VÌ QUÂN MÀ SINH


Trương Bân cùng Dạ Minh có thể nói là có quan hệ thiên ti vạn lũ.


Nói trắng ra một chút, thì hắn chính là hồ bằng cẩu hữu của y, thường xuyên cùng y gây sự, phá phách.
Bình thường đi thanh lâu, cũng chủ yếu là do hắn dẫn đầu.


Lúc này, không biết chính mình bị hai người yên lặng quan sát.
Nghe thấy giọng điệu quen thuộc kia gọi tên mình, Trương Bân liền lắc lắc đầu, cũng không để bụng.


Nhất định là nghe lầm rồi, y làm sao lại có thể xuất hiện ở đây được? Chẳng lẽ lúc sáng ăn cơm hơi ít, nên bây giờ choáng đầu, sinh ảo giác?

Chỉ là, ngay khi Trương Bân chỉ vừa bước xuống thêm một bước nữa, thì lúc này, tiếng gọi kia đã lần nữa vang lên.
Hơn nữa, vị trí còn là đến từ ngay sau lưng hắn!

"Trương Bân! Trương mập mạp!"

Thân thể chấn động, Trương Bân liền dừng lại bước chân.
Trên mặt lướt qua vô số cảm xúc, có chấn kinh, có kinh hỷ, cũng có một chút kinh nghi, vội vã quay đầu.



Đợi khi nhìn thấy hai thân ảnh đứng ở phía sau bụi cây, một thân ảnh trong đó còn hướng chính mình phất phất tay, Trương Bân liền mừng rỡ như điên, lập tức chạy tới :"Nhị sư huynh! Tam sư huynh!"

"Suỵt! Nhỏ tiếng một chút! Ngươi muốn đem người của cả sơn môn đều mang tới đây à?" Nhìn bộ dạng khi chạy của Trương Bân tựa như quả cầu thịt, không ngừng chấn động, mi mắt Dạ Minh liền khẽ nhảy, có chút cảm giác bất lực.


Nghe Dạ Minh quở trách, Trương Bân lúc này mới chợt nhớ tới tình cảnh của bọn họ lúc này, vội vã che miệng.
Đến tận khi đều đã đi tới trước mặt cả hai, hắn mới một lần nữa không khống chế được cảm xúc của mình.


"Nhị sư huynh, tam sư huynh, các ngươi không biết kể từ khi các ngươi rời đi, Ngự Kiếm Tông đã xảy ra bao nhiêu chuyện đâu.
Người bên ngoài ai ai cũng nói xấu các ngươi, nhưng tử đệ chúng ta đều không tin.
Không ít sư huynh đệ còn vì vậy mà cùng người ngoài nháo sự."

"Mấy tháng trước đây, tông chủ cũng bởi vì bảo vệ nhị sư huynh trên chỗ bàn luận, trực tiếp liền bị Thục Trung kiếm chủ cùng Lâm trang chủ hợp sức đánh trọng thương."

"Mà cũng bắt đầu từ đó, người của Ngự Kiếm Tông chúng ta, bất kể là trưởng lão hay đệ tử, chỉ cần xuất tông lịch luyện, không ngoại lệ đều sẽ bị người đánh cướp, thậm chí là sát hại.
Còn gán cho chúng ta tội danh là nối giáo cho giặc."

"Tông chủ rất tức giận, nhưng bởi vì tự thân suy yếu, nên cũng không thể giúp chúng ta đòi lại công đạo.
Chỉ là, không thể trơ mắt nhìn mọi người bị sát hại, nên ba ngày trước...tông chủ đã ban bố một mệnh lệnh...giải tán Ngự Kiếm Tông.
Đem ngân lượng ban phát cho đệ tử, cùng các trưởng lão, để bọn họ xuống núi."

"Bây giờ Ngự Kiếm Tông cũng chỉ còn lại một cái xác rỗng.
Ta và cha của ta đã là nhóm người cuối cùng lựa chọn rời khỏi rồi.
Cha ta đang ở dưới chân núi đợi ta."

Nói ra những lời này, Trương Bân cũng vô cùng nghẹn khuất.
Ngự Kiếm Tông bọn họ, trước kia liền chính là thiên hạ đại tông.
Đi ra ngoài chỉ cần báo danh xưng, ai lại dám không dùng lễ đối đãi.
Khi nào lại phải chịu đựng như vậy chứ?

"Hiếp người quá đáng!" Tính tình tốt như Quân Du Ninh, lúc này cũng không khỏi có chút giận dữ.


Ở bên cạnh, có lẽ là kiếp trước đã nhận lấy quá nhiều k1ch thích.

Nên bây giờ đối với loại chuyện này, Dạ Minh đã triệt để tê liệt.
Y chỉ thấp giọng hỏi :"Sư tỷ đâu?"

"Đại sư tỷ..." Nhắc tới An Sơ Vũ, trên mặt Trương Bân lại đột ngột hiện lên một tia khổ sở cùng đắn đo.
Khiến Dạ Minh không khỏi dâng lên nghi hoặc.


"Sư tỷ thế nào?"

"Đại sư tỷ...đã chết rồi..."

Mi mày giãn ra, Dạ Minh ngàn vạn không ngờ tới, câu trả lời nhận được lại là như thế này.
Phản ứng đầu tiên của y chính là không tin An Sơ Vũ sẽ chết như vậy, bởi vì y vốn còn muốn tìm nàng truy hỏi rất nhiều chuyện.


Chỉ là, không phát hiện ra thái độ của Dạ Minh có chỗ nào không đúng, lúc này, Trương Bân đã xụ mặt, thống khổ giải bày :"Sau khi tông chủ bị trọng thương, đại sư tỷ liền mang theo đệ tử của dược viên, mong muốn đi tới sơn mạch hái một loại kỳ dược vô cùng quý hiếm nào đó."

"Nhưng không ngờ, lúc này lại có một đám tán tu xuất hiện, hạ thủ với chúng đệ tử.
Trong lúc nguy cấp, sư tỷ liền đánh lạc hướng bọn họ, tranh đoạt cơ hội bảo hộ hai vị sư muội chạy trốn.
Bản thân lại bị ác nhân một kiếm phong hầu."

"Có người tận mắt nhìn thấy sao?" Quan sát biểu lộ bi thương của Trương Bân, thấy hắn gật đầu, Dạ Minh liền trầm mặc.


Y nhất quyết không nguyện ý tin tưởng An Sơ Vũ đã chết.
Thế nhưng, mọi chuyện đã có người chứng thực, cũng không thể nào là giả được.



Chết rồi sao? Nữ nhân đó thật sự chết rồi?

Dạ Minh vốn đang thẫn thờ, bất chợt, eo lại bị người nhéo một cái, đau đớn đột ngột ập tới, làm y kém chút liền nhảy dựng.
Vừa nghiêng mắt, đã đối diện với gương mặt đen như đáy nồi của người nào đó.


Ừm...xém chút liền quên đi thùng giấm chua này.


Vì vậy, nhân lúc Trương Bân chìm đắm trong bi thương, Dạ Minh liền dùng ngón trỏ lén lút ở trong lòng bàn tay của Quân Du Ninh trêu chọc vẽ vài cái vòng tròn.
Sau đó liền nghiêm mặt, bất động thanh sắc cùng hắn kéo dài khoảng cách.





.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi