VI QUAN HÀO MÔN


Đối với tình cảm của Tần Trí Viễn và Nhiễm Việt, sau khi bạn bè đồng nghiệp xung quanh kinh ngạc một thời gian ngắn, cũng thích ứng, mặc dù lúc trà dư tửu hậu cũng sẽ thỉnh thoảng nhắc lại, thế nhưng dù sao cũng là cuộc sống của người ta.

Lúc đầu Nhiễm Việt ra vào tổng công ty, cũng thầm cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tần Trí Viễn bình tĩnh không gợn sóng, ung dung bất động, cô cũng không để tâm như vậy nữa, sau khi nhận nhẫn cầu hôn của Tần Trí Viễn, cô lại càng thoải mái, không để ý ánh mắt của người khác nữa, cảm giác tự tin hơn.

Lúc tập đoàn họp ban giám đốc cấp cao, Nhiễm Việt nhìn Tần Trí Viễn ngồi ở ghế chủ vị, tâm tình không khỏi có vài phần đắc ý, người đàn ông ưu tú như vậy, sắp trở thành chồng của cô.

So với cuộc sống thuận lợi vui vẻ của Tần Trí Viễn và Nhiễm Việt, gần đây Tần Trí Dật trải qua khó chịu hơn, mặc dù hắn được sắp xếp vào tổng công ty, tiếp cận gần với trung tâm quyền lợi của tập đoàn hơn, nhưng người sáng suốt đều biết rõ, trong tay hắn căn bản không có thực quyền, mặc dù Tần Trí Viễn đã cho hắn một văn phòng làm việc khí phái, nhưng văn kiện đưa đến phòng làm việc phê duyệt, kỳ thật chỉ là vài hạng mục nhỏ râu ria, Tần Trí Dật nhìn cũng lười phải xem, trực tiếp ký tên cho xong.

Trên công tác buồn bực thất bại thì thôi đi, cuộc sống tình cảm cá nhân cũng khiến hắn phiền chịu không nổi buồn bực không thôi, mà nguồn gốc phiền não, chính là Lưu Mộng Mộng khoảng thời gian này luôn ở bên cạnh hắn.

Lưu Mộng Mộng tướng mạo bình thường, chỗ duy nhất coi được chính là dáng người nóng bỏng, lúc đầu cô gái này chỉ là bạn bè bình thường ăn chơi phóng túng với hắn, về sau Trì Tình rời khỏi, Lưu Mộng Mộng liền nhân cơ hội bò lên giường hắn.

Lúc đầu Tần Trí Dật cũng chỉ coi cô ta như bạn giường mà thôi, nhưng sau vài lần ngẫu nhiên tiếp nhận thuốc lá Lưu Mộng Mộng đưa tới, dần dà hắn lại không thể rời bỏ được cô ta, mỗi lần hút thuốc lá cô ta đưa tới, hắn sẽ có loại cảm giác lâng lâng bay bổng, đến lúc hắn tỉnh táo lại phát hiện trong đó là thứ gì, cũng đã không còn cách nào cự tuyệt.

Từ trước đến nay Tần Trí Dật thuộc phái hưởng lạc, mặc dù biết chạm vào thứ này không tốt, nhưng cái loại cảm giác này lại làm hắn dần dần trầm mê, dù sao hắn có tiền, thật sự cũng không sợ hút không nổi.

Khoảng thời gian này, Lưu Mộng Mộng xem như đã hoàn toàn tham gia vào cuộc sống của hắn, lại muốn yêu cầu hắn cấp cho tài nguyên để nâng đỡ cô ta nổi tiếng, Tần Trí Dật cảm thấy việc này không khó lắm, cũng đồng ý, nào ngờ sau khi Nhiễm Việt về lại công ty giải trí lại phong sát Lưu Mộng Mộng.

Vì chuyện này, gần như mỗi ngày Lưu Mộng Mộng đều nháo loạn với hắn, huyên náo đến mức đầu hắn sắp nổ.

Vốn dĩ hắn còn định tìm Nhiễm Việt nói thử, dù sao trước kia lúc hai người làm việc với nhau, coi như phối hợp không tệ, nhưng không đợi hắn mở miệng, truyền thông liền tung ra tin Nhiễm Việt và Tần Trí Viễn đang yêu nhau.

Tin tức này tựa như một quả bom, trực tiếp đánh ngốc hắn.


Bởi vì không quá tin tưởng, Tần Trí Dật còn đặc biệt về Cẩm Tú Viên tìm Đỗ Liên Trân xác nhận.

"Mẹ, Nhiễm Việt thật sự yêu nhau với Tần Trí Viễn? Chuyện khi nào? Đây cũng quá kỳ quái đi!" Tần Trí Dật không nghĩ nhiều như mẹ hắn, chỉ cảm thấy quá hiếm lạ.

Đỗ Liên Trân đã ra lệnh cho Lý Đào đi tiếp cận với Kỳ Lễ, lúc này nghe con trai nhắc lại chuyện này, vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi, "Mẹ hoài nghi bọn họ sớm đã âm thầm cấu kết, chúng ta thế mà lại nuôi con sói mắt trắng này ở bên cạnh nhiều năm như thế cũng không phát hiện ra, ngẫm lại đều cảm thấy sau lưng lạnh cả người.

"
Nghe Đỗ Liên Trân nói như thế xong, Tần Trí Dật cũng cảm thấy sợ, "Nhiễm Việt sẽ không nắm được nhược điểm gì của chúng ta chứ?"
Đỗ Liên Trân trừng con trai một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Chúng ta có nhược điểm gì để cho người ta nắm? Thời gian này con ở công ty phải cẩn thận, phải an phận, có thể không chọc đến Tần Trí Viễn thì cố gắng đừng có đi chọc, những chuyện khác mẹ sẽ xử lý, còn có tiểu minh tinh kia, con cũng sớm chia tay với cô ta đi, vừa nhìn là biết kẻ rắp tâm bất chính.

"
Tần Trí Dật cười nịnh nọt nói: "Không phải chỉ là một món đồ chơi nhỏ bé sao, bất cứ lúc nào cũng có thể quăng đi, mẹ cũng đừng quá lo.

"
Đỗ Liên Trân thở dài, cũng lười nói với hắn nữa, nếu Tần Trí Dật có thể biết phấn đấu một chút, bà ta cũng không đến mức phải vắt óc tính kế giúp hắn tranh giành gia sản.

Mặc dù ngoài miệng đồng ý sảng khoái với Đỗ Liên Trân sẽ chia tay Lưu Mộng Mộng, nhưng quay đầu lại, Tần Trí Dật vẫn ung dung tự tại ôm cô ta đi ra cửa mua vui hưởng lạc.

Lúc trước phần lớn thời gian Tần Trí Dật đều chơi bời ở Úc Kim Cung, kể từ khi ở bên cạnh Lưu Mộng Mộng, liền bị cô ta mang đến mấy nơi đủ loại người hỗn tạp, quen biết càng nhiều "bạn tốt" dáng vẻ lưu manh.

Tối hôm đó lúc Tần Trí Dật ôm Lưu Mộng Mộng cùng bạn bè nuốt mây nhả khói trong phòng bao riêng, chợt xông vào một người, làm anh ta có chút ngoài ý muốn.

"Kỳ Lễ?"
Tần Trí Dật híp mắt, xuyên qua tầng tầng khói mờ nhìn Kỳ Lễ, bởi vì mẹ ruột của hai bên có thù cũ, cho dù bọn họ là anh em họ, cũng không hề có giao tình, thỉnh thoảng gặp mặt nơi công cộng, cũng đều lười phải nhìn đối phương một cái, không ngờ Kỳ Lễ thế mà lại chủ động tìm đến mình, thật sự là khiến người ta bất ngờ.


Tần Trí Dật híp mắt hất cằm lên, vẻ mặt ngạo mạn, nói với Kỳ Lễ: "Thật sự là khách hiếm khi đến, tìm tôi có việc gì?"
Kỳ Lễ cà lơ phất phơ đi tới, không quan tâm thái độ của hắn, nói: "Vô sự không lên điện Tam Bảo, tìm Tần nhị thiếu tất nhiên là có chuyện.

"
Tần Trí Dật lười phải nói nhảm với hắn, hỏi: "Chuyện gì?"
Quét mắt nhìn những người khác trong phòng một cái, Kỳ Lễ nói: "Vẫn là mời nhị thiếu tìm một chỗ nói chuyện đi.

"
Tần Trí Dật không biến sắc nhìn hắn, hai người bọn họ từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, Kỳ Lễ lại chủ động tìm mình nói chuyện, bản thân hắn đã cảm thấy rất kỳ quái, nhìn vẻ mặt thần bí của đối phương, Tần Trí Dật càng hiếu kỳ, nhưng nhìn dáng ngồi tại đó của hắn, chắc chắn sẽ không ra ngoài nói chuyện với Kỳ Lễ, vì vậy khoát tay bảo những người khác trong phòng đi ra ngoài trước.

Lưu Mộng Mộng dựa vào bên cạnh hắn tự cho mình là thái tử phi, không chịu nhúc nhích, không ngờ lại bị Tần Trí Dật không nể mặt đẩy ra, cô ta tức giận dậm chân, lắc lắc thân hình như rắn nước đi ra ngoài.

Mọi người đi hết, lúc này Kỳ Lễ mới tìm một chỗ ngồi xuống, nói với Tần Trí Dật: "Nghe Triệu lão đại nói, gần đây có một khách hàng lớn ra tay rất xa hoa, không tiếc vung tiền như rác mua thuốc, còn tưởng rằng là muốn buôn bán đó, tôi liền hỏi thăm thử, hóa ra Tần nhị thiếu chính là khách hàng lớn nha.

"
Tần Trí Dật thu hồi dáng vẻ, ngồi thẳng, "Cậu muốn làm gì?"
Kỳ Lễ ha ha cười một tiếng, thả lỏng dựa vào trên ghế sofa, nói: "Nhị thiếu chớ khẩn trương, hôm nay tôi đến, chỉ là muốn tìm anh hợp tác mà thôi.

"
Ngoài mặt Tần Trí Dật bình tĩnh, trong lòng lại ngạc nhiên nghi ngờ không rõ, Kỳ Lễ muốn tìm mình hợp tác chắc chắn không phải là chuyện tốt, nhưng chuyện mình mua thuốc, lại bị hắn phát hiện, nhược điểm lớn như thế rơi vào trong tay hắn, quả thực giống như trái bom, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Tần Trí Dật cân nhắc một hồi, cuối cùng lộ ra nụ cười với Kỳ Lễ : "Chuyện gì, nói nghe một chút.


"
Kỳ Lễ đắc ý cười cười, đổi tư thế, mới chậm rãi nói ra mục đích của mình.

Sau khi Nhiễm Việt và Tần Trí Viễn công khai quan hệ, tất nhiên sẽ bắt đầu ra vào một đôi như hình với bóng, đi làm phải cùng nhau, buổi trưa nếu không có xã giao, cũng bị Tần Trí Viễn yêu cầu ăn cơm cùng, bởi vì công việc của Tần Trí Viễn khá bề bộn, cho nên phần lớn thời điểm đều là Nhiễm Việt đến chỗ anh ăn, may là công ty giải trí và tổng công ty chỉ cách một con đường, thật sự cũng không phiền toái.

Trước kia Nhiễm Việt đến văn phòng của Tần Trí Viễn, luôn phải tìm đủ loại lý do để che giấu tai mắt người khác, hiện tại không cần lấy cớ cũng có thể quang minh chính đại ra vào văn phòng phó chủ tịch, nhân viên ở tổng bộ nhìn thấy cô, cũng đều muốn nịnh nọt kêu cô một tiếng giám đốc Nhiễm.

Lại đến giờ cơm trưa, Nhiễm Việt nhàn nhã tản bộ vào cao ốc tập đoàn, lúc đi thang máy lên lầu, ngẫu nhiên gặp vài giám đốc, mặc dù không quá quen với bọn họ, nhưng đối phương hiển nhiên rất có hứng thú tán gẫu, càng không ngừng tìm đề tài lôi kéo làm quen với cô, đãi ngộ thế này, gần đây Nhiễm Việt thường xuyên gặp phải, đã có thể thuần thục ứng phó.

Đến văn phòng của Tần Trí Viễn, anh còn đang nói chuyện điện thoại, thấy Nhiễm Việt đi vào liền chỉ đến bàn ăn nhỏ bên khu vực nghỉ ngơi ý bảo cô qua ăn trước đi.

Nhiễm Việt biết nghe lời đi đến trước bàn ăn, phát hiện đều là các món cô thích ăn, không khỏi mỉm cười, Tần Trí Viễn là một người tỉ mỉ, đều hiểu rõ sở thích và thói quen của cô như lòng bàn tay, rất nhiều chi tiết nhỏ trong sinh hoạt, anh cũng có thể xử lý chu toàn.

Tần Trí Viễn kết thúc cuộc gọi đi đến ngồi vào bên cạnh cô, cầm lấy đũa gắp thức ăn cho cô, nói: "Lần sau không cần chờ anh, đừng để đói bụng, nhanh ăn đi.

"
Nhiễm Việt cười nói: "Cũng không phải đói lắm, hơn nữa ăn một mình không có ý nghĩa.

"
Động tác của Tần Trí Viễn lưu loát lột vài con tôm càng bỏ vào trong chén cô, vừa mạnh mẽ dụ dỗ cô ăn nhiều một chút.

Nhiễm Việt gắp cho anh vài miếng thịt cá, "Anh cũng ăn đi, không cần để ý em, em tự mình ăn được rồi.

"
Hai người thân mật ăn bữa cơm, sau đó dời đến ngồi trên ghế sofa, Tần Trí Viễn ôm cô nhẹ nhàng xoa bụng cô giúp tiêu thực, "Anh định tìm cho em hai vệ sĩ.

"
Nhiễm Việt kỳ quái liếc anh một cái, nói: "Vì sao? Bản thân em chính là vệ sĩ rồi.


"
Tần Trí Viễn bị cô chọc cười, "Anh biết rõ em có bản lĩnh, nhưng thân phận em bây giờ khác trước, mang theo hai vệ sĩ cũng rất bình thường.

"
Nhiễm Việt nhạy cảm phát giác được gì đó, lập tức hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao? Sao đột nhiên tìm vệ sĩ cho em?"
"Cũng không có gì, đề phòng trước vẫn hơn, hiện tại em ra vào đều là tiêu điểm, mọi việc cẩn thận thì tốt hơn.

" Tần Trí Viễn trấn an nói.

Dù Tần Trí Viễn không nói rõ, Nhiễm Việt cũng mơ hồ có thể đoán được dụng ý của anh, gần đây bọn họ vẫn luôn thể hiện tình cảm, Đỗ Liên Trân nhất định sẽ không thoải mái, một người phụ nữ cường thế như vậy, ai dám làm bà ta không thoải mái, nhất định bà ta sẽ có cách giải quyết.

Tần Trí Viễn muốn tìm hai vệ sĩ cho Nhiễm Việt, coi như là phòng ngừa chu đáo.

Nhiễm Việt nói: "Em sẽ cẩn thận, nhưng vệ sĩ thì thật sự không cần thiết, nếu có chuyện phát sinh, em cũng có thể ứng phó.

"
Tần Trí Viễn hôn khóe miệng cô một cái, nói: "Không mang thì không mang, lúc có tình huống đột ngột xảy ra, nhất định phải gọi điện thoại ngay cho anh, biết chưa?"
Nhiễm Việt khẽ gật đầu, "Em bảo đảm nhất định sẽ cẩn thận.

" Nói xong ngẩng đầu lên muốn hôn anh, Tần Trí Viễn tất nhiên sẽ không cự tuyệt, không khí nghiêm túc xung quanh hai người trong nháy mắt trở nên kiều diễm.

"Chúng ta đến làm đi.

" Nhiễm Việt chớp mắt nhìn anh đề nghị, nháy mắt đôi tai Tần Trí Viễn đỏ lên, cô gái này không chỉ nghĩ mà còn dám nói, lại muốn làm trong văn phòng!
Nhiễm Việt nhìn anh nửa ngày không có phản ứng, liền làm nũng lắc lắc cánh tay anh, "Đi mà, em sớm đã muốn làm thử một lần trong văn phòng!"
Tần Trí Viễn: "! " Anh nghĩ thầm về sau anh còn có thể chuyên tâm làm việc ở đây được sao?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi