VI PHU KHÔNG HƯU THÊ

Mạnh Vân Trạch không lên tiếng, nghiêng tai chờ nàng nói tiếp.

"Lúc ta còn bé suýt nữa bị người môi giới bắt cóc, may mắn được một người trượng nghĩa tương trợ, nếu không giờ này ta cũng không biết mình sẽ ở nơi nào......"

Xem ra Diệp Thư Vân thật sự mê mang, hắn hỏi đông, nàng đáp tây, lời ông nói gà lời bà nói vịt.

Mạnh Vân Trạch ẩn ẩn cảm thấy không ổn, hắn nói: "Cho nên?"

"Cho nên...... Ta thực thích, thực thích người kia." Diệp Thư Vân cọ cọ trên vai hắn.

Mạnh Vân Trạch vô cùng khó chịu, hắn đưa tay giữ vững đầu Diệp Thư Vân, để nàng dựa vào chỗ khác, không cho nàng dựa vào mình, như là đang giận dỗi. Hắn chua chát nói: "Hiện tại còn thích không?"

Đầu Diệp Thư Vân nặng nề, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Thích."

Mạnh Vân Trạch không nghe thấy nàng nói gì, chỉ thấy nàng lắc lư dựa vào thùng xe, hắn không đành lòng, một lần nữa ôm đầu nàng lại, để nàng dựa vào vai mình.

Hắn hỏi nàng: "Ngươi nói cái gì?"

Diệp Thư Vân bỗng nhiên nói: "Hiện giờ ta là Mạnh phu nhân, chuyện quá khứ không nên đề cập tới nữa."

Nói xong, Diệp Thư Vân ngủ mất.

Qua hai ngày, hoàng cung truyền đến tin vui, sủng phi Vương thị mang long thai, Thánh Thượng đại hỉ, hạ chiếu đặc xá, nửa trăm người trung niên trong ngục, trừ tội phạm gϊếŧ người phóng hỏa, còn lại đều thả ra.

Thánh Thượng gặp việc vui tâm tình sảng khoái, đặc cách hạ lệnh bãi triều một ngày, quan lại trong triều cũng nhờ vậy mà có thể nghỉ ngơi.

Trong kinh trên dưới đều vì hỉ sự này mà vui mừng, nhưng Diệp Thư Vân vui vẻ không nổi, nàng ẩn ẩn cảm thấy vận mệnh dường như lại muốn đẩy nàng vào vạn kiếp bất phục.

Ấn theo quỹ đạo kiếp trước, ngày này nhất định Thánh Thượng và vị sủng phi kia sẽ ra cung đạp thanh.

Tuy nói hiện giờ nàng đã gả làm vợ người, nhưng kiếp trước nàng chưa bao giờ gặp qua Thánh Thượng, cũng không biết được chuyện bị đẩy vào cung đình, nàng nghĩ mà sợ, nếu bi kịch kiếp trước tái diễn, lúc này bằng cách nào nàng cũng phải ngăn cản, tiệt trừ hậu hoạn.

Sáng sớm hôm đó Diệp Thư Vân thu thập thỏa đáng liền đi xe ngựa đến một tòa chùa miếu trong thành. Lúc Diệp Thư Vân chạy tới chùa miếu, Lưu Chiêu và Vương thị cũng đang đi ra từ chính điện.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thư Vân thấy rõ ràng bộ dáng Vương thị, chỉ nhìn sơ qua mặt Vương thị, hai người các nàng đúng là có giống một chút, nhưng Vương thị hơi nghiêng sang một bên, sườn mặt kia cùng Diệp Thư Vân thật sự giống đến mười phần, nếu không cẩn thận phân biệt, thật khó có thể nhận ra.

Diệp Thư Vân cả kinh nói không nên lời, cũng quên thở dốc.

Đợi đến khi Vương thị nôn nghén không thoải mái liền kêu người hầu hạ đi qua đình phía sau chính điện nghỉ tạm, Diệp Thư Vân mới lấy lại tinh thần, tránh đi tai mắt Lưu Chiêu, lặng lẽ đuổi theo Vương thị, cũng hướng theo bên hồ mà đi.

Đình kia gần hồ nước, hai người bên cạnh Vương thị, một người đỡ vào trong đình nghỉ ngơi, một người khác đi lấy nước.

Diệp Thư Vân ngơ ngẩn nhìn thẳng Vương thị, lòng và hồn tựa hồ đều bị khủng hoảng lớn lao kéo đi.

Bên tai tiếng chim vang lên không ngừng, tiếng gió cũng không ngăn không được, nhưng những âm thanh này nàng thế nào cũng không nghe lọt vào trong lòng, chỉ cảm thấy đầu và tim đều trống rỗng, trong chớp mắt, dường những tiếng động này đều là vô căn cứ, chờ nàng nhận ra, phía sau đột nhiên hiện ra một bàn tay gắt gao bóp chặt cổ nàng, suýt nữa làm nàng hít thở không thông.

Nháy mắt, Diệp Thư Vân nghe thấy "Bùm" một tiếng, nghiêng đầu nhìn lại, Vương thị đã vùng vẫy kêu cứu mạng ở trong hồ nước. Mà cung nữ hầu hạ bên cạnh Vương thị cũng chỉ lo ồn ào la lớn cứu mạng, hồi lâu cũng không thấy nàng ta nhảy vào nước cứu người.

Kiếp trước Vương thị bởi vì lần rơi xuống nước này mà hư thai, bệnh không dậy nổi, thái y trong cung đau khổ cho Vương thị dùng thuốc chống đỡ ba tháng. Cuối cùng Vương thị vẫn buông tay nhân gian, hương tiêu ngọc vẫn, và sau đó chính là ác mộng của Diệp Thư Vân nàng.

Diệp Thư Vân không nghĩ nhiều, cởϊ áσ ngoài, nhảy vào trong hồ.

Đầu mùa xuân nước hồ lạnh đến thấu xương, tay chân nàng bị đông lạnh, suýt nữa không thể bơi ra mà muốn trở lại lên bờ, nhưng nghĩ đến một đời ủy khuất làm người thế thân, cả người liền sinh ra rất nhiều khí lực, giang hai tay, nhanh chóng bơi đến Vương thị.

Cung nữ trên bờ không ngờ đang vắng tanh bỗng đâu ra bóng người, sửng sốt một lát mới chạy đến bờ hồ chờ Diệp Thư Vân đưa Vương thị lại đây.

Vương thị một mặt vùng vẫy ở trong nước, một mặt hô to cứu mạng. Vương thị đang có mang, sợ là không chịu nổi lăn lộn như vậy, cho nên Diệp Thư Vân không dám trì hoãn, liều mạng bơi qua ôm lấy cổ Vương thị, đặt đầu nàng ấy dựa vào trên vai mình.

Diệp Thư Vân an ủi Vương thị: "Đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi."

Không bao lâu, cung nhân và thị vệ từ bốn phương tám hướng chạy tới, sôi nổi nhảy vào trong nước cứu giúp Vương thị.

Những người này mãn tâm mãn nhãn đều chỉ lo cứu Vương thị, chưa từng chú ý đến Diệp Thư Vân. Bọn họ thuận lợi cứu được Vương thị liền mặc kệ nàng chết sống, vừa vặn lúc này cả người Diệp Thư Vân đã háo tốn quá nhiều sức lực, tay chân liền có chút nhũn ra.

Mắt thấy Vương thị được cứu, mà nàng lại bị vây hãm trong nước, không người coi chừng, nàng nghĩ sợ là hôm nay sẽ phải bỏ mạng tại đây.

Đến lúc sắp chịu đựng không nổi, nàng mơ hồ nghe thấy một người khác nhảy vào nước, không bao lâu, một đôi tay to rộng chặt chẽ túm chặt cổ tay của nàng.

Người nọ cứu nàng lên bờ, bởi vì hai mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Vương thị, không rảnh bận tâm hai người, cho nên nhanh chóng đưa Diệp Thư Vân tới bờ hồ nơi khác ẩn thân.

Gió lạnh bờ hồ thổi đến rét lạnh khiến cả người Diệp Thư Vân ngăn không được mà phát run, bọt nước tích táp rơi không ngừng, nàng dừng ở bờ hồ trong chốc lát, giương mắt nhìn lại, liền thấy cặp mắt lo âu bất an của Thẩm Hàng Khải.

Nàng hỏi hắn: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Thẩm Hàng Khải không kịp đáp lời, trên người Diệp Thư Vân đã xuất hiện một kiện áo ngoài của nam tử. Diệp Thư Vân ngẩng đầu nhìn về bên cạnh, mới thấy người tới là Mạnh Vân Trạch.

Diệp Thư Vân ngẩn ra, hoảng hốt nói: "Sao ngươi cũng ở chỗ này?"

"Nếu ta không xuất hiện, ngươi định để ta làm người goá vợ sao?"

Giữa mày Mạnh Vân Trạch hiện rõ tức giận, nàng không dám lại hỏi nhiều. Diệp Thư Vân gục xuống hai hàng lông mày, ngoan ngoãn im lặng, chỉ nhìn chằm chằm hắn.

Mạnh Vân Trạch tựa không đành lòng lại giống như nổi nóng, cố ý không nhìn Diệp Thư Vân, chỉ hướng Thẩm Hàng Khải nói: "Hôm nay cám ơn ngươi đã cứu phu nhân ta."

Lời vừa nói ra, Thẩm Hàng Khải không khỏi thất thần một lát, hắn cũng đột nhiên không biết nói cái gì.

Mạnh Vân Trạch lại hỏi hắn: "Sao ngươi lại ở đây?"

Thẩm Hàng Khải ánh mắt lướt qua phía sau Mạnh Vân Trạch nhìn thị vệ nơi nơi tìm kiếm Diệp Thư Vân, hắn nói: "Mau mang nàng đi."

Mạnh Vân Trạch cũng xoay người nhìn thoáng qua, mắt thấy những người đó nhất định phải tìm cho bằng được, thời gian cấp bách, hắn không dám trì hoãn, liền dắt tay Diệp Thư Vân, cũng kêu Thẩm Hàng Khải mau trốn.

Thẩm Hàng Khải lại nói: "Ba người chúng ta cùng nhau trốn, sẽ dẫn tai mắt người khác, ngươi cứ mang nàng đi trước. Ta sẽ tự nghĩ cách đi ra ngoài."

Mạnh Vân Trạch lại quay đầu nhìn mấy người thị vệ, nếu bọn họ hiện tại trốn đi tất nhiên sẽ kịp, nhưng Thẩm Hàng Khải giống như còn chuyện gì vướng chân, đi không được, Mạnh Vân Trạch cũng không miễn cưỡng, chỉ nói Thẩm Hàng Khải tự bảo trọng liền không dám chậm trễ nữa, lôi kéo Diệp Thư Vân lắc mình trốn ra bên ngoài.

Vừa nãy Diệp Thư Vân bị nước hồ đông lạnh như vậy, trên người vốn đã không còn sức lực, hiện giờ lại đi theo Mạnh Vân Trạch vô cùng lo lắng mà chạy ra bên ngoài, tất nhiên thể lực theo không kịp, cũng may nàng cố gắng chống đỡ tới nơi an toàn rồi mới mềm chân ngã trên mặt đất.

Thấy nàng như vậy, Mạnh Vân Trạch vừa tức vừa đau lòng, hắn ngồi xổm xuống hỏi nàng: "Vì sao lại liều chết cứu người nọ? Có phải ngươi quen biết người nọ hay không?"

Hôm nay chùa bị phong toả, Diệp Thư Vân còn nghĩ mọi cách một mình lẫn vào trong, liều chết cứu giúp Vương thị, làm ra đủ loại hành động khả nghi khiến người khó hiểu, Mạnh Vân Trạch không thể không nghi ngờ động cơ của nàng.

Diệp Thư Vân thẳng thắn thành khẩn nói: "Không biết."

Đây là ăn ngay nói thật, nàng quả thật không nhận biết Vương thị, nhiều lắm chỉ có thể xem như biết thân phận của Vương thị là gì, cho nên lời nói của nàng đại khái cũng không tính là nói dối.

Mạnh Vân Trạch truy vấn nàng: "Vậy vì sao ngươi lại cứu nàng?"

"Nàng rơi xuống nước, không thể kêu ta trơ mắt nhìn nàng xảy ra chuyện được, đúng không?"

"Được." Mạnh Vân Trạch dừng một chút, lại hỏi nàng: "Vậy ta hỏi ngươi, hôm nay chùa niêm phong, vì sao ngươi tới đây?"

Diệp Thư Vân thuận miệng bịa chuyện nói: "Năm ngoái ta cầu nguyện trong chùa, hôm nay tới lễ tạ thần, nào biết chùa bị phong toả. Ta không muốn lại đi nhiều thêm một chuyến, vì thế mới vào xem. Vốn ta chỉ tính tạ thần rồi đi thôi."

Mạnh Vân Trạch nửa tin nửa ngờ nói: "Vậy vì sao Hàng Khải lại tới đây?"

Diệp Thư Vân thất thần nói: "Chuyện này làm sao ta biết?"

Nghe vậy, Mạnh Vân Trạch mới không hỏi nữa.

Bởi vì Diệp Thư Vân rơi xuống nước, quần áo nặng trĩu, như treo ngàn cân trên người, vừa rồi chạy trốn vài bước thôi nàng đã thở hổn hển, hiện giờ tiếp tục đi, từng bước một càng gian nan hơn.

Mạnh Vân Trạch nhìn thấy liền muốn giúp nàng, nhưng Diệp Thư Vân sợ bản thân quá nặng, ép tới hắn khó chịu, không đành lòng để hắn cõng.

"Không sao đâu." Diệp Thư Vân quay đầu lại nhìn thoáng qua, xác định những người đó không theo kịp mới nói: "Hiện tại những người đó đuổi không kịp, ta nghỉ một lát là tốt ngay."

Mạnh Vân Trạch nhìn bọt nước trên người Diệp Thư Vân không ngừng rơi xuống, lại thấy một vũng nước trên mặt đất, hắn nói: "Xuân hàn chỉ se lạnh, nhưng ta không muốn phu nhân của mình bị đông lạnh đâu."

Hai má Diệp Thư Vân ửng đỏ, thấp giọng nói: "Nhưng người ta đều bị nước hồ làm ướt, hầu gia nếu muốn cõng ta, chẳng phải cũng làm cho cả người ướt theo sao."

Mạnh Vân Trạch ngồi xổm trước mặt Diệp Thư Vân, hắn nói: "Không ngại."

Mạnh Vân Trạch kiên trì như thế, nàng thật khó cự tuyệt, đành phải bò lên trên người hắn.

Quả nhiên đúng như Diệp Thư Vân đã lường trước, Mạnh Vân Trạch cõng nàng vừa mới đứng dậy liền không tự giác hừ hừ hai tiếng, khiến Diệp Thư Vân cảm thấy thẹn thùng không thôi, nhưng nàng muốn xuống, Mạnh Vân Trạch lại không chịu, một hai phải cõng.

Diệp Thư Vân sợ hắn hiểu lầm, giải thích nói: "Ta không nặng đâu, là do quần áo ngấm nước, cho nên mới nặng."

Mạnh Vân Trạch nhẹ giọng bật cười, hắn nói: "Đúng vậy, là do quần áo nặng."

Ngữ khí Mạnh Vân Trạch tràn đầy sủng nịch làm lòng nàng ngứa ngáy không thôi, ngăn không được cười lên, không cấm kỵ câu lấy cổ Mạnh Vân Trạch, thừa cơ ôm lấy hắn không buông tay.

Ngày thứ hai, Thẩm Hàng Khải cho người đưa tới áo ngoài hôm qua Diệp Thư Vân đánh rơi ở trong chùa, Tú Ngọc nhận lấy liền chạy vào trong nhà đưa cho Diệp Thư Vân, vừa vặn gặp phải Mạnh Vân Trạch. Mạnh Vân Trạch liền rũ mắt nhìn lướt qua quần áo trong tay Tú Ngọc.

Hôm qua đi gấp, hắn đã quên giúp nàng mang áo ngoài về. Sáng sớm hôm nay hắn phái người đi tìm nhưng lại nhận được hồi báo nói không tìm được quần áo của Diệp Thư Vân. Hiện tại đột nhiên thấy, Mạnh Vân Trạch liền để tâm. Hắn một bên yên tâm áo choàng này không đến tay những thị vệ kia, một bên lại cảm thấy trong lòng khó chịu, hắn nói: "Ai đưa lại đây?"

Tú Ngọc nói: "Biểu thiếu gia cho người đưa tới."

Trách không được hôm qua bọn họ rõ ràng có thể cùng nhau trốn, Thẩm Hàng Khải lại không đi cùng, thì ra là vì trở về tìm áo choàng của Diệp Thư Vân. Thẩm Hàng Khải vì Diệp Thư Vân như thế, Mạnh Vân Trạch cảm thấy có chút hụt hẫng.

Mạnh Vân Trạch thử Tú Ngọc: "Thư Vân cùng Hàng Khải là biểu huynh muội, hai người tuổi lại xấp xỉ, có phải luôn thập phần hòa thuận hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi