VÌ QUÂN MÀ SINH


Cả hai đồng loạt không nói, đoạn đường đi tới cũng xem như yên tĩnh.
Đến tận khi đã đi vào quảng trường của sơn môn, Dạ Minh mới chầm chậm dừng lại bước chân.


Cước bộ cũng đi theo ngưng lại, An Sơ Vũ liền giơ cao dù giấy, nghiêng người nhìn Dạ Minh.
Nhưng lần này, không cần nàng dò hỏi, y đã chủ động nói chuyện :"Sư tỷ không cần che dù cho ta nữa.
Đoạn đường phía trước, ta sẽ tự mình đi."

"Chỉ mong, sắp tới..."

Y cùng nàng sẽ không đi đến bước đường đao kiếm đối mặt.


"Ta còn có cơ hội, có thể thay ngươi che mưa một lần."

Nhìn bóng lưng của đối phương chậm rãi khuất xa trong màn mưa, ánh mắt An Sơ Vũ liền có chút trống rỗng.
Bàn tay mấy lần siết lấy thân dù, rồi lại buông ra.


Nàng cứ đứng yên hồi lâu, đến tận khi mưa đã tạnh, mới mang theo một cỗ tình cảm mâu thuẫn rời đi.


-----------------------------

Thoáng chốc, đã đến ngày mùng 9 tháng 4.



Ngự Kiếm Tông chìm trong một bầu không khí hân hoan, nhộn nhịp.
Mỗi ngỏ ngách đều treo đầy đèn lồ ng đỏ cùng hồng lăng, kết thành từng đóa hoa hỷ.


Phóng mãn tầm mắt đều là từng mảnh giấy đỏ cắt thành hình long phượng, cùng chữ hỷ tinh xảo không gì sánh bằng.
Trên cột, vách tường, thậm chí là trên cửa phòng, nơi nơi đều có sự hiện diện của chúng.


Trên chủ phong Ngự Kiếm Tông, hai dãy trường kỷ đã sớm được bày ra.
Trường kỷ làm bằng hàn ngọc, trong suốt tịnh lệ.
Bên dưới lại lót thêm một tầng thảm đỏ trải dài hơn mấy trăm trượng thẳng hướng cửa sơn môn, thoạt nhìn vừa trang trọng lại sang quý.


Lúc này, khách nhân cũng đã đến ít nhiều, nhưng vẫn còn trống khá nhiều chỗ, tỷ như vị trí của trang chủ Tụ Nghĩa Trang, Thục Trung Kiếm Môn,...


Mà Hoa Ảnh Cung cung chủ Đoạn Y Trân, thì đã sớm cùng Liễu Chính ngồi vào ghế chủ tọa ở bên trên.


Hôm nay, hai người bọn họ đều khoác vào hoa phục long trọng, đầu đội kim quan lóa mắt, thần thái uy nghi bễ nghễ, nhưng trong mắt lại không che giấu được ý cười.


Cho đến khi, một tên đệ tử chạy đến nói nhỏ vào bên tai Liễu Chính :"Bẩm tông chủ, nhị sư huynh vẫn nhất quyết không chịu đi ra."

Đang cùng Đoạn Y Trân cười nói, nghe thấy một câu này, sắc mặt Liễu Chính liền biến đổi trong một giây thoáng qua.
Có chút âm trầm phất phất tay.


"Ta đã biết, ngươi lui ra đi.
Nếu y có dị động gì, liền lập tức đến đây bẩm báo cho ta."

Nhìn tên đệ tử này rời đi, Liễu Chính liền trầm mặc ngồi nhìn xuống dưới khán đài.
Mà chuyển biến này của ông, hiển nhiên cũng đưa tới lòng hiếu kỳ của Đoạn Y Trân :"Liễu huynh, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì." Biết rõ ngày hôm nay không tiện tỏ sắc mặt, Liễu Chính liền cố ép bản thân tươi cười ôn hòa một chút.


Kể từ đêm mưa, không biết từ đâu trở về, Dạ Minh đã một đường đi thẳng đến chủ phong, gõ vang cửa phòng của ông, yêu cầu ông cho mượn Cung Ly.


Cung Ly là một thanh tiểu đao treo ở giữa thư phòng của ông.
Là do ông tìm được ở trong một ngôi cổ mộ.
Mặc dù đã có chút hư hại, nhưng phẩm chất vẫn là rất cao, luận về độ sắc bén, thì lại càng không thua kém gì thần binh lợi khí.


Tiểu đao dài một tấc ba phân ( 13cm), phần lưỡi dày 3 li, khá nặng.
Toàn thân đen kịt, có vài sợi lục vân, tựa như vảy rồng, dưới bóng đêm có thể phản chiếu ra quang mang rất mỹ lệ.



Mặc dù không hiểu Dạ Minh vì sao lại đột ngột muốn lấy đi đồ trang trí trong phòng, nhưng Liễu Chính vẫn là nhịn được, đem nó lấy xuống cho y.


Sau đó, y còn từ chỗ của ông đòi hỏi rất nhiều vật, tỷ như ngân lượng, cùng một ít ám khí, bản đồ các loại,...
Số lượng không nhiều, nhưng nơi nơi lại lộ ra kỳ quặc.


Chỉ là, mặc cho ông có truy hỏi thế nào, y vẫn cứ như cũ không chịu giải thích.
Thậm chí, còn trực tiếp đem mình nhốt vào trong hậu sơn, nửa bước không ra, cũng không cho bất kì người nào đến gần.


Tính đến hiện tại, cũng đã có hơn một tháng.


Thậm chí, ngay cả một ngày quan trọng như hôm nay...đại hôn của Quân Du Ninh, dù đã cho người đi gọi, y vẫn cứ chết sống không chịu đi ra.


----------------------------

Bởi vì khoảng cách xa xôi, nên việc rước dâu cũng đã sớm hoàn thành từ lâu.


Tân lang cùng tân nương lúc này đã được mang đến sảnh đường, chỉ chờ giờ lành vừa tới liền sẽ đi ra ngoài bái đường.


Kỳ thực, làm tân lang, Quân Du Ninh vốn là nên ra ngoài mời rượu khách nhân.
Nhưng do hắn một mực chối từ, nên Liễu Chính cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc để mặc hắn tự ý quyết định.


Sảnh đường thời khắc này cũng tụ tập rất đông người, có hỷ nương, bà mối, có nô tỳ của Doãn Tuyết mang tới từ nhà mẹ đẻ.


Doãn Tuyết ngồi ở trên ghế dài, trên đầu phủ lên một tấm khăn voan thêu hình phượng minh cùng kim long.
Hỷ phục cũng là may ra từ cực phẩm thiên tàm ti, dùng kim tuyến thêu thùa tinh mỹ, bên trên còn đính thêm vô số bảo châu.



Bởi vì quy tắc đã ra, nên An Sơ Vũ cũng không thể đến đây sớm một bước.
Trái lại, phải đợi đến khi Quân Du Ninh cùng Doãn Tuyết bái đường rồi, kiệu hoa của nàng ta mới có thể được người khiêng từ cửa sau vào.


"Quân công tử...không đúng, là cô gia, tiểu thư bảo nô tì rót trà cho ngài." Nô tì của Doãn Tuyết là một cô nương trẻ tuổi tên gọi Miên Nhi, một bên rót trà, một bên lại có chút dè dặt bưng đến trước mặt Quân Du Ninh.


Lúc này, hắn đang ngồi ở bậc thềm bên ngoài sảnh đường, không có ghế ngồi, cũng không có thảm lót.
Trên người cũng xuyên một bộ giá y cùng đôi với Doãn Tuyết.
Tóc đen như mực phối hợp với kim quan, đem dung mạo sắc bén như tượng tạc đều hoàn toàn hiển hiện ra.


Gương mặt của hắn so với không lâu trước, lại càng trở nên có tính cường thế.
Dựa theo Doãn Tuyết nói, thì chính là...


"Chậc chậc, trên người ngươi cư nhiên lại nhiều ra một cỗ nam nhân vị...Có phải hay không...ngươi đã cùng y~?"

**Mắt của hủ nữ lúc nào cũng sáng như đuốc~




.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi