ta có lừa em hay không, ít nhất em phải nghe cậu ta giải thích đã chứ. Lần này em muốn hỏi gì thì hỏi đi, hỏi cho rõ, như vậy ai cũng thoải mái. Anh ở bên ngoài, có gì thì gọi anh.”

Hách Tuấn Tú im lặng, ngài Hách thấy vậy bèn ra ngoài, ra hiệu bằng mắt với Hàn Ân Tuấn.

Hàn Ân Tuấn đi tới, lúc hai người đứng song song, ngài Hách cản hắn, thấp giọng nói: “Cũng đã kết hôn rồi, đừng giấu giếm gì nữa. Anh không quan tâm trước đây cậu đã làm gì, có quan hệ thế nào với tên rác rưởi kia. Nhưng hiện tại, nếu cậu làm em trai tôi phải đau lòng tổn thương, cậu đừng trách tôi không tha cho cậu.”

Ánh mắt Hàn Ân Tuấn tối sầm, hắn đáp lại một tiếng thật khẽ, nhanh chân bước vào phòng.

Cửa phòng đóng lại, ngài Hách không yên tâm, vẫn đi tới đi lui trước cửa. Sau đó không bao lâu, trong phòng truyền ra tiếng cãi vã kịch kiệt, ngài Hách còn chưa kịp phản ứng lại, tiếng cãi vã không hiểu sao lại biến mất, sau đó truyền tới một tiếng động khác.

Ngài Hách im lặng lắng tai nghe, nhưng chỉ nghe được mấy tiếng hỗn loạn, hai người trong phòng chốc nói tiếng Trung, chốc lại nói tiếng Hàn, lát sau lại Trung Hàn lẫn lộn, ngài Hách sững người chẳng hiểu gì cả.

Hắn đứng yên một lúc, quyết định xuống lầu, bấy giờ Hách Tuấn Lãng đang nằm nhoài trên bàn trà vẽ sáp màu.

Ngài Hách đi tới, ngồi trên ghế salon, ngắm Hách Tuấn Lãng vẽ.

Hách Tuấn Lãng đột nhiên không vẽ nữa, cầm bút sáp màu trong tay để sang một bên.

Ngài Hách nhìn nó, hỏi: “Tuấn Lãng, con nghĩ sao về chú Hàn của con?”

Hách Tuấn Lãng vẫn luôn nhìn chằm chằm bức vẽ, mãi lâu sau, nó mới cầm cây sáp màu màu đen lên, tàn nhẫn tô đen toàn bộ bức vẽ trước mặt.

Ngài Hách ngạc nhiên nhìn hành động của nó, rồi nghe được giọng nói của Hách Tuấn Lãng: “Con không thích chú ấy lắm, có lúc còn cảm thấy chú ấy quá phiền.”

Ngài Hách không rõ hỏi: “Nếu vậy, sao lúc nãy ở ngoài cửa con lại kéo tay bác?”

Hách Tuấn Lãng tô đen cả bức tranh xong, lại lấy một cây tăm nhọn cào từng vệt một trên bức sáp đen xì.

“Nhưng chú ấy đối xử rất tốt với con, chú ấy cũng yêu ba nhiều lắm.”

Ngài Hách sững sờ, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu như chú ấy lừa hai người thì sao… Giả dụ như chú ấy đối xử tốt với con, đối xử tốt với ba con, đều là giả bộ…”

Hách Tuấn Lãng nhanh chóng trả lời: “Không phải giả. Chú Hàn là người một nhà với chúng ta, kể cả có lừa dối chúng ta, thì đó cũng không phải giả.”

Ngài Hách đột nhiên cảm giác, Hách Tuấn Lãng hình như lớn thêm một chút rồi.

Ngài Hách cười cười dùng sức xoa đầu Hách Tuấn Lãng: “Giỏi quá nhỉ, Tuấn Lãng.”

Hách Tuấn Lãng ghét bỏ, quay phắt đầu đi.

Bấy giờ cửa trên tầng hai được mở, Hàn Ân Tuấn đi xuống, đối mặt với ngài Hách: “Anh, mấy nay làm phiền anh rồi.”

Ngài Hách nhìn thấy trên mặt hắn có dấu đỏ, trên cổ còn có vết cắn, quần áo thì xộc xệch, không nhịn được chia một chút cảm thông, hỏi hắn: “Sao rồi?”

Hàn Ân Tuấn như thở dài thỏa mãn, trả lời: “Có gì cần nói cũng nói rồi, coi như hóa giải hết khúc mắc. Nhưng Tuấn Tú bảo chưa muốn về, mấy ngày này chỉ đành làm phiền anh thêm, qua mấy hôm nữa em sẽ trở lại đón em ấy.”

“Ừ, không sao đâu.” Ngài Hách tiến tới, vỗ vai Hàn Ân Tuấn.

Cách đó không xa, khóe miệng Hách Tuấn Lãng đang liên tục nhướn lên. Một nét bút cuối cùng hạ xuống, cầu vồng cuối cùng cũng hoàn thiện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi