VÌ QUÂN MÀ SINH


“Nương!” Thấp giọng hô, nhưng ngay sau đó, nghe thấy một loạt tiếng binh khí va chạm, Doãn Thiên Vũ cũng chỉ có thể nén xuống xúc động muốn lao ra ngoài, nhanh chóng chạy về phía cửa sổ, thuận thế bò ra.
Doãn Thiên Vũ rất thông minh, hắn biết rõ nếu bản thân ở lại cũng sẽ không thể giúp đỡ được gì, mà sẽ chỉ khiến hai người phân tâm, kéo chân bọn họ.
Vừa leo ra khỏi cửa sổ, Doãn Thiên Vũ liền đã cúi đầu, lao nhanh về phía rừng cây sau nhà.
Không thể không nói, Uyển Dư cùng Doãn Phong chọn lựa nơi ở cũng rất thuận tiện.

Doãn Thiên Vũ chỉ cần chạy chưa đến trăm thước liền đã có thể trực tiếp trốn vào hậu sơn.
Bên trong ngọn núi nhỏ này quanh năm đều có người săn bắn, bình thường cũng sẽ không có dã thú trú ẩn.

Thậm chí, Doãn Thiên Vũ còn sẽ thường xuyên vào bên trong chơi, hái thuốc, nhặt củi.
Cho nên, hắn coi như vẫn là rất quen thuộc với địa hình của nơi này.
Nhưng chung quy, bước chân của Doãn Thiên Vũ vẫn là quá ngắn.

Chỉ vừa mới lao vào trong bụi rậm, việc bỏ trốn của hắn liền đã bị người phát giác.

“Đại nhân, tiểu tạp chủng kia chạy vào rừng rồi!”
“Hai người các ngươi đuổi theo.”
“…”
Lắng nghe đối thoại xen lẫn trong tiếng chém giết phía sau, Doãn Thiên Vũ không dám chậm trễ một giây một phút nào, ngay cả đầu đều không dám ngoái nhìn lại.
Thế nhưng, dù sao Doãn Thiên Vũ cũng là ở trong rừng lớn lên, từ nhỏ đã theo phụ thân làm thợ săn.

Đối với một thợ săn mà nói, thính giác nhạy bén liền là yêu cầu cơ bản nhất.
Vì vậy, dù không quay đầu, hắn vẫn có thể nghe được rõ ràng tiếng nhánh cây va quẹt, cùng với tiếng hô hấp nhẹ đến không thể phát hiện ra của hai kẻ truy bắt.

Mặc cho bọn chúng đã cố gắng thả nhẹ bước chân, nhưng củi khô bị đạp gãy trêи đất cũng đã bán đứng vị trí của bọn chúng.
Khoảng cách giữa hai bên là trêи dưới hai trượng, Doãn Thiên Vũ chỉ có thể mượn nhờ địa hình phức tạp cùng thân thể linh hoạt của chính mình, để hai kẻ phía sau bị cản trở.
Giày cỏ đạp trêи đất đá, Doãn Thiên Vũ liền nhanh chóng lách người qua giữa một bụi cây gai.

Dù đã rất cẩn thận, nhưng mặt cùng tay của hắn vẫn như cũ không tránh khỏi việc bị quẹt trúng.
Mồ hôi thấm ướt tóc mai cùng thái dương, sát vào vết thương đến đau rát, Doãn Thiên Vũ cũng không dám đưa tay đi lau.
Lúc này, đáy lòng của hắn đã loạn như ma, dù khoảng cách giữa đôi bên đã bị kéo ra xa thêm một chút.

Nhưng hắn vẫn không thể triệt để cắt đuôi được bọn họ.
“Hức…hức…” Đưa tay che miệng, nước mắt uất nghẹn vẫn không khống chế được tràn ra khóe mi, làm ánh mắt của Doãn Thiên Vũ nhòe đi.
Hơi thở của hắn càng ngày càng trở nên nặng nhọc, tim đập ‘bang bang’ như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Dù sao, hắn chỉ là một đứa trẻ, chạy lâu như vậy cũng đã sớm đạt tới cực hạn.
Rốt cuộc, dưới chân đạp hụt, cả người Doãn Thiên Vũ liền đã trực tiếp lăn xuống sườn dốc, càn quét qua một đám cây cỏ ven đường.
May mắn thay, trêи sườn đất này cũng không có cổ thụ.


Nếu không, một khi va trúng, hắn khẳng định sẽ trọng thương, mất mạng.
Phía sau, có lẽ không ngờ được Doãn Thiên Vũ sẽ bỗng dưng ngã xuống, hai kẻ truy đuổi cũng không khỏi có phần luống cuống, hối thúc nhau :“Nhanh lên, mau đuổi theo!”
Bên dưới sườn dốc này là một nhánh sông nhỏ.

Chỉ vừa lăn xuống, Doãn Thiên Vũ liền đã không dám chậm trễ, ngay cả lục phủ ngũ tạng muốn lệch khỏi vị trí cũng không quản được, nhanh chóng đưa mắt, ở xung quanh tìm kiếm chỗ trốn.
Bởi vì hắn có thể nghe thấy được, âm thanh của bọn chúng đã cách rất gần.
Hoảng loạn nhìn xem xung quanh, rốt cuộc, Doãn Thiên Vũ cũng chỉ có thể lựa chọn vùi mình vào trong lòng sông.
Bởi vì nước ở đây quá trong, không có chỗ trốn, nên sau khi tiến vào trong nước, hít lấy một lượng lớn không khí ở bên ngoài, Doãn Thiên Vũ đã triệt để ngụp xuống, nằm lên trêи bãi bồi, dùng sình bùn bôi đầy lên người, nằm yên bất động.
Gần như cùng lúc, Doãn Thiên Vũ chỉ vừa ẩn thân xong, kẻ truy đuổi liền đã xuất hiện ở bên bờ sông.
Hai người bọn chúng vận áo choàng đen, trêи đầu lại đội một chiếc đấu lạp, hoàn toàn đem dung mạo che khuất, chỉ mơ hồ lộ ra một đôi mắt hung tàn.
“Người rõ ràng chỉ vừa lăn xuống đây, đi đâu mất rồi?” Ánh mắt sắc bén nhìn xem xung quanh, một tên hắc y nhân liền nhíu mày, lạnh rêи.
Ở bên cạnh, kẻ còn lại đồng dạng cũng đang quan sát.

Ánh mắt chú ý đến đám cỏ cây bị nghiền ép trêи sườn đất kia, gã liền đi tới, ngồi xổm xuống kiểm tra, đồng thời, cũng nhìn thấy được vết tích bò dậy cùng vết máu trêи đất đá lân cận.
“Ngã từ trêи cao xuống, tạp chủng đó khẳng định không thể chạy xa được.


Ngươi ở lại đây canh giữ, ta đi xung quanh tìm xem.” Phân phó cho đồng bạn một câu, hắc y nhân ngay lập tức liền đứng dậy, hướng về hạ lưu sông bay đi.
Mà ở đây, hắc y nhân vẫn đang cầm chừng quan sát khắp nơi, tránh để lộ ra sơ suất.

Chỉ là, ánh mắt vẫn hữu ý vô tình nhìn về phía mặt sông cùng đầu đường còn lại.
Chỉ là, khi một cái liếc mắt đã có thể đem toàn cảnh trong sông nhìn thấu, ngay cả cá bơi bên trong đều có thể đếm rõ, gã rất nhanh cũng đã dời đi ánh mắt, đi xem những nơi khác.
Mà lúc này, nhìn thấy gã nghiêng đầu, Doãn Thiên Vũ mới cẩn thận từ trong nước ngoi lên.

Nhưng cũng chỉ há miệng hít lấy một ngụm không khí, hắn liền đã lập tức ngụp trở về.
Cứ như vậy, hắc y nhân liền cùng hắn gặp thoáng qua mấy lần, đều không bị bắt gặp tại trận.
Cho đến gần nửa khắc sau, hắc y nhân đuổi tới hạ lưu sông kia rốt cuộc mới quay trở về.
Nhìn thấy gã tay không quay lại, hắc y nhân đang đứng chờ liền đã đoán được kết quả nên cũng không truy hỏi, mà chỉ nói ra tình huống của mình :“Nơi đây không có dị động gì, khả năng rất lớn tạp chủng kia đã chạy đến thượng lưu rồi.”
“Đuổi theo.” Cũng không nói lời thừa thãi, hai tên hắc y nhân rất nhanh liền đã hướng về con đường còn lại truy kϊƈɦ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi