VÌ QUÂN MÀ SINH


Mã Duệ Thành trong miệng Vân Ảnh, liền là tiểu nhi tử của thành chủ Đông Hà thành, năm nay 15 tuổi, đồng thời cũng là người sống sót cuối cùng của phủ thành chủ.


Lúc bị mang ra đến trước mặt mọi người, tư trang của Mã Duệ Thành cũng đã được chiếu cố qua, không giống với dân chạy nạn ốm yếu tồi tàn.
Chỉ là, ánh mắt vẫn cứ hoảng hốt, không có tiêu cự.


"Tham kiến chư vị tiên quân." Là một người bình thường, ở trước mặt nhiều tu sĩ như vậy, Mã Duệ Thành ngay tức khắc liền quỳ xuống, cúi đầu, hướng bọn họ hành đại lễ.


Không có chút kiên nhẫn nào phất phất tay, Thiên Không liền lạnh giọng đạo :"Hôm nay bổn quân đưa ngươi tới đây, là mong ngươi có thể ở trước mặt mọi người chỉ tội của ác nhân đã sát hại gia nhân của ngươi."

"Vâng." Kiên định ứng thanh, Mã Duệ Thành liền nâng mắt, ánh mắt khẽ nheo lại, bắt đầu chú ý tới đám người xung quanh.


Tầm mắt đảo qua từng gương mặt một, mỗi gương mặt đều dừng lại một chút, nhưng rất nhanh liền đã dời đi.
Cho đến khi, ánh mắt của hắn rơi vào trên thân Dạ Minh...


"Là hắn! Chính là hắn!" Tựa như gặp quỷ, con ngươi của Mã Duệ Thành liền trợn tròn, cả người trong nháy mắt liền bật ngửa ra sau, ngã ngồi xuống đất.
Ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào người y.


Lúc này, ở bên cạnh, Lâm Hào từ đầu tới cuối vẫn còn chưa nói gì, lúc này rốt cuộc cũng chịu mở miệng.

Ngữ điệu vẫn như cũ ẩn chứa một loại ma lực khiến người an tâm :"Mã công tử xin hãy bình tĩnh, có thần quân ở đây, sẽ không ai có thể tổn thương được ngươi."

"Cho nên, mong ngươi có thể bình tĩnh một chút nói cho ta biết, ngươi có chắc chắn vị công tử đó chính là hung thủ đã đồ sát thành trì của các ngươi hay không? Ngàn vạn không được nói bậy..."

"Không có! Ta tuyệt đối không có nói dối!" Nghe thấy lời nói của Lâm Hào, Mã Duệ Thành không chỉ không bình tĩnh được, trái lại, lại chỉ càng thêm nóng nảy, thề thốt.


"Ta có thể thề với trời, đêm hôm đó ở Đông Hà Thành, thông qua khe hở mật đạo, ta thật sự đã nhìn thấy gương mặt của hắn."

"Cả đời của ta có thể nhìn lầm rất nhiều người, nhưng nhất định sẽ không bao giờ quên được diện mạo của tên ác ma này.
Là hắn giết cả nhà của ta, đem cha ta chém thành hai đoạn, đầu của ca ca ta là bị hắn một tay bóp nát.
Ngay cả tẩu tử đang hoài thai tám tháng của ta..."

"Cũng đều bị súc sinh này gian sát!"

Phảng phất là dùng hết khí lực nói ra những lời này, cuối cùng, một thiếu niên như hắn liền triệt để òa khóc lên.
Không chút che giấu phẫn hận cùng sợ hãi đối với Dạ Minh.


Lời thề cũng đã thề xong, thiên địa không có phản ứng.
Chứng tỏ thiếu niên này không có nói dối, hắn thật sự đã nhìn thấy chân diện mục của hung thủ, hơn nữa gương mặt của kẻ đó còn rất giống với Dạ Minh.


Thời khắc này, lòng dạ của một số tu sĩ đang đứng ngoài xem cuộc vui ở đây, cũng đã bắt đầu xuất hiện dao động.
Không ít cũng bắt đầu tin tưởng tội trạng bị gán lên đầu Dạ Minh.


"Tê...giết cả nhà người ta, ngay cả nữ tử mang thai tám tháng cũng không buông tha.
Kẻ này là ma quỷ hay sao?"

"Ngươi nhầm lẫn, không phải là giết cả nhà kẻ này, mà nạn nhân, phải là cả một tòa thành mới đúng.
Trong đó không biết có bao nhiêu hài đồng và lão nhân đâu.
Ma tộc cũng không có ác như vậy.
Nói không chừng là đang lén tu luyện cấm thuật gì đó."

"Đúng là nhìn người không nên nhìn mặt.
Không lâu trước ta còn cảm thấy nhị sư huynh làm người không tệ.
Không ngờ rằng lại là một kẻ lòng lang dạ thú.
Tội trạng của hắn, vốn nên bị lôi ra hình đài, chịu đựng đủ loại tra tấn, chết không an lành!"

".............................."

Con người chính là vậy, một khi đã có một vài cá nhân dao động, những người khác cũng liền sẽ bắt đầu đi theo số đông, nảy sinh nghi ngờ.



Mà loại trạng thái này, hiển nhiên chính là thứ Thiên Không muốn.
Cho nên rất nhanh, lão liền đã hướng về đám người trầm giọng nói :"Bổn quân đương nhiên sẽ không tùy tiện đổ oan cho người tốt."

"Thế nhưng...mọi người cũng đã thấy, tất cả chứng cứ hiện tại đều đang chỉ hướng vào người Dạ công tử.
Quan trọng nhất, ở đây chúng ta vẫn còn rất nhiều chứng cứ khác nữa, có thể sẵn sàng đem ra cho mọi người xem."

"Cho nên, dù chân tướng là gì, ta vẫn phải mang Dạ công tử trở về Thần Cung một chuyến để điều tra.
Đương nhiên, chỉ cần y thật sự trong sạch, chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không thương tổn y."

Thiên Không nói rất có lý lẽ, ngay tức khắc liền dẫn phát tin phục của chúng nhân.
Lấy lùi làm tiến, khiến cho Liễu Chính đều không tiện nói gì.


Chỉ là, nằm ngoài dự liệu của đám người, lúc này, Dạ Minh lại đột ngột mở miệng.
Lời vừa ra, liền chính là kinh động nhân tâm :"Nếu như ta nhất quyết không chịu đâu?"

Ha, cùng bọn họ trở về Thần Cung, y thật sự còn có thể có ngày trở ra sao?

E là cho dù không có tội, sau khi trải qua hình phạt như lên núi đao xuống chảo dầu, rốt cuộc vẫn phải bị ép nhận tội thôi.


Đến lúc đó, liệu sẽ còn ai đi nghe lời của một đại ác nhân nữa chứ??!

Cho nên, muốn y đi Thần Cung, nghĩ cũng đừng nghĩ.


Không ngờ tới Dạ Minh sẽ cự tuyệt dứt khoát như vậy, thần thái trên mặt Thiên Không liền có phần đọng lại.
Nụ cười khinh thị, cũng từng chút một thu vào.



"Dạ công tử đây, là chuẩn bị chống đối với chúng ta sao?"

"A Minh!" Phát hiện tình cảnh không thích hợp, Liễu Chính liền có điểm gấp rút, mở miệng nhắc nhở Dạ Minh.
Mong muốn y đừng đối nghịch với bọn họ.


Chỉ là, nhãn quang của Dạ Minh bây giờ căn bản là chưa từng dừng lại trên người Liễu Chính.
Trái lại, lại định trụ ở trên bóng người vận hỷ phục tân lang, ngọc thụ lâm phong kia.


Không nhanh không chậm nhẹ gọi :"Quân, đến đây."

RUMOR ( tin đồn ):

--Ta Giống Như Cầm Nhầm Kịch Bản sẽ chính thức đổi tên cùng ảnh bìa.
Tên mới có bốn chữ, nồng nàn vị cơm chó.
Ảnh bìa tím mộng mơ, có text phụ.





.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi