VI PHU TỪNG LÀ LONG NGẠO THIÊN


Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường cùng chạy như điên ra khỏi sân viện, nhắm về phía quảng trường.

Càng ngày càng nhiều thị vệ tập hợp lại, Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường bị truy đuổi chạy trốn tứ phía: “Ninh Bất Ngôn này sao vô dụng thế? Chẳng phải đã nói kéo dài tới buổi tối sao?”
Vừa dứt lời, Ninh Bất Ngôn nhảy từ trên trời xuống, giơ tay chém bay đám tu sĩ khỏi Tần Uyển Uyển, vội nói: “Gia chủ điên rồi, nhất quyết muốn giết Tạ Cô Đường, bắt Giản Hành Chi về.

Ta đưa các người ra ngoài!”
“Biết thế ngài đừng bắt chúng ta về chứ!”
Tần Uyển Uyển đá văng người bên cạnh, Ninh Bất Ngôn gấp gáp nói: “Cô đừng giết người tộc ta!”
“Là người tộc ngài muốn giết chúng ta!”
Tần Uyển Uyển khom lưng né một kiếm.

Có Ninh Bất Ngôn ở đây, bọn họ không dám ra tay giết người, nhưng những người này đều ra đòn sát thủ.

Mắt thấy ngày càng nhiều người, Ninh Văn Húc cũng dẫn cao thủ đuổi theo.
Ninh Văn Húc trực tiếp hạ tử lệnh với Tạ Cô Đường.

Mặc dù Tần Uyển Uyển không hiểu tại sao Ninh Văn Húc dám ra tay với người của Thiên Kiếm Tông, chỉ nghiến răng, đưa ra quyết định.
“Giản Hành Chi!”
Nàng sử dụng truyền âm quát lớn.

Giản Hành Chi dẫn theo Thúy Lục chạy như bay đằng sau Nam Phong, nghe thấy giọng Tần Uyển Uyển, lười nhác nói: “Sao thế?”
“Người xong chưa? Bọn họ muốn giết Tạ Cô Đường, bắt ta uy hiếp người!”
“Chẳng phải ta đưa cho nàng một lá bùa sao…” Giản Hành Chi chẳng quan tâm mấy: “Lúc ở Thiên Kiếm Tông từng dùng rồi, kích hoạt phù chú, gọi tên ta.”
Tần Uyển Uyển ngây người, lúc này mới nhớ lá bùa Giản Hành Chi đưa lúc rời đi.
Nàng vội chuyển lá bùa cho Tạ Cô Đường, nói với y: “Tạ đại ca, kích hoạt phù chú, gọi tên sư phụ ta!”
Tạ Cô Đường không kịp nghĩ nhiều, y vung một kiếm ngăn đám người xông lên, một tay bắt lấy phù chú Tần Uyển Uyển đưa, linh lực kích hoạt phù chú, khẽ gọi: “Giản Hành Chi.”
Khoảnh khắc tiếng vừa dứt, ánh sáng bừng lên, Tạ Cô Đường nhận ra mình bị một luồng sức mạnh hút đi.

Y sửng sốt ngẩng đầu: “Uyển Uyển…”
“Yên tâm.” Tần Uyển Uyển cười: “Ta và sư phụ ta không sao.”
“Này.” Giản Hành Chi cảm nhận đã có người triệu hồi mình, quay đầu dặn dò Thúy Lục: “Ta đổi chỗ với Uyển Uyển, cô giúp ta chăm sóc nàng.”
Nói xong, Giản Hành Chi và Tạ Cô Đường đổi vị trí.

Tạ Cô Đường rơi xuống mặt đất, Thúy Lục đang vui vẻ định chạy tới đón: “Uyển…”
Tiếng vừa dứt, nàng nhìn thấy Tạ Cô Đường cao cao gầy gầy, Thúy Lục biến sắc: “Sao lại là cậu?!”
Người sửng sốt không chỉ Thúy Lục.

Giản Hành Chi bình thản đáp xuống, giơ tay lên quét một kiếm thuận lợi ngăn người lại, quay đầu nhìn sang bên cạnh: “Tạ…”
Vừa mở miệng, nhìn thấy gương mặt tươi cười lấy lòng của Uyển Uyển, y trợn to mắt: “Sao lại là nàng?!”
“À thì…” Tần Uyển Uyển ngại ngùng cười: “Ta cảm thấy ta ở lại chỗ này an toàn hơn.”
“An toàn cái rắm!”
Giản Hành Chi đá bên cạnh một cước, nổi lửa giận: “Sao nàng lại lo lắng cho y như thế? Vậy nàng đổi ta qua đây, nàng không lo lắng cho ta sao?!”
“Cho nên ta ở lại đây với người, không phải sao?”
Tần Uyển Uyển vội vàng vuốt lông: “Tạ Cô Đường người ta bị liên lụy, đây là chuyện của chúng ta.

Ta ở cùng với người.”
Nghe thấy hai chữ “chúng ta” , lửa giận giảm bớt mấy phần.


Y nhìn bốn phía xung quanh: “Tình huống gì đây?”
“Lúc nãy, ta vốn định báo với gia chủ chuyện Lận Ngôn Chi trở về, nói với ông ta các người đi tìm thuốc có thể kiểm tra ma chủng…” Ninh Bất Ngôn ho khan, dựa lưng với bọn họ, nhìn người vòng qua: “Không ngờ, ông ta đột nhiên ra lệnh muốn giết Tạ Cô Đường, còn định giam lỏng ta, bắt Tần cô nương làm con tin, ép đạo hữu trở về.”
“Chỉ mấy người này đã cản được các người?”
Giản Hành Chi liếc nhìn Ninh Bất Ngôn còn đang ho khan: “Ngươi yếu thật đấy.”
“Đây là người trong tộc Ninh thị ta.” Ninh Bất Ngôn hơi bất mãn: “Nếu là vô tội, sao ta có thể để các người lạm sát?”
“Vậy nếu có mang ma chủng trên người thì sao?”
Nghe đến “ma chủng” , ánh mắt Ninh Bất Ngôn lạnh lẽo: “Nhổ được thì nhổ, không được thì giết.”
“Vậy ngươi cản người một lát đi.”
Giản Hành Chi căn dặn Ninh Bất Ngôn, gọi Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển, Tịch Sơn có pháp quyết có thể giữ mạng người không?”
“Có.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi lấy một xấp lá bùa trắng trong lòng ra: “Được rồi, pháp quyết cũng có thể thi triển bằng kiếm.

Đợi lát nữa, ta dùng kiếm giết người, nàng dùng kiếm cứu người.”
Nói xong, Giản Hành Chi vung tay ném bùa trắng lên.

Lá bùa xoay tròn xung quanh bọn họ, Giản Hành Chi cắt lòng bàn tay, nhập thần thức vào máu, thấm máu viết thẳng lên bùa.
Trong tích tắc, hơn nghìn lá bùa viết xong, trở lại trong tay Giản Hành Chi.

Một tay y cầm phù chú, một tay cầm kiếm, nhìn về phía tu sĩ tràn tới: “Đi ở do ta, sinh tử do trời.”
Dứt lời, mũi chân Giản Hành Chi nhún một cái, nhảy lên cao.

Phù chú bay về phía đám đông, từng lá bùa dán lên thân người.

Ngay khoảnh khắc chạm đến thân người, có vài lá bùa hoàn toàn không phản ứng, có vài lá phát ra ánh sáng xanh.

Động tác Giản Hành Chi cực nhanh, ngay khi ánh sáng xanh bừng lên, cơ thể y như ảo ảnh xông về phía đám người, cắm một nhát vào ngực đối phương, đâm vỡ ma chủng.
Kế tiếp, y lập tức chạy tới trước mặt người thứ hai, đâm một nhát vào ngực đối phương, sử dụng linh lực sấm sét đánh vỡ ma chủng.
Sấm sét trừ tà trấn ma, là thứ tà nịnh sợ nhất.
Ngay khi Giản Hành Chi đâm người thứ nhất, Tần Uyển Uyển đã lập tức phản ứng lại, đuổi theo Giản Hành Chi, vung ngang một kiếm vào người bị đâm.
Kiếm kia mang theo pháp quyết Tịch Sơn, được Uyển Uyển phóng đại gấp bội, nháy mắt quấn chặt lấy miệng vết thương của người nọ, đảm bảo người kia tiếp tục sống, để hắn đáp xuống đất.
Động tác của Giản Hành Chi rất nhanh, Tần Uyển Uyển theo sát phía sau cũng không bỏ sót người nào.
Ninh Bất Ngôn nhìn từng quầng sáng xanh trên quảng trường, khoảnh khắc ánh sáng kia bừng lên, ma khí mặc sức lan tràn khắp quảng trường.
Y nghiến răng, cũng học theo động tác Giản Hành Chi đánh về phía những đệ tử này.
Giản Hành Chi thấy Ninh Bất Ngôn lao vào chiến trận, ngẩng đầu nhìn lên cao, thấy Ninh Bất Tu và Ninh Văn Húc đứng trên mái nhà.
Bọn họ đứng nhìn chiến cục từ trên xuống, dáng vẻ vẫn còn cao cao tại thượng như trong bích họa.
Giản Hành Chi mỉm cười, giơ tay lên, một lá bùa bay thẳng về phía Ninh Văn Húc.

Ninh Bất Tu theo bản năng chắn phía trước, phù chú chạm lên người y, ầm một cái, đánh y nôn ra một ngụm máu.
Ninh Văn Húc đỡ hắn, gấp gáp gọi: “Bất Tu!”
Lời còn chưa dứt, Ninh Văn Húc đã nhìn thấy ngực Ninh Bất Tu hiện lên ánh sáng xanh.
Ma khí lan tràn từ ngực Ninh Bất Tu, miệng hắn ngậm máu, ú ớ gọi: “Cha…”
Ninh Văn Húc đẩy hắn ra, lảo đảo lùi về sau: “Ma chủng… con… không ngờ con lại mang ma chủng…”
“Cha…” Ninh Bất Tu bò về phía Ninh Văn Húc: “Cứu con…”
“Ma chủng của con từ đâu ra? Tổ phụ con là ai giết? Là ai giết?!”
“Cứu con… cha…”
Ninh Bất Tu khó nhọc bò đến dưới chân Ninh Văn Húc, túm lấy góc áo ông ta, ngẩng đầu, mặt đầy máu: “Con là… con của cha mà.”

Ninh Văn Húc không nói nên lời, ông ta run rẩy cánh môi.
Khoảnh khắc đó, dường như ông ta nhìn thấy Lận Ngôn Chi còn nhỏ, máu me đầy người, bò đến trước mặt ông ta, tóm lấy vạt áo.
Y ngẩng đầu nhìn ông ta, ánh mắt đầy khẩn cầu: “Phụ thân, cứu con.

Con là… con của người mà.”
“Không phải… Ngươi không phải…”
Ninh Văn Húc mở to mắt, giống như phát điên, đột ngột rút kiếm đâm vào ngực Ninh Bất Tu.

Ông ta điên cuồng đâm hết nhát này tới nhát khác: “Ngươi không phải con ta, ngươi không phải người, ngươi chỉ là linh thú.

Ngươi nên ngoan ngoan nghe lời, sao ngươi lại muốn giết ta! Sao có thể!”
Ninh Bất Tu bị đâm từng nhát một, trợn mắt, tắt thở.
Ninh Văn Húc thấy người đã hoàn toàn bất động, rốt cuộc nhận ra mình đã làm gì.
“Bất Tu…”
Ông ta run run ngồi xuống, luống cuống muốn kéo hắn: “Bất Tu… con sao thế…”
“Sao à?”
Giọng nói Giản Hành Chi chợt vang lên.

Ninh Văn Húc sững sờ ngẩng đầu, nhìn Giản Hành Chi cầm thanh kiếm nhuốm máu đứng cách đó không xa.”
“Hắn bị ông giết rồi đấy.”
Giản Hành Chi hất cằm về phía thi thể Ninh Bất Tu: “Con trai ruột của ông đấy.”
“Ngôn Chi…”
Ninh Văn Húc run rẩy mở miệng.

Giản Hành Chi lắc đầu: “Ta không phải Lận Ngôn Chi, có điều đúng là ta muốn …” Giản Hành Chi mỉm cười: “Đòi món nợ này của y.”
“Ngươi muốn cái gì, ta cho ngươi, ta cho ngươi hết!”
Ninh Văn Húc nghe thấy lời của Giản Hành Chi, kích động lên.

Giản Hành Chi nâng kiếm, giọng bình thản: “Ông hủy hoại cuộc đời Lận Phượng Hi, hủy hoại cuộc đời Lận Ngôn Chi, cũng gián tiếp hủy hoại cuộc đời Ninh Huy Hà, lấy một mạng của ông chẳng quá đáng đâu nhỉ?”
“Có phải ngươi muốn Ngọc Linh Lung không? Hay ngươi muốn tiền? Hay ngươi muốn Ninh gia?”
Ninh Văn Húc điên cuồng rống to: “Ta cho ngươi, ta cho ngươi hết!”
“Ta chẳng muốn gì cả, cái ta muốn…” Giản Hành Chi nhìn giọt mưa rơi xuống kiếm: “Chỉ là công lý.”
Vừa dứt lời, Giản Hành Chi bất ngờ tấn công về phía Ninh Văn Húc!
Ninh Văn Húc không yếu thế nữa, lập tức rút kiếm!
Thật ra Ninh Văn Húc cũng đã kỳ Hóa Thần đại viên mãn, kiếm của ông ta va chạm mạnh với kiếm của Giản Hành Chi, chấn động đến gan bàn tay Giản Hành Chi tê rần.”
“Nếu ngươi ép bức, vậy đừng trách ta không khách sáo.”
Ninh Văn Húc nghiến răng, Giản Hành Chi cười khinh miệt: “Vậy ông thử xem.”
Dứt lời, thần thức Giản Hành Chi hóa thành linh lực, nháy mắt truyền vào kiếm chống lại Ninh Văn Húc.

Tần Uyển Uyển hoảng hốt ngẩng đầu, hét lên: “Giản Hành Chi!”
“Làm chuyện của nàng đi!”
Giản Hành Chi không hề quay đầu, quang kiếm va chạm với quang kiếm của Ninh Văn Húc.

Tần Uyển Uyển nghiến răng, căn dặn Ninh Bất Ngôn: “Ngài chống đỡ đi.”

Nói xong, nàng nhảy lên cao, rút trường kiếm, thi triển pháp trận phục hồi Tịch Sơn bằng kiếm ý!
Nàng chạy theo bên người Giản Hành Chi, mỗi lần Giản Hành Chi xuất kiếm, nàng đều theo sát sau lưng.
Kiếm pháp của nàng và Giản Hành Chi y đúc, nhưng kiếm ý lại hoàn toàn khác biệt.
Giản Hành Chi giết người, nhưng mỗi một kiếm của nàng lại bao hàm sức sống ùn ùn sinh sôi.
Giản Hành Chi cảm giác thần thức của mình được một luồng linh lực bồi dưỡng.

Y đột ngột quay đầu, nhìn Tần Uyển Uyển tới bên cạnh mình, giọng điềm tĩnh: “Xuất kiếm.”
Mưa phùn liên tục không dứt, tiếng Ninh gia chém giết đã sớm vang dậy trời.
Yên Vô Song sắp xếp đồ đạc xong, ngồi trước bàn, nhìn phù chú Giản Hành Chi đưa cho.
“Sư huynh.” Kim Kiếm Đồng Tử dẫn đệ tử Sơn trang Cự Kiếm đi vào, mím môi: “Ninh gia đánh nhau rồi.”
Yên Vô Song ngẩng đầu, nhìn Kim Kiếm Đồng Tử.

Kim Kiếm Đồng Tử cắn răng nói: “Ta nhìn thấy rất nhiều tu sĩ trúng ma chủng.

Ninh Văn Húc đang giao chiến với Giản Hành Chi.”
“Cho nên?” Giọng Yên Vô Song điềm tĩnh.
Kim Kiếm Đồng Tử cúi đầu: “Chúng ta muốn đi cứu người.”
“Ta biết y vừa đả thương sư huynh…” Kim Kiếm Đồng Tử hơi áy náy: “Nhưng ta cảm thấy y không sai, ta muốn giúp y.

Lúc nãy, y nói đúng.”
Kim Kiếm Đồng Tử hạ quyết tâm, ngước mắt nhìn Yên Vô Song: “Kiếm tu không thể quên đi kiếm của mình.

Năm đó ta học nghệ, sư phụ từng hỏi ta, vì sao ta học kiếm.

Ta trả lời sư phụ, kiếm của ta là để cứu người ta thấy nên cứu, bảo vệ đạo ta thấy nên bảo vệ, đến nay vẫn thế.”
Yên Vô Song nghe vậy, không lên tiếng.

Y nhớ tới đôi mắt dịu dàng của Ninh Huy Hà hai trăm năm trước.
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Ninh Huy Hà nhìn chăm chú kiếm của y, dịu dàng nói: “Kiếm của huynh rất xinh đẹp.”
“Vậy thì đi đi.”
Yên Vô Song mở miệng.
Kim Kiếm Đồng Tử ngây người.

Yên Vô Song bỗng đứng dậy, bước tới bên tủ, mở cánh tủ phủ bụi, lấy một thanh trường kiếm đen tuyền từ trên xuống dưới.
Bên trên khắc hai chữ “Hồng Trần”.

Y cầm kiếm, trân trọng lướt nhẹ lưỡi kiếm.
“Ta dẫn các đệ đi.”
“Chẳng phải huynh muốn gặp tẩu tử…”
“Không sao.” Yên Vô Song quay đầu cười, vỗ túi khóa hồn trên eo: “Tẩu tử ở đây, nàng sẽ thấy được tư thái oai hùng của ta!”
“Đi thôi!”
Yên Vô Song nhìn từng cặp mắt Sơn trang Cự Kiếm: “Để bọn họ thấy kẻ mạnh nhất Hoang Thành vẫn là Sơn trang Câu Kiếm chúng ta!”
Nói xong, y cầm kiếm, dẫn người ra khỏi miếu đổ, ngự kiếm bay đi trước.

Y quay đầu nhìn chữ viết “Sơn trang Cự Kiếm” xiêu xiêu vẹo vẹo.

Một lát sau, y giơ tay lau đi bốn chữ “Sơn trang Cự Kiếm”, để lộ bốn chữ lớn “Sơn trang Câu Kiếm” cứng cáp hữu lực.
Kiếm giả, đạo khả tái nhi dữ chi câu dã(*).
(*) Câu gốc là 道可载而与之俱也.

Đây là một câu trong tác phẩm Thiên Vận của Trang Tử, mình không tra được nghĩa, ai biết thì comment để mình thêm vào nhé.
Năm đó, y sợ bản thân bôi nhọ danh tiếng Tông môn, hai trăm năm không dám dùng lại danh tính thật sự.

Mà hôm nay, lúc sắp rời đi, rốt cuộc y lại treo lên bảng hiệu sơn trang của mình.
Tất cả đệ tử mỉm cười.


Yên Vô Song giơ tay lên chỉ, ngự kiếm bay đi.
Đệ tử Sơn trang Câu Kiếm theo sát phía sau.

Yên Vô Song ngự gió gội mưa, rốt cuộc cảm nhận được khí phách thiếu niên đã lâu không thấy của mình.
Y bay một đường thật nhanh, từ xa đã thấy Tạ Cô Đường ngự kiếm cùng với Thúy Lục vỗ cánh dưới mưa, vui vẻ cười một tiếng: “Ô, trùng hợp thật.”
Tạ Cô Đường mỉm cười, chắp tay với Yên Vô Song: “Hạnh ngộ.”
Lúc nhóm người chạy tới Ninh gia, Giản Hành Chi vừa mới đâm kiếm vào ngực Ninh Văn Húc.
Ánh sáng xanh phóng ra từ ngực Ninh Văn Húc, ông ta run rẩy cánh môi, vẫn còn biện giải: “Ta… ta không có ma chủng…”
“Ông có ma chủng hay không, tự ông không rõ sao.”
Giản Hành Chi nói bên tai, vẻ mặt điềm tĩnh: “Hơn nữa, người có ma chủng chưa chắc đã là tà ma.

Tâm thành ma, người mới thành ma.”
Dứt lời, y rút kiếm ra.

Ninh Văn Húc rơi xuống mái ngói, sau đó thuận theo mái nhà lăn xuống đất.
Giản Hành Chi nhìn thi thể nhếch nhác kia, dừng mắt nhìn một lúc.

Y cầm kiếm xoay đầu nhìn Tần Uyển Uyển phía sau.
“Nhiều người quá.” Y mỉm cười, oán trách: “Phiền phức.”
“Ta cũng thấy vậy.”
Tần Uyển Uyển th.ở dốc đáp.

Giọng Yên Vô Song bỗng truyền từ xa tới: “Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển, ta tới giúp các người đây!”
Tần Uyển Uyển kinh ngạc quay đầu, cùng Giản Hành Chi ngước mắt lên, nhìn Yên Vô Song và nhóm người Tạ Cô Đường chạy đằng xa tới.

Giản Hành Chi thấy bọn họ liền mỉm cười.
Sau đó y chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống mái nhà.
“Nghỉ ngơi đi.”
Giản Hành Chi gọi Tần Uyển Uyển: “Nhóm thay ca tới rồi.”
Tần Uyển Uyển cũng mệt rã rời.
Nàng đặt mông ngồi cạnh Giản Hành Chi, nhìn nhóm người Yên Vô Song và Tạ Cô Đường gia nhập chiến cục.
Thúy Lục nhìn tình huống bên dưới, hiểu ngay ý của Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển.

Nhóm Yên Vô Song và Tạ Cô Đường phụ trách đâm vỡ ma chủng, nàng ta nối gót theo sau cứu người.
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi mệt đến nói không ra hơi, nhìn cảnh tượng chém giết thành một mảng.

Một lát sau, Giản Hành Chi giơ tay lên, lấy tay áo che trên đầu Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển nhận ra mưa phùn được người khác ngăn lại, nghi hoặc quay đầu nhìn y.

Giản Hành Chi giải thích: “Mưa lớn…” Giản Hành Chi nhìn vào mắt nàng, tựa như tranh công: “Che mưa cho nàng.”
“Người che kiểu này có tác dụng không?” Tần Uyển Uyển cau mày.
Giản Hành Chi nghẹn họng.

Y hơi không vui vì uổng công làm người tốt, rút tay áo về: “Không muốn che thì thôi.”
“Che mưa à…” Tần Uyển Uyển lôi một cây dù vẽ hoa đào nở trong túi Càn Khôn ra, che lên đầu hai người: “Đương nhiên phải dùng dù rồi.”
Giản Hành Chi khựng lại.

Y chậm chạp ngẩng đầu, nhìn chiếc dù vẽ hoa đào, màu hoa diễm lệ lờ mờ chiếu xuyên qua giấy.
Ánh mắt trong trẻo của y nhìn hoa đào diễm sắc, ngắm thật lâu.
Y không nói cho Tần Uyển Uyển đây là lần đầu tiên y che dù trong hơn một trăm năm qua.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi