VÌ SAO ĐÊM ẤY


Nhiễm Duyệt bị đánh thức.
Trời mới chỉ vừa sáng, bên ngoài đã ồn ã cả lên khiến cho nàng không thể nào ngủ tiếp.

Nàng chống nửa thân trên dậy đã thấy đầu choáng mắt hoa, tai ong ong.

Điều này là phải rồi, mới hôm trước, nàng cùng với đồng môn nghênh chiến yêu ma, nhất thời sơ ý nên bị thương.

Mặc dù đã kịp thời chữa trị nhưng đã bị thương tới tạng phủ, mất nguyên một ngày cũng không thể đứng dậy.

Tới đêm hôm qua mới đỡ hơn một chút, cứ tưởng hôm nay được yên ổn nghỉ ngơi cả ngày thì vừa tảng sáng đã bị đánh thức.
Nhiễm Duyệt đành chịu vậy, cố gắng xốc lại tinh thần nhìn xung quanh.

Nàng là đệ tử cấp vị thấp ở Linh Túc cung, chỉ được dùng chung phòng.

Bình thường chúng tỷ muội tụ tập một chỗ, kiểu gì cũng sôi nổi tưng bừng chỉ là không biết lúc này thế nào mà trong phòng không một bóng người.

Nhìn lên bóng người qua lại ngoài cửa nàng cũng hiểu rõ vài phần, ắt hẳn có chuyện lớn xảy ra, cuốn hút hết sự chú ý của mọi người.

Nhưng mà cho dù tất cả mọi người có rời đi, chắc chắn có một người sẽ ở lại trông coi nàng.

Nàng mỉm cười, gọi: “Tiểu Yến.”
Giọng nàng văng vẳng trong phòng nhưng một lúc lâu cũng không có ai đáp lại.

Nàng có chút hoài nghi, lại gọi tiếp: “Tiểu Yến?”
Lần này, vẫn không một tiếng trả lời.

Nàng cau mày, làu bàu oán thán: “Ta đã vậy rồi còn chạy lung tung đi đâu, không biết lương tâm để đâu mất rồi?!”
Nàng than thở mà đứng dậy, khoác áo bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa đã thấy các đồng môn đang tất tả chạy đi.

Nàng không để tâm đến những chuyện khác, chỉ kéo một vị sư tỷ có quen biết, cười hỏi: “Sư tỷ, tỷ có trông thấy Tiểu Yến nhà muội đâu không?”
Vị sư tỷ bị nàng kéo lắc đầu một cái, đáp đúng tiếng “Không thấy” rồi chạy đi.
Nhiễm Duyệt bất đắc dĩ nhìn theo phương hướng vị sư tỷ kia chạy đi.
“Hồ Túc Tinh?” Nhiễm Duyệt biết nơi này, nhìn theo chỉ thấy ánh sáng cát tường bao phủ nơi đây, lòng không khỏi kinh ngạc.
Hồ Túc Tinh này chính là thánh địa của Linh Túc cung.

Xưa nay, các kỳ tiên dị sĩ cho dù có bỏ mình thì hồn phách cũng bất diệt.


Những hồn phách này đều đang trú ngụ trong hồ.

Nếu những hồn phách này còn có chấp niệm chưa dứt khi gặp điều kiện thuận lợi sẽ tạo thành ràng buộc, gọi là “Linh Ky”.

Đệ tử Linh Túc cũng tu luyện tới cảnh giới nhất định là có thể nắm giữ được Linh Ky, triệu hồi những hồn phách đó hiện thế, hơn nữa còn có thể sử dụng.

Những hồn phách này được gọi là “Chiến linh”.

Chiến Linh chia làm bốn cấp từ yếu tới mạnh: Huyền Binh, Thiên Sĩ, Tiên Tướng, Thần Tôn.

Nay nhìn dải sáng cát tường rực rỡ thế kia, sợ là có người đã triệu hoán ra chiến linh không bình thường.
Nhiễm Duyệt thầm thở dài một hơi nhưng nàng không hâm mộ đâu.

Nàng đã sớm có chiến linh cho mình rồi.

Tuy không biết lương tâm của vị ấy đang ở nơi nào nhưng cả hai đã kết hợp bằng linh ky, cả đời này chỉ nhận định đối phương, không bao giờ thay đổi.

Nàng mỉm cười, đang định tiếp tục tìm kiếm thì đối diện có một chàng trai tuấn tú đi tới, tưởng như đang xông về phía nàng.
Nhiễm Duyệt cảm thấy mặt người ta trông rất quen nhưng thế nào cũng không nhớ nổi tên người ta nên nhất thời không khỏi lúng túng.

Đang định hành lễ, chàng trai kia lại mở miệng trước, hỏi: “Cô là đệ tử Liệt Viêm đàn, Nhiễm Duyệt?”
Nhiễm Duyệt gật đầu, nghiêm trang đáp lại: “Phải.” Nàng thấy người thanh niên trước mặt cùng lắm chỉ hơn mình mấy tuổi, rồi căn cứ theo trang phục anh ta mặc trên người dò đoán địa vị, nàng do dự hỏi: “Không biết sư huynh có gì căn dặn?”
Người thanh niên nghe vậy, mi nhướng mày cau, đáp trả: “Ngay cả ta cũng không biết? Thôi, cô đi theo ta.”
Nhiễm Duyệt lờ mờ cảm nhận được bầu không khí không mấy thiện cảm nhưng giờ làm sao cũng không nhớ nổi mình đã từng đắc tội vị sư huynh này khi nào, nàng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành đi theo người ta.
Dọc đường đi anh ta không nói một lời, dẫn nàng đi một mạch tới hồ Túc Tinh.

Rất nhiều người đang túm tụm quanh hồ Túc Tinh, thấy bọn họ tới, mọi người cung kính nhường ra một con đường.

Liếc nhìn ra, cả cung chủ và năm vị đàn chủ cũng đều đang đứng bên bờ hồ.

Nhìn thấy thế trận này, Nhiễm Duyệt không nhịn được khiếp sợ.
Chẳng lẽ lần chống địch hôm trước nàng đã làm ra chuyện gì kinh thiên động địa? Không có mà.

Chỉ là bí quyết mười hai thức thiết trướng* mà thôi, cũng không tới nỗi kinh động đến cung chủ? Hay là tiểu Yến đã gây ra họa gì? Không thể nào.

Chủ nhân là nàng đây còn đang bị thương nặng, cậu chắc cũng không tới nỗi làm loạn quá đâu?
(*12 chiêu thức lập bức màn ngăn cách)

Nang mang theo những suy nghĩ tràn ngập trong đầu đi tới ngay sát gót chân những người đó, chợt thấy người thanh niên dẫn đường cho nàng tiến lên bái lạy cung chủ: “Sư tôn, người đã đưa tới.”
Sư tôn?
Nhiễm Duyệt tỉnh ngộ ngay tức khắc.

Thảo nào cảm thấy quen mặt, vị này là đệ tử được đích thân cung chủ dạy dỗ, tên là Ninh Sơ, luận về bối phận nên gọi người ta là “sư thúc” mới phải.

Tiếc là phẩm cấp nàng quá thấp, từ trước tới giờ chỉ trông thấy người ta từ xa, chưa từng nói chuyện câu nào cho nên mới gây ra chuyện buồn cười kia.

Không biết lúc này có nên sửa lời, xin lỗi hay không…
Nàng đang lúng túng chợt nghe cung chủ cất lời với mình: “Nhiễm Duyệt, bước lên đây.”
Nhiễm Duyệt nghe vậy, sợ hãi nhìn cung chủ rồi hành lễ đáp “Vâng”.
Lại nói vị cung chủ Linh Túc cung – Ngọc Điệt chân nhân chính là đồng môn của Thượng Dương chân quân đứng đầu tiên đạo, nay đã quá 500 tuổi nhưng hạc phát đồng nhan*, đầu óc minh mẫn.

Bình thường cung chủ vẫn dốc lòng tu luyện, ít khi nào hỏi tới sự vụ của môn phái.

Hôm nay ngài tới không khỏi làm Nhiễm Duyệt càng thêm sợ hãi.
(*hạc phát đồng nhan: tóc trắng như lông hạc, mặt hồng tựa trẻ con)
Nhiễm Duyệt bước lên trước, đến gần bên Ngọc Điệt chân nhân, từ đây nàng có thể trông thấy quang cảnh phía trước.

Nhiễm Duyệt ngước mắt nhìn, chỉ thấy còn vài bước nữa là tới hồ Túc Tinh, những luồng sáng cát tường loang loáng trên mặt hồ, những ánh sáng đủ màu sắc của cầu vồng lấp lánh trong nước, cực kỳ đẹp.
Chẳng lẽ việc này có liên quan tới chiến linh của nàng?
Nhiễm Duyệt đang nghĩ chợt nhìn thấy một thứ lẩn trong luồng sáng: đó là một con chim yến, rực rỡ và chói sáng tuy chỉ còn một hình bóng nhỏ bé.

Nhiễm Duyệt trông thấy rõ, nó bay nghiêng ngả, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Nàng lo lắng, không nhịn được gọi: “Tiểu Yến?”
Chim yến nghe thấy tiếng gọi, hai cánh rung lên làm bùng lên một cơn gió lốc chỉ trong nháy mắt cuốn trôi đi hết những luồng sáng kia.
Mọi người xôn xao, ngước nhìn chăm chú chỉ thấy một chàng trai đứng thẳng tắp trong những tia sáng rực rỡ.
Chàng trai chừng 20, mặc thanh y, tóc dài chân trần, cực kỳ trắng trong thuần khiết.

Chim yến khẽ hót, bay thẳng về hướng chàng trai, sau đó hóa thành một luồng sáng nhập vào mi tâm chàng.

Cơ thể chàng trai hơi chấn động rồi chàng từ từ mở mắt ra.
Đó là đôi con người màu xanh đen.

Như mây mù phủ lên núi xa, như trăng mờ rọi đêm mưa, cái nhìn như ánh sáng lấp lánh của các vì sao khiến cho người ta phải rung động.
Bị một đôi mắt như vậy nhìn vào dù là ai cũng sẽ hoảng hốt.

Nhiễm Duyệt cũng không phải ngoại lệ.
Nàng kinh ngạc nhìn chàng trai, nhìn đôi mắt ẩn ý cười của chàng, nhìn chàng chậm rãi đến gần sau đó nghe chàng gọi một tiếng: “Chủ thượng.”
Một tiếng này làm xung quanh trở nên xôn xao.
Ninh Sơ vẫn đứng quan sát ở đó không nhịn được cất lời với Ngọc Điệt chân nhân: “Sư tôn, đây…”
Ngọc Điệt chân nhân gật đầu đáp: “Đúng đó, là thần tôn.”
Các vị đàn chủ đứng bên nghe vậy không khỏi vui sướng: “Hàng trăm năm nay bổn phái chưa được diện kiến thần tôn, may! May quá!”
Trong lúc nhất thời chúng đệ tử cùng chúc mừng khiến cho Nhiễm Duyệt đang kinh sợ cũng sực tỉnh lại.
Nhiễm Duyệt cười nhẹ, quay đầu thưa với Ngọc Điệt chân nhân: “Cung chỉ, sợ là có chỗ nào lầm rồi, đệ tử đã có chiến linh của mình.”
Không đợi Ngọc Điệt chân nhân đáp lại, chàng trai kia đã mở miệng, nói: “Đêm qua tiền bối Yến Hoàn rơi xuống hồ Túc Tinh, nay đã tan thành tro bụi.”
Nhiễm Duyệt bị những lời này dọa hoảng sợ, nàng chết lặng, miệng lưỡi không thể nào lưu loát được, “Anh…bảo tiểu Yến…cậu ấy…”
Chàng trai cười, đáp: “Trước khi chết tiền bối có nói: Nguyện lấy thân này đổi một vị thần tôn.”.
Đầu óc Nhiễm Duyệt thoáng chốc như bị sương mù bao phủ.
Tan thành tro bụi? Chết?
Rõ ràng hôm qua vẫn còn ở trước mắt, sao lại…
Đột nhiên nàng nhớ lại chim yến mới vừa rồi.

Trong lòng nàng đã có phần nào hiểu rõ nhưng vẫn giùng giằng không muốn thừa nhận.

Nàng run rẩy giơ tay lên, làm quyết điểm vào mi tâm mình, gọi khẽ: “Yến Hoàn.”
Mi tâm nàng hiện lên dấu ấn hình như chim yến.

Lời nàng vừa dứt, dấu ấn hiện lên tia sáng.

Sau khi chiến linh hiện thế, linh ky chia ra làm hai, chủ nhân và chiến linh mỗi bên một nửa, hòa hợp với nhau.

Nếu chiến linh chết, linh ky sẽ bị phá hủy, khi đó chủ nhân sẽ có cảm giác.

Nhưng nay linh ky vẫn còn, chỉ là…
Nhiễm Duyệt ngước mắt nhìn vào mi tâm thần tôn kia – hiện lên dấu ấn, đúng là hình chim yến, sao có thể sai được.
Cậu ta xả thân thật đấy à, để đổi lấy cho nàng một vị thần tôn đấy à?
Thần tôn thấy nàng thế, mỉm cười cất lời, giọng nói như gió mát dịu dàng thổi tới: “Nếu chủ thượng thích cái tên “Yến Hoàn” này thì cứ gọi ta như vậy cũng không sao.”
Nghe thấy câu này, Nhiễm Duyệt đỏ cả vành mắt, nàng siết chặt tay, nói với hắn: Trả cậu ấy lại cho ta.”
Chàng ta không đáp lại, dường như không hiểu.
Nhiễm Duyệt cố nén nước mắt, bởi vì quá cố gắng kìm nén cảm xúc mà toàn thân hơi run rẩy, miệng cũng lập bập: “Ta không cần thần tôn gì hết.

Đổi tiểu Yến về đi.”
Chàng ta lắc đầu, cười đáp: “Xin thứ cho ta không thể làm được.”
Nhiễm Duyệt nghe vậy, không nói hai lời, một mạch kéo tay chàng ta lao về hướng hồ Túc Tinh.
Ninh Sơ thấy thế bèn giơ tay ra ngăn nàng lại.
“Chiến linh đã hạ linh ky sao có thể vào hồ Túc Tinh nữa?! Còn không đứng lại!” Ninh Sơ lạnh lùng lên tiếng.
Giờ lòng Nhiễm Duyệt đã bị nỗi đau lấp đầy, nào còn nghe được lời gì.

Nàng đỏ mắt, thét: “Tránh ra.”
Ninh Sơ chưa từng bị ai mạo phạm như vậy, nhất thời cũng không nhịn được tức giận, lời nói ra càng thêm khó nghe: “Cô không cần giả mù sa mưa nữa! Nếu không có lệnh của chủ nhân thì chiến linh làm sao có thể tự ý hành động được.


Nếu tra xét cẩn thận, há có thể tha cho việc cô tự tiện làm?”
Nhiễm Duyệt nghe vậy, cười khẩy, “Ý của ngài là ta ra lệnh cho tiểu Yến xả thân?”
Ninh Sơ đáp lại lạnh lùng: “Không phải không thể.”
Nhiễm Duyệt bật cười mà mắt nhòa nước nhưng không rơi lấy một giọt.

Nàng hít sâu một hơi, lại lặp lại lời trước đó: “Tránh ra”.
Đương nhiên là Ninh Sơ không cho, Nhiễm Duyệt đã sớm không màng để ý tới anh ta, cứ mặc kệ mà xông qua.

Trong khoảnh khắc đó, nàng không biết rốt cuộc mình muốn cái gì.

Nàng hiểu, cho dù có ném vị thần tôn này về hồ Túc Tinh thì tất cả cũng không thể đổi trở về.

Nàng cũng hiểu, tình thế đã vậy rồi không nên ngang ngược làm gì.

Nhưng tất cả đạo lý nàng hiểu cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Nỗi buồn quá lớn khiến nàng không biết nên giải cơn sầu này ra sao, dường như chỉ có ngang ngạnh làm bậy mới có thể khiến mình dễ chịu hơn một chút.
Ninh Sơ cũng đâu thèm để tâm, anh ta vươn tay túm lấy vai nàng.
Nhiễm Duyệt có nhìn thấy nhưng không màng né tránh.

Vậy mà phía sau nàng chợt có người vụt lên, nắm cổ tay Ninh Sơ.
“Chủ thượng ta bảo,” vị thần tôn kia cất lời, vẫn cứ dịu dàng như thế, “Tránh ra.”
~
Tác giả:
Chào mọi người!!!
Năm mới sắp tới lại gặp đúng lễ tình nhân, lòng oán hờn của mình lại không thể nào kìm nén rồi …….
(tác giả đăng chương mở đầu+c1 vào 14/2/2018, mợ ý oán hận, ghen tị….

với ai có đôi có cặp)
Xem xong phần mở đầu và chương 1 chắc mọi người đã phát hiện ra một chuyện rồi, đó chính là——–
Linh Túc cung chính là một môn phái siêu xui, 100 năm cũng không ra nổi một SSR.
Mặc niệm…
[Ngọc Điệt chân quân: QAQ]
Dĩ nhiên, vẫn cần phải giải thích một chút, hệ thống chiến linh của câu chuyện thay vì nói là tham khảo game Âm dương sư thì không bằng bảo rằng là tham khảo tổ hợp [Tinh linh đại chiến] + [FGO]+ [đao kiếm loạn vũ]
[Na Chích: Dơ chưa kìa!!!]
Spoil chương sau:
Nam chính:
Sinh mạng: S
Phòng ngự: S
Tấn công: S
Tốc độ: S
Bạo: 100%.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi