VÌ QUÂN MÀ SINH


Giác quan của động vật đôi khi so với con người còn nhạy cảm hơn nhiều.
Phảng phất là cảm nhận được mối đe dọa ở trên người Dạ Minh, đám sói liền ngao ô vài tiếng, từng chút một lùi lại.


Thế nhưng, trạng thái giằng co này cũng không tồn tại được quá lâu, một đầu Tật Ma Lang liền đã không cản nổi dụ hoặc của huyết nhục tươi mới, xông về phía y.


Đã chuẩn bị từ trước, nên một khắc nó phóng tới, Dạ Minh liền đã tụ lực ở chân, trong nháy mắt nhảy lên cao.
Thân thể lượn tròn ở trên lưng nó, lưỡi đao ngắn nhỏ, trực tiếp cắt đứt yết hầu của nó.


Cùng lúc, mũi chân của y cũng mượn thân thể nó làm điểm tựa đạp mạnh lên, rơi khỏi vòng vây của đám sói này.


Rống rống Đồng bạn bị gi3t chết, phối hợp với mùi máu tươi, lệnh dã tính trong người đàn sói đều bị khơi dậy, cùng một chỗ tiến công.
Muốn đem nhân loại đáng chết này phanh thây xé xác.


Đối diện với mười mấy con sói, Dạ Minh cũng không hề sợ hãi.
Luôn có thể hiểm hiểm tránh đi công kích của bọn chúng, bắt đầu thoắt ẩn thoắt hiện ngao du giữa bầy sói.


Tật Ma Lang là một loại yêu thú cấp bậc không cao, chỉ thuộc về trung hạ đẳng.
Dáng vóc quá lớn, khiến cho tốc độ của chúng bị cực hạn giảm xuống.
Ưu thế duy nhất liền chính là bộ lông cứng rắn như đá.


Có điều, đứng trước độ sắc bén của Cung Ly, phòng ngự của bọn chúng, căn bản là không đáng giá nhắc tới.



Dạ Minh mỗi một đao hạ xuống, đều sẽ có một đầu Tật Ma Lang chết đi.
Gần như không có sai sót.


Bởi vì chuyên tâm chiến đấu, nên Dạ Minh cũng không phát hiện, tiểu nữ oa trong lòng đã sớm dùng hai khỏa tinh mâu lấp lánh nhìn chằm chằm mình.


Bên trong cũng không hề có chút sợ hãi nào, trái lại, chỉ có vô vàn sùng bái.


Lúc này, Dạ Minh đã lùi lại tới bên cạnh một tán cây xum xuê.
Tiểu đao trong tay đang chém bay móng vuốt của một đầu Tật Ma Lang chụp tới.


Chỉ là, trong khi y căng thẳng chống đỡ, ở tán cây phía sau, một đầu mãng xà thô to như bồn nước liền đã vô thanh vô tức uốn éo tới gần.


Lưỡi rắn không ngừng phun ra, ở trong không khí dò xét qua lại.


Sau đó, cảm ứng đến thân nhiệt nóng bỏng trên người Lan Lan, nó liền đem mục tiêu dời đến trên người của nàng.
Từng dãy vảy rắn màu xanh sẫm, ở trong bóng đêm cũng chiếu rọi ra sắc thái âm u.


Dư quang vô tình bắt được hình bóng của đầu mãng xà này, Lan Lan liền bị dọa đến ngây đơ tại chỗ.
Chỉ có thể theo bản năng siết chặt lấy y phục của Dạ Minh :"Thúc...rắn...con rắn thật lớn..."

Nghe thấy giọng nói gấp rút của Lan Lan, vừa quay đầu, đáy lòng Dạ Minh liền siết chặt, bởi vì lúc này, đầu mãng xà dài gần trăm trượng đó đã há to miệng, cắn về phía Lan Lan.


Trước mặt, một đầu Tật Ma Lang cũng đã đến rất gần.
Hai mặt thụ địch, Dạ Minh chỉ có thể chọn một trong hai.
Trong nháy mắt liền làm ra quyết định.


Miệng của mãng xà đã đến rất gần, gần như là không thể né tránh.
Cho nên, y cũng chỉ có thể chuyển người, đem Lan Lan bảo hộ ở trước ngực.


Đồng thời, bắp tay cũng thế vào chỗ nàng, bị mãng xà một ngụm táp vào.


Áp lực của khớp hàm mãng xà là rất lớn, Dạ Minh có thể rõ ràng nghe thấy được tiếng da thịt cùng xương cốt bị cắn phá của mình.


Hai chiếc răng năng to hơn ngón tay cái cũng triệt để đâm thủng tay y, xuyên thấu qua bên kia.


"A, thúc thúc!" Hai mắt mở to, Lan Lan liền bị máu tươi văng tung toé khắp mặt.
Nước mắt như hạt châu, lộc cộc lộc cộc chảy xuống.



Lúc này, đầu Tật Ma Lang kia cũng đã đến trước mặt y.
Hai chân trước nhấc cao khỏi mặt đất, phảng phất muốn đem y quật ngã.


Trong giây phút cấp bách, mặc dù cánh tay bị mãng xà quặp lấy, đau đớn đến nhăn mày, nhưng Dạ Minh vẫn phản ứng vô cùng nhanh, trực tiếp đem tiểu đao trong tay phóng ra.


Vèo một tiếng, tiểu đao liền đâm thẳng vào giữa trán của Tật Phong Lang.
Đem nó đụng bay ra xa.
Một đao đoạt mệnh.


Lúc này, thân rắn của mãng xà lại dịch chuyển, tựa hồ muốn cuốn lấy y, đem y từ từ siết chết.


Chỉ là, Dạ Minh làm sao lại có thể để nó toại nguyện được chứ.
Gân xanh trên trán bạo khởi, y liền nắm chặt bàn tay lại, tạo thành nắm đấm.


Nhân lúc miệng rắn vừa nhả bắp tay của mình ra, liền dồn hết linh lực cùng khí lực trong cơ bắp còn tồn động vào nó, đấm ra một quyền.


Nắm đấm ở trong không trung oanh tạc ra một luồng kình phong.
Khi rơi vào trên đầu mãng xà, trong nháy mắt liền đem nó oanh bạo.
Vỡ tan thành huyết vụ, bay lả tả trên người Dạ Minh.


Lúc này, Dạ Minh đã biến thành một cái huyết nhân, trên người trộn lẫn vô số tiên huyết.
Mà ở xung quanh, là mười mấy cỗ xác chết của đám yêu thú kia.


Mặc dù xung quanh đã an toàn, nhưng Dạ Minh vẫn mang theo Lan Lan đảo nửa vòng quanh sơn mạch.
Sau đó mới mang nàng trở về nhà gỗ.


Bởi vì mùi máu tươi rất nhanh liền sẽ thu hút đến một số thứ khác.



May mắn rằng mãng xà tuy to lớn, nhưng răng nanh lại không có độc, cho nên, vết thương của Dạ Minh mặc dù vô cùng ghê người.
Nhưng vẫn không thương tổn tới tính mạng.


"Được rồi, Lan Lan, mau vào nhà đi."

Nghe thấy lời nói của y, Lan Lan liền lắc đầu nói :"Không muốn, thúc thúc bị thương rồi..."

"Không sao, vết thương nhỏ mà thôi." Cánh tay rũ xuống, có chút thoát lực.
Song, Dạ Minh vẫn cố ra vẻ kiên cường dùng tay phải xoa đầu Lan Lan.


Thế nhưng, tiểu nữ oa lại không tin tưởng y.
Bởi vì bộ dạng lúc này của y, rất giống với mẫu thân mỗi khi nhường đồ ăn cho nàng.


Vì thế, nàng liền thò tay vào ngoại y, tìm tới nửa chiếc bánh màn thầu cứng như khối đá kia.
Tựa như hiến vật quý, cẩn thận xé một miếng, đưa đến bên miệng y.


"Thúc thúc ăn đi...ăn vào liền sẽ không đau nữa."




.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi