VỊ NHÀ TÔI HÔM NAY CÓ CHÚT LẠ

Thầy Chu luôn cảm thấy dạo gần đây ngài Hách đang xa lánh mình.

Cụ thể thế nào anh không nói rõ được, nói chung là anh có cảm giác như thế.

Trong lòng thầy Chu có một cảm xúc, nói cụ thể thì là mất mát.

Mà cảm xúc ấy, khi gặp lại ngài Hách lần nữa, càng trở nên mãnh liệt.

Nhân dịp tết nguyên đán, vườn trẻ mướn hẳn một rạp hát nhỏ để tổ chức một vở kịch nói, bạn nhỏ từ các lớp sẽ đóng vai một nhân vật, vở kịch cũng là vở kịch kinh điển “Cô bé Lọ Lem”.

Để một bầy đậu nhỏ chưa hiểu chuyện diễn kịch là một điều vô cùng khó khăn, việc dàn dựng và luyện tập đã kéo dài gần một tháng. Hiện tại là ngày biểu diễn, một loạt vấn đề liên quan đến thiết bị sân khấu, thay đổi vị trí vẫn làm các thầy cô giáo phải bận tối tăm mặt mũi.

Thầy Chu vừa đi kiểm tra dàn âm thanh về, lúc quay lại đi ngang qua cửa sau, qua lan can màu đen, anh nhìn thấy ngài Hách.

Ngài Hách vừa bước ra khỏi xe, hắn cầm trong tay một tấm giấy ướt, tỉ mỉ lau kính xe.

Hách Tuấn Tú bế Hách Tuấn Lãng xuống xe, hỏi anh trai: “Anh, anh thực sự không vào xem cùng ạ?”

Mấy ngày gần đây ngài Hách như một con quay, xoay tới xoay lung làm việc trong công ty, tối hôm qua còn tham gia một bữa tiệc tới mười một giờ, sau đó lại trở lại văn phòng, ngồi gõ chữ đến tận một giờ sáng, cuối cùng không chịu nổi nữa, gục ngã trên bàn làm việc thiếp đi. Hậu quả là sáng nay bị sái cổ, hơi xoay cổ một chút là đau muốn xuýt xoa.

Ngài Hách vội xua tay: “Em cứ để anh ngồi trong xe nghỉ một lúc đi, lát nữa diễn xong em gọi cho anh là được.”

Hách Tuấn Tú chỉ đành tiếc nuối nói: “Vâng ạ.”

Thực tế Hách Tuấn Tú tiếc cái khác, cậu nghe Hách Tuấn Lãng nói ngài Hách có mối quan hệ đặc biệt “tốt” với một thầy giáo, nhưng thằng bé sống chết không nói tên, Hách Tuấn Tú tính dùng thời cơ này để quan sát hắn.

Mặc dù là lời của trẻ con, nhưng vẫn có độ đáng tin nhất định, nhỡ đâu anh trai cậu đang dạo chơi trên mảnh đất tình yêu thật!

Cũng trong lúc ấy, thầy Chu thực sự rất muốn đi qua chào hỏi, nhưng chẳng hiểu tại sao lại không muốn đi, sau đó Hách Tuấn Tú và Hách Tuấn Lãng đi vào, ngài Hách ngồi vào trong xe.

Thầy Chu mất mát nghĩ, thôi, không chào thì không chào.

Bên trong rạp hát bắt đầu có tiếng nhạc, thầy Chu tăng nhanh nhịp bước quay về sân khấu.



Hoàng tử và cô bé Lọ Lem đều có hai bạn nhỏ diễn, Hách Tuấn Lãng là hoàng tử thứ hai.

Vở kịch bắt đầu, Hách Tuấn Lãng chán chường ngồi trên ghế salon trong phòng hóa trang. Bấy giờ trong phòng hóa trang đang loạn xì ngậu, các bạn nhỏ được mặc trang phục muôn màu muôn sắc đang rất hưng phấn, các thầy cô giáo thì lại luống cuống tay chân chỉnh phục trang cho đám nhỏ.

Cả phòng chỉ có mỗi Hách Tuấn Lãng đang ngồi im, giữa cơn hỗn loạn, một giáo viên nào đó bị đẩy ra nhào tới, nắm mặt nó, vẽ một vết son.

Hách Tuấn Lãng tức giận, Hách Tuấn Lãng muốn gào lên.

Nó lén lút chuồn ra ngoài, chạy đến hậu đài, vén một góc vải đỏ lên, lặng lẽ nhìn sân khấu.

Trên sân khấu đang diễn cảnh cô bé Lọ Lem ở cánh đồng, rất nhiều bạn nhỏ đang mặc trang phục động vật vây quanh cô bé Lọ Lem, dưới khán đài là hàng loạt tiếng chụp ảnh và ánh đèn flash.

“Ơ, Tuấn Lãng, sao cậu lại ở đây?”

Hách Tuấn Lãng nghe tiếng nhìn sang, Trần Gia Huân đang đứng cách nó không xa, bé đang đóng vai cái cây – một gốc cây già bất động.

Mà không, bé cử động rồi.

Trần Gia Huân nhấc cái áo hình cây nặng nề, chậm chạp dịch về phía Hách Tuấn Lãng, tới được vị trí cần đến thì mệt đến thở phì phò.

“Hehe, cậu biết không, trong này nóng ghê.” Trần Gia Huân cười nói.

Ngốc quá, Hách Tuấn Lãng nghĩ thầm, đóng một cái cây mà còn cười thích chí đến vậy?

“Cậu đừng đóng cái cây nữa, ra ngoài chơi với tớ đi, cậu là cái cây, có biến mất cũng không ai biết đâu.”

Trần Gia Huân vô cùng nghiêm túc nói: “Không được, cái cây cũng rất quan trọng.”

Hách Tuấn Lãng tặc lưỡi một cái.

Một lát sau, Trần Gia Huân không hiểu gì “Ồ” một tiếng: “Sao cậu vẫn đứng đây vậy?”

Hách Tuấn Lãng liếc bé, nói: “Tớ đang chán quá, thôi thì ở đây với cậu giúp làm cái cây quan trọng đi.”

Trần Gia Huân lập tức khúc khích cười như xuân về hoa nở.

Tất nhiên Hách Tuấn Lãng không ở lại được bao lâu, lát sau nó phải lên sân khấu.

Ánh đèn sân khấu chuyển thành màu lam nhạt, ánh sáng chiếu lên người Hách Tuấn Lãng đóng vai hoàng tử và cô bé Lọ Lem đã thay quần áo.

Hai đứa nhỏ bắt đầu nhảy múa, ánh đèn đuổi theo cả hai.

Điệu nhảy đã được thầy cô giáo hướng dẫn trước, vừa đơn giản, vừa dễ học.

Dưới khán đài vang lên một loạt tiếng vỗ tay, Hách Tuấn Lãng cảm thấy mình như một cỗ máy cứng ngắc. Lúc nó nhảy đến mép khán đài còn thoáng nhìn thấy sự kích động trong ánh mắt của ba.

Ha, ba mình ngốc quá.

Hách Tuấn Lãng nắm tay bạn nữ nhảy rất tập trung, nhưng bước chân của cô bé không vững vàng lắm, Hách Tuấn Lãng sợ bạn ngã bất ngờ nên nhảy rất chậm.

Dù chỉ là cái cây đứng ở góc khán đài tối tăm không thu hút sự chú ý, Hách Tuấn Lãng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Trần Gia Huân đang dõi theo mình.

Cậu ấy chắc chắn đang cười như hoa nở giống vừa rồi, ngốc quá, Hách Tuấn Lãng nghĩ thầm.



Ngài Hách đang thiu thiu ngủ, đột nhiên điện thoại vang lên làm hắn bừng tỉnh, thật khó chịu.

Cầm điện thoại lên nhìn, là Hách Tuấn Tú, ra là để quên máy quay trên xe.

“Anh ơi, làm sao giờ!!!” Hách Tuấn Tú kích động gào: “Con trai em nhảy đẹp trai quá làm sao giờ! Anh không thấy đâu, ui xứng đôi với bạn nữ quá! Trời đất ơi yêu chết mất thôi!! Sao lại không có máy quay nhở!”

Ngài Hách không nhịn được phì cười: “Em đợi đấy, anh vào đưa cho em.”

Vì vậy lúc ngài Hách vội vàng mang máy quay vào xong, Hách Tuấn Tú kích động cầm máy nước mắt rơi như mưa.



Vở kịch sắp đến hồi kết, hiện tại là phân cảnh hoàng tử đi tìm cô bé Lọ Lem.

Mẹ kế không muốn đoàn người của hoàng tử nhìn thấy cô bé Lọ Lem, ả ta dùng mọi thủ đoạn để giấu cô đi.

Trần Gia Huân vẫn là cái cây, bé nhìn thấy cô bé đóng vai Lọ Lem đang ngồi trong bóng tối, định ra nói chuyện với cô, vì vậy Trần Gia Huân nhấc bộ đồ dày nặng dịch sang chỗ cô bé.

Bé thấy bạn học hình như không ổn, quan tâm hỏi: “Tiểu Khả, cậu sao vậy? Khó chịu ở đâu à?”

Thật vậy, cô gái nhỏ nói: “Sao bây giờ, tớ đau đầu quá.”

Trần Gia Huân ngạc nhiên, vội nói: “Vậy… vậy đi tìm cô Hà ngay thôi.”

Tiểu Khả từ từ đứng dậy, hỏi bé: “Cậu đi với tớ được không?”

Trần Gia Huân ngẫm nghĩ: “Được, tớ đi với cậu.”

Trần Gia Huân nghĩ thầm, không sao đâu, cái cây biến mất cũng không ai biết đâu.

Hai bọn nhỏ chạy đi tìm cô Hà, cô Hà sờ trán cô gái nhỏ, phát sốt rồi.

Cô gái nhỏ được phụ huynh tới đón cũng lo lắng đến phát khóc: “Sao bây giờ, con còn phải diễn nữa.”

Cô Hà cũng lo, vở kịch sắp kết thúc, nhưng cô bé Lọ Lem lại không lên diễn được, chắc chắn sẽ gây ra rắc rối lớn.

Trần Gia Huân đứng bên cạnh nóng muốn chết, bé cố sức cởi bộ đồ hình cây ra.

Cô Hà đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Gia Huân này… Lại đây nào, chúng ta thử đồ xem có vừa không…”

Trần Gia Huân bối rối: “Dạ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi