VÌ QUÂN MÀ SINH


Lâm Thần nói đến rất êm tai, thậm chí so hát còn hay.


Nhắc tới Lâm Hào, gã liền mượn cơ hội đứng dậy, vỗ đầu một cái, ra vẻ bất cẩn mà cuống quýt nói :"Được rồi, ta phải lập tức đi thông báo cho cha ta.
Để ông kịp thời trở về."

"A Minh, ngươi ở đây đợi ta, tuyệt đối đừng đi loạn.
Nếu cảm thấy buồn chán thì có thể đi đến đó đọc sách.
Bên trong có rất nhiều thư tịch, đặc biệt là quyển Kỳ Sử Ngũ Đại Vực kia..."

Nếu không phải có bài học ở kiếp trước truyền lại, lúc này, Dạ Minh e là đã sớm bị Lâm Thần làm cảm động rối tinh rối mù.


Bảo y đọc sách? Hơn nữa còn tỉ mỉ căn dặn đến như vậy.
Kiếp trước y cũng là vì những thứ kính hoa thủy nguyệt này, cho nên mới phải chịu cực hình như thế.


Tự mình ngu xuẩn, không trách được ai.


"Được, ngươi đi đi Lâm Thần, ta đã có chút không nhịn nổi nữa..." Một câu này của Dạ Minh là thật, nhưng ở bên trong vẫn còn cất giấu một tầng hàm nghĩa mà Lâm Thần không lĩnh hội được.


Cho rằng Dạ Minh gấp gáp muốn tìm nơi dựa vào, Lâm Thần cũng không nghĩ nhiều, lập tức rời khỏi phòng.


"Ca ca..."

"Mọi chuyện nghe ta." Kể từ khi rời khỏi Ngự Kiếm Tông, Dạ Minh liền giống như biến thành một người khác.

Trở nên quyết đoán hơn rất nhiều.


Đồng thời, cũng mang cho Quân Du Ninh một loại cảm giác thần bí.


Để Quân Du Ninh đi theo bên cạnh mình, Dạ Minh liền ở trước mặt hắn đi đến bên cạnh tủ sách.
Hơn nữa, còn vô cùng có tính chủ đích mà đi thẳng đến vị trí cuối cùng của tủ sách, từ bên trong ngăn thứ tư móc ra một quyển thư tịch thật dày, ghi rõ mấy chữ Kỳ Sử Ngũ Đại Vực.


"Quyển sách này..." Nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm của Dạ Minh, Quân Du Ninh liền cho rằng quyển sách này có vấn đề, chăm chú quan sát nó.


Nhưng làm hắn khó hiểu chính là, Dạ Minh lại một bộ không quan tâm đem nó ném sang bên cạnh, vang lên một tiếng vang trầm muộn.


Đồng thời, bàn tay của y lại đặt lên trên chỗ trống đặt Kỳ Sử Ngũ Đại Vực khi nãy, trực tiếp nhấn xuống một cái.


Một tiếng cạch vang lên, ngay tức khắc liền làm Quân Du Ninh kinh ngạc ngẩng đầu.
Chỉ thấy, tủ sách trước mặt bọn họ cư nhiên lại ầm ầm chuyển động lên, từ từ hướng bên cạnh dịch chuyển.


Chưa tới mấy hơi, liền đã hoàn toàn phơi bày ra một lối vào âm u.
Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy được một dãy bậc thang dẫn sâu vào lòng đất, không biết là nối tới địa phương nào.
Khiến lòng người nảy sinh bất an.


Nhìn ám đạo trước mặt, ánh mắt Dạ Minh liền bắt đầu âm trầm.
Y đi tới trước lối vào, nhưng đồng thời, cũng không có hoàn toàn bước vào trong.


Chỉ là ở trước cửa thông đạo giẫm mạnh một cước.


Tuy không hiểu Dạ Minh làm vậy là vì cái gì.
Song, Quân Du Ninh vẫn là đi tới, mở miệng ngăn cản y :"Đừng vào, bên trong có vấn đề."

Đây là một loại trực giác của Quân Du Ninh.
Nhờ vào nó, hắn đã không ít lần vượt qua được hiểm cảnh.


Nhìn thấy linh cảm của Quân Du Ninh nhạy bén như vậy, Dạ Minh liền càng nảy sinh chán nản.


Hắn một cái liếc mắt liền đã nhìn ra được vấn đề.
Nào giống như y, kiếp trước lại giống như thiêu thân lao vào lửa, tự mình chui đầu vào rọ.


Đương nhiên, khả năng lớn nhất vẫn là do tâm lý chịu phải tổn thương.
Dẫn đến tinh thần thất thường.



"Không vào.
Ngươi nhìn xuống dưới chân."

"Đây là..." Theo chỉ dẫn của Dạ Minh, Quân Du Ninh cũng cúi đầu nhìn xuống.
Ngay sau đó liền nhíu mày, trầm giọng :"Tro nhang?"

"Đúng vậy, là tro nhang."

Lâm Thần ở trước lối vào mật thất trong phòng mình rải lên một lớp tro nhang.
Bởi vì nếu có người lén lút đột nhập vào, do ánh sáng trong phòng quá mờ, cộng với sự chú ý bị phòng tối thu hút.
Nhất định liền sẽ không chú ý giẫm đạp lên đó.


Như vậy, đợi khi Lâm Thần trở về, liền sẽ có thể nhờ vào dấu chân, biết được mật thất có bị người xâm nhập hay không.


Thời khắc này, Quân Du Ninh hiển nhiên cũng đã đoán được hàm nghĩa bên trong.
Nhưng cũng vì vậy, hắn mới càng cảm thấy khó hiểu đối với hành vi của Dạ Minh.


"Theo ta qua đây, thi triển Liễm Tức Thuật."

Dạ Minh lôi kéo Quân Du Ninh chui vào trong gầm giường.
Trong nháy mắt, cả hai liền thu liễm khí tức quanh thân, triệt để dung nhập vào trong góc khuất.
Trừ phi là có đại năng dùng thần thức thăm dò, nếu không, người bình thường sẽ dễ dàng bỏ qua bọn họ.


Đường đường thiên kiêu đứng đầu thiên hạ, cư nhiên lại có ngày phải chui gầm giường.
Nếu truyền ra ngoài, đây có lẽ sẽ là việc tu chân giới đều không tưởng tượng nổi.


Nhưng Quân Du Ninh lại không cảm thấy khó chịu chỗ nào.
Bởi vì có y, thế liền đủ rồi.


Nửa khắc sau, cửa phòng cũng liền bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Lâm Thần mặt không biểu tình, ra vẻ khí định thần nhàn tiến vào.

Chỉ là, cước bộ không ngừng tăng nhanh của gã, lại chứng tỏ cho một chuyện.


Gã có lẽ là có năng lực gì đó, có thể cảm nhận được mật thất đã bị mở ra!

Dưới cái nhìn của hai người bọn họ, Lâm Thần quả nhiên là một ánh mắt cũng không thèm quăng tới đây.
Chỉ một mạch đi thẳng đến trước lối vào mật đạo.


Không thể không nói, Lâm Thần xác thực là tâm tư kín đáo.
Mặc dù bộ pháp có chút xao động, nhưng hắn vẫn cẩn thận quan sát tro nhang cùng thư tịch rơi trên đất.


Không lâu sau, phảng phất đã xác định được Dạ Minh đã thật đi vào bên trong.
Gã mới làm ra một động tác mà Quân Du Ninh không thể hiểu nổi.


Gã cũng không lập tức đi vào xem xét, mà lại đi trở về bên cạnh tủ sách.
Ở ngay cơ quan mở ra mật đạo, nhấn mạnh thêm một lần nữa.


Ngay tức khắc, tủ sách liền chậm rãi xê dịch, đem cửa thông đạo che lấp.





.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi