VỊ OMEGA THƠM NGON MỀM MẠI KIA

"Chỉ là chấn thương ngoài da thôi, cũng chưa có ảnh hưởng gì đến xương cốt, không cần sợ hãi," bác sĩ xoẹt xoẹt viết xuống giấy kết quả, đưa cho Dung Tễ, "Nhớ là đừng để dính nước, cũng đừng làm hành động gì quá mạnh dẫn đến thương tổn lần hai, không nên ăn đồ cay nóng, ăn đồ thanh đạm sẽ giúp cho vết thương hồi phục nhanh hơn."

Dung Tễ vội vã tiếp nhận, nhìn tên thuốc được kê ở trên, vội ghi nhớ trong đầu.

Dung Tiếu thân thể cứng nhắc núp ở trong lồng ngực của hắn, một chút phản ứng cũng không có, như một chú chim đứng trên cành cong, động mạnh một cái cũng có thể khiến nó run rẩy.

"Thật sự không cần giúp các ngươi báo cảnh sát sao?" Bác sĩ không biết đã hỏi câu này mấy lần, "Nói đi cũng phải nói lại, khi ra ngoài phải bảo vệ Omega của mình cho thật tốt chứ, nhà tôi nếu có Omega, yêu thương còn không hết, sao nỡ đến hắn ra ngoài một mình. Thuốc ức chế tổn thương đến cơ thể Omega là vô cùng lớn, còn muốn dùng nữa, có phải đến con cũng không cần nữa phải không?"

"Vâng, " Dung Tễ ôm chặt vai Dung Tiếu, hạ mắt nhìn anh, trầm giọng nói, "Là lỗi của tôi."

Thời điểm từ bệnh viện ra ngoài, mưa còn chưa dứt, chiếc ô ban nãy Dung Tễ dùng đánh mấy tên đó hỏng mất rồi, hắn đem áo khoác cởi ra, che kín đầu Dung Tiếu, đẩy anh vào trong xe.

Dung Tiếu không nói tiếng nào, rất nghe lời.

Về lại tiểu khu cũng mất gần hai tiếng, Dung Tễ lái xe như bay, chỉ dùng nửa giờ liền về đến nhà trọ.

Hắn xuống xe mở cửa cho Dung Tiếu, Dung Tiếu co rúm lại trên ghế, mở to hai mắt nhìn hắn, trong mắt còn sót lại sợ hãi chưa tan đi, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Dung Tễ trong lòng lập tức mềm nhũn, nhiệt lưu sôi trào trong bụng hắn, cắn răng nói: "Sao vậy? Muốn em ôm anh lên?"

Nơi này chính là bên ngoài, không biết lúc nào sẽ có người xuất hiện, Dung Tiếu run lên một cái, do dự chốc lát, vẫn là từ trong xe bò ra ngoài, ngơ ngác cùng hắn đối diện.

Thương tổn trên đầu gối Dung Tiếu đã được băng bó kỹ, tin tức tố cùng mùi máu tanh hoàn toàn bị che kín rồi.

Cho dù ở gần như vậy, Dung Tễ cũng không thế nào ngửi được mùi tin tức tố trên người anh, cũng không biết người này rốt cuộc đã tiêm bao nhiêu thuốc ức chế.

Dung Tễ vừa đau lòng cũng tức giận, thời điểm Dung Tiếu đi qua người hắn, hắn đột nhiên nắm lấy tay anh, ép anh quay đầu lại.

Dung Tiếu liền nói lắp: "Làm, làm gì?"

"Em đang nghĩ " Dung Tễ nheo mắt lại, đột nhiên nhoẻn miệng cười, sau đó khom lưng ôm lấy Dung Tiếu, động tác nhanh đến mức khó mà từ chối kịp, "Vẫn là ôm anh lên thì tốt hơn."

Dung Tiếu hai chân đột nhiên bay lên không, cả người đều bối rối, theo bản năng ôm sát cổ của hắn, đem mặt vùi vào trong.

Cho dù là việc anh không tình nguyện, anh cũng không giãy dụa, chỉ thoáng ngạc nhiên, rồi lại ngoan ngoãn nghe lời.

Trong phòng, Dung Tễ đem Dung Tiếu đặt lên giường, nghiêng người giả vờ tạo áp lực lên người anh, đôi mắt sâu không thấy đáy dò xét anh, hô hấp trầm trọng, nhẫn nại, hỏi: "Hai ngày nay đi đâu?"

Dung Tiếu ở trên đường đã nghĩ sẽ có chuyện như vậy xảy ra, anh vô lực đẩy Dung Tễ một cái, "Không đi đâu."

"Còn biết tiêm thuốc ức chế để trốn em " Dung Tễ cũng không cần câu trả lời của anh, nắm lấy cằm anh nâng lên, "Nếu như hôm nay em không tìm được anh, có biết sẽ xảy ra chuyện gì không hả?"

Đọc truyện tại https://truyen4u.net/author/Duonglam04 để ủng hộ edit

Dung Tiếu bị hắn nắm, bị ép ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như sao ngập nước, oan ức, chớp mắt một cái, liền rớt xuống hai viên thủy châu.

"Nếu như hôm nay em không tìm được anh " Dung Tễ cũng không lau cho anh, tiếp tục nói: "Anh liền bị hai tên Alpha bẩn thỉu kia cường bạo. Hϊếp xong, chúng sẽ vứt anh ở một xó nào đó."

"Ngoại thành rất hỗn loạn, chó mèo hoang nơi nào cũng có. Hϊếp anh chán chê, chúng sẽ gọi mấy tên Beta đến góp vui, anh rất có thể sẽ bị chúng luân gian... cho đến chết."

"Bọn hắn biết mình đang phạm tội, nhưng như vậy thì sao chứ? Gϊếŧ người diệt khẩu, băm anh thành từng mảnh nhỏ, ném anh xuống con mương hay cái cống nào đó, để chuột đến gặm nhấm cơ thể anh, gặm xong chỉ còn lại xương cốt, cho dù bị người khác phát hiện, cũng đâu ai biết đó là của ai?"

"Anh là một Omega."

Dung Tiếu há miệng, muốn nói chuyện, nhưng mà bị Dung Tễ dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng đặt lên môi, hắn nói: "Xuỵt -- anh là Omega của em, anh có biết bây giờ em có bao nhiêu ý niệm muốn dạy dỗ anh không? Omega của em bị Alpha khác động vào, vậy mà ai đó một chút áy náy cũng không có, còn ở đây trừng hai mắt lườm em, Dung Tiếu, anh trai yêu quý của em, anh sinh ra mang sứ mệnh đối nghịch với em hay sao hả?"

"Anh không phải... Anh..." Dung Tiếu khóc cũng không dám khóc, anh bị Dung Tễ dọa, cắn đôi môi cánh hoa khóc thút thít, "Anh..."

Anh "anh anh" nửa ngày cũng không nói nên lời, tay chân bủn rủn, có chút ẩn ẩn đau.

Dung Tễ không thể nhịn được nữa, rốt cuộc không nỡ làm khó anh, cúi đầu hôn nhẹ khóe môi anh, bất đắc dĩ cười khẽ: "Anh cái gì mà anh."

"Em mang anh về" Dung Tiếu đứt khóc nấc lên mấy cái, "Anh sẽ bị gả đến Liễu gia làm con dâu Omega nhà hắn."

Dung Tễ nụ cười cứng nhắc trên mặt, sắc mặt đen một mảnh, cười lạnh nói: "Mới đi ra ngoài có mấy ngày mà lá gan cũng lớn quá ha, còn dám nhắc lại chuyện này với em?"

Dung Tiếu vội vã ngậm miệng, nuốt tiếng khóc trở lại, mắt ngấn nước nhìn hắn.

"Thôi, " Dung Tễ nghiến răng nghiến lợi, "Biết rõ là anh vốn không có lương tâm."

Hắn dùng sức ôm anh vào lòng, ôm anh rời đến giữa giường.

Hai người bọn họ hình thể rất phù hợp, Dung Tiếu vừa vặn có thể núp trong khuỷu tay hắn, lồng ngực nóng bỏng khiến anh cảm thấy an toàn, anh lại khóc nấc lên, hồi tưởng lại cảnh Dung Tễ chạy về phía anh, một màn đá bay hai tên Alpha dơ bẩn, đáy lòng bị một loại cảm xúc xa lạ lấp kín.

Anh từ nhỏ đã cô độc.

Nghe người thân nói, mẹ anh sau khi mang thai, liền không bao giờ cười nữa, mà anh khi còn bé luôn bị họ hàng trêu chọc, đám người đó không làm anh khóc lên thì chưa bỏ qua cho anh, khi đó, mẹ anh chỉ đứng một bên lẳng lặng nhìn, chưa bao giờ ra tay ngăn cản.

Sau đó anh lớn lên rồi đi học, cuộc sống trong trường trôi qua cũng không mấy dễ dàng, không còn người thân, đổi thành bạn học bắt nạt anh, ở ngoại thành chỉ có một ngôi trường, mà đa phần những đứa trẻ ở đây đều là con riêng, mồ côi, gia giáo không nghiêm, thời điểm tan học thường vây kín lấy anh, lột quần áo anh, cười nhạo nhìn anh một thân đỏ chót, mặc anh lõ@ thể về nhà.

Mẹ anh cũng chưa bao giờ ra mặt cho anh, đa phần là yên lặng. Tuy rằng Dung Tiếu chưa từng được người khác nuôi, nhưng cũng nhìn thấy những cặp mẹ con khác sinh hoạt, chẳng có ai giống như mẹ con họ cả.

Rõ ràng là người thân duy nhất trên đời này của anh vậy mà, có lẽ mẹ anh không thích anh.

Anh vẫn luôn nghi ngờ, mãi đến tận mấy năm trước khi mẹ vì âu sầu mà chết, anh tìm được Dung Tư Hào, chờ khi anh thấy Dung Tư Hào, mới có điều gì đó vỡ lẽ ra.

Dung Tiếu tròn mắt, tinh tế quan sát Dung Tễ.

Người này so với anh nhỏ hơn, nhưng từ khi sinh ra đã là một Alpha, hắn nắm trong tay giới tính khiến người khác hâm mộ, gia đình cùng với tính cách kiên nghị, quân trang hắn mặc trên người, có thể phát sáng đến chói mắt.

Người như thế là anh em của anh, bây giờ còn cùng anh xảy ra quan hệ, thậm chí là một loại ương ngạnh xâm nhập vào cuộc sống của anh.

Dung Tiếu đầu loạn thành hồ dán, anh nhíu nhíu chóp mũi, trong mắt lại bị hơi nước mơ hồ che phủ, vội vã đem mặt hướng trong chăn vây lại, âm thanh rầu rĩ: "Dung Tễ, anh muốn đi tắm..."

Dung Tễ kỳ thực cũng cảm thấy bẩn, thế nhưng hắn sợ Dung Tiếu chạy nữa, không nỡ tiến vào trong phòng tắm, Dung Tiếu lại chịu đề xuất, hắn tự nhiên không cầu mà được, nhưng trên mặt vẫn làm vẻ tức giận: "Chân anh như vậy, tắm cái gì mà tắm"

Không biết tại sao, Dung Tiếu đột nhiên không sợ hắn, thậm chí đánh bạo nằm úp sấp trên người hắn, nhỏ giọng nói: "Anh sẽ cẩn thận, không động vào nước đâu mà."

Dung Tễ ôm anh lên, vẫn giả vờ làm mặt lạnh: "Chờ."

- -----

Á há, biết làm nũng rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi