VÌ SAO BÉ NHỎ


Bạn nhỏ Tô Thần bốn tuổi được đưa đến viện mồ côi.
 
Cậu còn nhỏ, không hiểu tử vong có nghĩa là gì, nhưng cậu lại biết, người phụ nữ mà cậu gọi là mẹ, người làm đồ ăn ngon dinh dưỡng cho cậu, ôm cậu gọi bảo bối, đưa cậu đến nhà trẻ, dẫn cậu đi công viên chơi trò chơi sẽ không còn xuất hiện nữa.

Cậu biến thành đứa trẻ không ai muốn, cho nên mới bị đưa đến viện mồ côi.
 
Nước mắt không nghe lời chảy xuống, tí tách rơi trên mặt đất, mảnh đất nhỏ dưới chân nhanh chóng bị thấm ướt.

Cậu bé Tô Thần đau khổ khóc trong im lặng.

Mặc dù cậu không hiểu đau khổ có nghĩa là gì, nhưng mà đã sớm cảm nhận được mùi vị của đau khổ.
 
“Anh ơi!” Một giọng nói ngọt ngào mềm mại mang theo mùi sữa đột nhiên vang lên.

Hàn Tinh Tinh đưa cho Tô Thần cây kẹo trái cây mà không ngày nào mình không ăn, “Ăn kẹo ạ, ngọt lắm!”
 
Tô Thần nhanh chóng lau nước mắt ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một cô bé đứng trước mặt cậu, trông nhỏ hơn cậu, như cái bánh bao nhỏ, xinh đẹp lại đáng yêu, giống như búp bê vậy.
Nghĩ đến vừa rồi mình khóc bị một cô bé nhỏ tuổi hơn nhìn thấy thì Tô Thần, người tự xưng là tiểu nam tử hán đã rất khó chịu, cũng cảm thấy mất thể diện, cậu dùng giọng mũi sau khi khóc âm trầm nói, “Không muốn.”
 
Cậu nói xong thì chôn mặt vào gối, lỗ tai lại vô thức dựng lên, chú ý đến động tĩnh của cô bé.
 
Nghe một hồi, lại không thấy có động tĩnh gì, chẳng lẽ em ấy đi rồi sao?
 
Tô Thần mang theo chút mất mát trong lòng nhanh chóng ngẩng đầu lên, sau đó lập tức đối diện với một đôi mắt to ngập nước.

Cô gái nhỏ bóp chặt cây kẹo trong tay, đôi mắt to xinh đẹp đầy nước, ngay khi cậu nhìn qua thì bỗng thút thít khóc.
 
Tô Thần hơi bị hù dọa, đứng dậy đi đến trước mặt Hàn Tinh Tinh, chân tay luống cuống nói, “Em, em khóc cái gì nha? Anh không có hung dữ với em mà!”
 
“Em đừng khóc!” Thấy Hàn Tinh Tinh không nói lời nào, vẫn đang khóc, Tô Thần gấp gáp.
Hàn Tinh Tinh hít mũi một cái, cô sợ tiếp tục khóc sẽ bị anh trai nhỏ trước mặt chế giễu cô là quỷ khóc nhè, cho nên đưa tay ra một lần nữa, để Tô Thần nhìn thấy kẹo trong tay mình, nức nở nói, “Ăn, ăn kẹo ạ!”
 
Tô Thần cứng đờ.
 
Cho nên là bởi vì vừa rồi cô bé cho kẹo, nhưng cậu không nhận, cho nên cô bé mới khóc ư?
 
Nghĩ đến đây, nhìn nước mắt vẫn còn đầy trong hốc mắt của cô gái nhỏ, Tô Thần vội vàng đưa tay lấy cây kẹo, gỡ giấy gói kẹo nhàu nát ra, thấy bánh bao nhỏ khịt khịt mũi nhưng không khóc thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
 

Hàn Tinh Tinh miễn cưỡng đưa cây kẹo duy nhất còn sót lại ra.

Mặc dù cô còn nhỏ nhưng mà cô thấy anh trai nhỏ xinh đẹp này khóc đến đau buồn như vậy thì muốn làm gì đó để anh đừng khóc nữa.

Với cô, ăn kẹo, ngọt ngào thì sẽ không buồn nữa!
Thật ra thì đưa kẹo xong thì cô lại có chút đau lòng, cho nên lúc Tô Thần mở giấy gói kẹo thì cô ở bên cạnh giương mắt nhìn, dáng vẻ trông mong này rơi vào trong mắt Tô Thần làm cho cậu có chút không đành lòng.
 
“Nếu không thì em ăn đi?” anh mở giấy gói kẹo ra rồi đưa lại cho cô.
 
Lúc mẹ cậu còn sống, bà sẽ thường xuyên làm đồ ăn ngon cho cậu, cũng sẽ mua bánh gatô, trái cây và đồ ăn vặt cho cậu.

Thế nên, thật sự cậu không hề thiếu ăn.
 
Không được, không thể nghĩ nữa, nghĩ lại muốn khóc!
 
Hàn Tinh Tinh nhìn thấy kẹo được đưa qua, nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn từ chối, hai tay nhỏ nắm chặt ở sau lưng, “Không ăn, anh ăn!”
 
“Anh buồn, cho anh ăn!”
Tô Thần không khỏi giật mình, giờ phút này, ấy vậy mà cậu cảm nhận được sự dịu dàng từ một đứa nhỏ, làm cho chóp mũi của cậu không khỏi có chút chua xót.

Cậu nhìn viên kẹo trên tay không lớn là bao, nghĩ nghĩ, rồi đưa viên kẹo vào trong miệng cắn một phát.

Lúc cậu cắn viên kẹo, cậu nhìn thấy vẻ không nỡ rất rõ ràng của bánh bao nhỏ, thiếu chút nữa đã làm cậu bật cười.
 
“Há miệng!”
 
Hàn Tinh Tinh nghe vậy, há miệng ra như phản xạ có điều kiện.
 
Khoảnh khắc tiếp theo, hương vị ngọt ngào lan đầy trong miệng, là vị ngọt của kẹo.

Hàn Tinh Tinh mở to mắt nhìn.

Tô Thần đã ăn gần một nửa, còn hơn phân nửa thì bỏ vào trong miệng cô.
 
Tô Thần cười, “Ngọt không?”
 
Hàn Tinh Tinh khép miệng lại, một đôi mắt to cười cong như trăng khuyết, cất giọng giòn tan, “Ngọt ạ!”
 

Năm này, hai người mới quen.
Tô Thần bốn tuổi, Hàn Tinh Tinh ba tuổi.
 
*
 
“Hu hu hu, anh Thần Thần, Tiểu Béo lại kéo bím tóc của em!”
 
Hàn Tinh Tinh vừa khóc vừa chạy tìm Tô Thần để cáo trạng.

Buổi sáng, sau khi thức dậy, dì đã thắt cho cô một bím tóc cực kỳ đẹp, bây giờ một bên cao một bên thấp,còn bị rối nữa.
 
Tô Thần nhìn thấy Hàn Tinh Tinh khóc, hàng lông mày nhỏ vô thức nhíu lại.

Đầu tiên, cậu cẩn thận kiểm tra toàn thân cao thấp của Hàn Tinh Tinh một chút, xác định cô không bị thương thì mới nắm lấy tay Hàn Tinh Tinh, “Đi, chúng ta đi tìm Tiểu Béo báo thù cho em!”
 
“Vâng.” Hàn Tinh Tinh nín khóc mỉm cười.
 
Cô thích anh Thần Thần nhất.
 
Tiểu Béo là đứa trẻ bốn tuổi rưỡi, lớn tuổi hơn cả Tô Thần và Hàn Tinh Tinh, nhưng cậu bé lại đánh không lại Tô Thần.

Hai đứa nhóc đánh nhau thì bị dì bắt được và dạy dỗ một trận trong sân.
Tiểu Béo không phục, còn muốn cãi lại, còn Tô Thần thì ngoan ngoãn nhận lỗi, nói cái gì mà coi như Tiểu Béo có ăn hiếp Hàn Tinh Tinh thì cũng không nên đánh nhau với anh ấy, nên nói cho dì, để dì dạy dỗ anh ấy, cậu biết sai, sau này sẽ không tái phạm.
 
Khá lắm, đều đánh nhau, nhưng thái độ nhận lỗi lại hoàn toàn khác biệt.
 
Dì ấy không khỏi nhìn Tô Thần.

Mặc dù Tô Thần đến viện mồ côi không bao lâu, nhưng cậu đã nhanh chóng quen thuộc, tuổi còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện và nghe lời, người lại thích sạch sẽ, có thể tự mình dọn dẹp, còn có thể giúp đỡ chăm sóc Hàn Tinh Tinh.

Đứa nhỏ như vậy, có ai mà không thích đâu cơ chứ?
 
Thế là, chuyện này kết thúc bằng việc dạy dỗ Tiểu Béo một trận.
 
Sau khi dì rời khỏi, Tô Thần ngay lập tức đi tìm Hàn Tinh Tinh.


Bánh bao nhỏ thấy Tô Thần bởi vì giúp cô báo thù mà bị dì gọi đi dạy dỗ chắc chắn là rất lo lắng, nhìn thấy Tô Thần lành lặn trở về thì mới yên tâm.

Sau đó, cô lập tức bẹp miệng.
“Thế nào?” Tô Thần đưa tay nhéo nhéo miệng nhỏ của cô, “Không phải giúp em dạy dỗ Tiểu Béo sao? Sao mà còn bẹp miệng thế này? Em nhìn miệng em thử này, có thể treo hũ dầu rồi đó!”
 
“Bím tóc bị lệch!” Hàn Tinh Tinh không vui sờ bím tóc của mình.

Cô gái nhỏ ba tuổi cũng thích chưng diện, nhưng bím tóc bảo bối của cô bây giờ đã bị Tiểu Mập kéo lệch, đương nhiên là không vui rồi.
 
Tô Thần nhìn bím tóc của cô một chút, đúng là bị lệch, nhưng mà vẫn rất đáng yêu.
 
Nhưng bánh bao nhỏ đã mất hứng như vậy, cậu vẫn không nên thêm dầu vào lửa, ra vẻ bị làm khó, Tô Thần thử dò xét, “Nếu không, anh giúp em tết lại nhé?”
 
Hàn Tinh Tinh đồng ý không chút do dự, “Được ạ!”
 
Với Hàn Tinh Tinh, cái gì anh Thần Thần cũng biết, làm gì cô cũng đều thích làm cùng anh Thần Thần.

Hai người bây giờ giống như hình với bóng, Tô Thần đi đến đâu thì sau lưng đều có cái đuôi nhỏ đi theo.
Sau một trận giày vò.
 
Tô Thần tỉ mỉ đánh giá một lần, có chút chần chờ cho ra một cái kết luận: Hình như không bằng vừa rồi?
 
Hàn Tinh Tinh lại không phát hiện ra điều gì, trong trái tim bé bỏng của cô bé, không có gì anh Thần Thần không làm được, anh Thần Thần đã giúp cô tết tóc một lần, cho nên lần này cũng không thành vấn đề! Với bím tóc cong queo, cô ngốc nghếch cười.
 
Tô Thần nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trên mặt cũng không khỏi lộ ý cười, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải luyện tập làm sao để tết tóc đẹp nhất, lần sau nhất định có thể thắt bím vừa nhanh vừa đẹp.
 
*
 
Hôm nay, có mấy sinh viên đến viện mồ côi l@m tình nguyện.

Các cô ấy còn mang quà tặng và đồ ăn vặt đến cho các bạn nhỏ của viện mồ côi.

Mấy bạn nhỏ ở viện mồ côi đều đặc biệt thích có người đến thăm bọn họ, cho nên ai nấy đều rất vui vẻ.
Chỉ có Tô Thần thờ ơ, cũng không đi lấy đồ ăn và quà tặng.
 
Cái đuôi nhỏ Hàn Tinh Tinh đã muốn ăn, cũng muốn đi theo anh Thần Thần, xoắn xuýt đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một núm, nhìn Tô Thần.
 
Tô Thần cố ý trêu chọc cô, “Các bạn nhỏ đều đi nhận quà, sao em còn không đi?”
 
Hàn Tinh Tinh nén bóp đầu ngón tay của mình, đáng thương nhìn cậu, “Anh Thần Thần, cùng đi ạ.”
 
Nghe được lời này, trong lòng Tô Thần vô cùng dễ chịu, cũng không uổng công cậu đối xử tốt với bánh bao nhỏ như vậy, bánh bao nhỏ cũng đặt cậu ở trong lòng mà!
 
Cảm thấy hài lòng rồi, Tô Thần không định tiếp tục trêu cô nữa, đứng dậy nắm tay cô chuẩn bị tham gia náo nhiệt.


Đúng lúc này, có sinh viên ở bên kia cất giọng, “Một lát nữa chị dạy các bạn nhỏ hát có được không?
 
Các bạn nhỏ được tặng quà trăm miệng một lời, “Được ạ!”
Sau khi đồng thanh đáp, dưới sự hướng dẫn của các bạn sinh viên, các bạn nhỏ làm thành vòng tròn rồi ngồi xuống.

Hai người Hàn Tinh Tinh và Tô Thần đi tới cũng mơ mơ màng màng được sắp xếp một chỗ ngồi.
 
Mấy sinh viên tập trung ở trong tâm vòng tròn của các bạn nhỏ, một bạn nữ thanh tú vỗ tay, “Hát bài gì bây giờ, trước hết chị sẽ dạy các bạn nhỏ hát bài《Vì sao nhỏ lấp lánh》có được không nào?”
 
“Được ạ!”
 
Các bạn nhỏ có người chơi cùng đã rất vui, đâu thèm để ý đến nhiều thứ như vậy.
 
Lỗ tai nhỏ của Hàn Tinh Tinh lập tức dựng lên, đôi mắt lóe sáng như sao nhìn chị sinh viên đứng đối diện mình.
 
Vì sao nhỏ lấp lánh, đây không phải chính là cô đó sao?
 
Nghĩ tới đây, khuôn mặt bánh bao nhỏ nghiêm túc nhìn đối phương.

Lúc người ta hát thì cô cũng vui vẻ, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại, đặc biệt nhập tâm.
Tô Thần ngồi ở bên cạnh, trong đầu chỉ muốn chọt chọt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
 
Đáng yêu quá!
 
Chị sinh viên hát trước một lần cho các bạn nhỏ nghe, sau khi vỗ tay lại cười híp mắt hỏi, “Có hay không nào?”
 
“Hay ạ!”
 
“Vậy bây giờ chị sẽ dạy các em hát nhé.

Chị hát một câu, các em hát một câu nha!” Chị sinh viên rất hoạt bát, nói xong thì bắt đầu làm, “Vì sao nhỏ lấp la lấp lánh, hát nào!”
 
Các bạn nhỏ làm thành vòng tròn mềm mại cùng hát theo.

Hàn Tinh Tinh cũng là một trong số đó, cô hát vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ giống như đang phát sáng.
 
Chị sinh viên này dạy tổng cộng ba lần, sau khi kết thúc thì ánh mắt dừng lại trên người Hàn Tinh Tinh, cố gắng dịu dàng hỏi, “Bạn nhỏ ơi, em học xong chưa nào?”
 
Hàn Tinh Tinh mờ mịt chớp mắt, ngón tay bụ bẫm đầy thịt chỉ chính mình, “Em sao?”
 
Bánh bao nhỏ có chút căng thẳng khi bị chị gái nhìn, âm cuối bật thốt ra.
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi