VÌ SAO ĐÊM ẤY


Đúng rồi, vì sao không thấy Linh phữu của anh ta đâu?
Chẳng lẽ đã bị vỡ trong khi chiến đấu? Nhưng Linh phữu mà vỡ thì Viêm Lung sẽ ở đâu? Hay đã bị rơi mất? Căn cứ vào trạng thái hiện giờ của Ninh Sơ, hẳn anh ta không đủ sức triệu hồi Viêm Lung về… Nhiễm Duyệt lại nghĩ, linh phữu nếu bị vỡ hoặc bị mất cũng không phải chuyện gì lớn, mối liên hệ giữa chủ nhân và chiến linh tại nhân gian không chỉ dựa vào Linh phữu cho nên nàng tạm thời bỏ qua ý nghĩ này mà yên lặng ngồi bên trông coi.

Lại nói sau khi Nhiễm Duyệt rời đi, Thần Tiêu tập trung đọc sách trong Tàng Thư các.

Ngày thu ngắn ngủi, chẳng biết tự lúc nào trời đã xẩm tối.

Chàng ngẩng đầu trông sắc trời, gập sách, đứng dậy thu dọn.

Chàng ôm chồng sách trên án xếp lại lên kệ, chợt thấy còn một quyển rơi bên dưới.

Chàng cúi người nhặt sách lên, sửng sốt nhìn cái tên trên bìa sách: Bão phác tử.
Thần Tiêu nhớ quyển sách này.

Trong ký ức, tựa như xa lắm nhưng lại rất gần.

Nhiễm Duyệt cầm nó, nhoẻn cười rạng rỡ như ánh sáng mặt trời: “Aiz, huynh nói xem, có phải quyển sách này đang tự đề cử mình không?”
Chàng mỉm cười theo dòng ký ức, mở sách ra, lật mấy trang rồi bắt gặp tên mình.
Nay ngẫm lại, vì sao chót vót tận trời cao, là vật ở quá xa không thể với tới.

Chắc cũng ứng với cái tên này, thái độ của nàng mới có thể như gần như xa.

Như vừa rồi, nàng hết sức trốn tránh, chàng cũng có thể cảm nhận phần nào.
Lúc Linh ky còn bén nhạy, dù có cách xa, chàng vẫn cảm nhận được sự tồn tại của nàng.

Nhưng nay, mắt không nhận ra, tai không nghe được, nàng tựa như hoàn toàn biến mất.

“Linh dẫn” có đề cập: Linh ky là “niệm” tương hợp với nhau.

Chàng lại không được nàng triệu hồi lên cho nên Linh Ky mới yếu ớt mỏng manh tới vậy, chỉ một thân phàm đã đủ cách trở.

Nếu có thể biết được “niệm” của nhau, phải chăng …
Ý nghĩ này vừa hiện ra chợt có một cơn ớn lạnh chạy dọc từ xương sống lên gáy.

Chàng bất giác run rẩy, trong đầu vang lên giọng nói lạnh căm từ nơi mịt mờ xa xôi, thầm thì: “Vì sao ngươi còn lưu luyến hiện thế? Sao không chết đi?”
Lời vừa dứt, cơn ớn lạnh lan tràn, hóa đá cả tứ chi và suy nghĩ chàng.

Đầu óc sa vào đêm tối, tầm mắt chàng mờ mịt.

Đợi tới khi chàng tỉnh táo lại, không ngờ mình đang ngã trên nền đất.

Chàng thở một cách chậm chạp, từ từ chống người lên, nào ngờ đầu gối nhói đau, không thể đứng dậy.
Thân thể tố thành từ Kim Nhụy, không sợ thương tổn nhưng đau đớn là không thể tránh khỏi.

Bây giờ, cảm giác đau dường như càng bén nhạy… không, không chỉ có đau mà tất cả giác quan đều …
Chàng nhắm mắt, thở một hơi dài, chợt chàng ngửi được mùi hương thơm ngát.

Chàng biết, mùi thơm này xuất phát từ chính chàng.

Ban đầu, chúng là hương thơm trong veo ngai ngái của núi rừng sau mưa, tới nay, đã thành hương ngọt nồng đượm tỏa xa.

Giống như một hạt giống, nảy mầm từ đất ẩm, đâm cành nở hoa, rồi cũng tới ngày vững chãi.
Thần Tang Kim Nhụy… vật này là thứ Lệnh chủ Cức Thiên ép gieo vào chàng, họa phúc khó nói.
Một khắc đó, chàng không ngờ, mình cũng sẽ sợ hãi.

Mà việc chàng có thể làm, dường như chỉ có một …
Chàng đứng dậy, thu dọn hết sách vở, vội vàng rời khỏi Tàng Thư các.

Trở lại trước phòng đệ tử, mặt trời đã lặn, trời đất phủ kín sắc đen tối tăm.

Chàng trấn định lòng, định bước vào chợt nhận ra phòng Ninh Sơ sáng đèn.
Chàng quan sát các căn phòng khác, chắc chắn rằng đều không có người ở bèn chần chừ tới trước cửa phòng Ninh Sơ, giơ tay gõ lên cửa phòng khép hờ, hỏi thăm: “Chủ thượng có ở trong này không?”
Vừa dứt tiếng, giọng Nhiễm Duyệt trả lời mang theo vui mừng: “Ta ở đây, mau vào giúp ta!”
Tuy có cả gian trong gian ngoài nhưng chỉ cần đi một loáng là tới.


Thần Tiêu vòng qua bình phong, thấy Nhiễm Duyệt ngồi bên cạnh giường, đang đỡ Ninh Sơ uống thuốc.

Bởi vì vết thương nên Ninh Sơ không thể ngồi thẳng, yếu ớt tựa vào vai Nhiễm Duyệt.

Tư thế này khiến Nhiễm Duyệt vô cùng khổ não, nàng một tay bưng nước, một tay cầm Địch Tủy Đan, không biết làm sao mới cho anh ta uống thuốc được.

Nàng khẽ chau mày, nhìn Thần Tiêu đầy bất lực, cầu cứu: “Huynh tới rồi thật tốt, ta thật sự… Ừm, tóm lại, huynh tới đây giúp ta đỡ sư huynh với…”
Thần Tiêu không đáp, ánh mắt vẫn đưa tới, lạnh nhạt soi xét Ninh Sơ.
Cảm giác lạnh như băng dường như đã từng xuất hiện, trườn dọc theo đốt sống, siết chặt cuống họng…
Mặt chàng nặng nề, rảo bước tới bên giường, xốc vai Ninh Sơ lên.
Chuyện này dọa Nhiễm Duyệt hoảng hốt, may mà nàng phản ứng nhanh, bỏ bát nước xuống, giơ tay lên giữ lấy cổ tay Thần Tiêu, can ngăn: “Không thể xúc phạm sư huynh!”
Thần Tiêu không hề buông tay, vẻ mặt chàng cực kỳ nghiêm túc, “Chủ thượng mau lui ra, người này nguy hiểm.”
Nhiễm Duyệt nghe tới đây, chợt bừng tỉnh.

Còn nhớ cách đây không lâu, trong cửa hàng quần áo dưới chân núi, Thần Tiêu cũng lặng yên không nói lời nào ra tay tấn công chưởng quầy.

Sau đó mới biết, chưởng quầy kia do yêu ma biến thành.

Sự quả quyết bén nhạy ấy nên được khen ngợi nhiệt liệt mới phải, nhưng mà…
Nhiễm Duyệt mỉm cười bất đắc dĩ, giải thích: “Huynh hiểu lầm rồi.

Ma khí trên người sư huynh do ma độc gây nên, mới rồi hai vị Đàn chủ đều đã xem qua, không phải do yêu ma biến thành đâu.

Mau buông tay.”
Thần Tiêu nghe vậy, chần chừ buông lỏng tay, lại ngước mắt quan sát Ninh Sơ.
Nhiễm Duyệt thở dài, xin lỗi Ninh Sơ không ngớt, rồi quay về nói với Thần Tiêu: “Hại ta đổ bát nước đi, mau giúp ta rót bát nữa tới.”
Thần Tiêu không nói gì, đi tới bên bàn rót một bát nước, đưa cho Nhiễm Duyệt.

Nhiễm Duyệt nói cảm ơn nhưng không vội tiếp.

Nàng đỡ Ninh Sơ, đưa đan dược tới bên miệng anh ta.

Ninh Sơ liếc nhìn viên thuốc rồi há mồm ngậm vào.

Nhiễm Duyệt nhận bát nước, cho anh ta uống một ngụm.

Không ngờ, mới uống được một hớp, Ninh Sơ đã bị sặc.

Trông thấy anh ta giơ tay lên che miệng, ho khan không dứt, Nhiễm Duyệt hoảng sợ, cuống quýt tính hỏi han, anh ta đã thở khẽ, bỏ tay xuống, cất giọng nói khẽ khàng rất khó nghe thấy: ‘Không sao.”
Nhiễm Duyệt thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đỡ anh ta nằm xuống, tỉ mỉ dém chăn.

Sau khi xong xuôi mọi chuyện, nàng quay lại dặn dò Thần Tiêu: “Huynh cứ về nghỉ ngơi đi, ta ở lại chăm sóc sư huynh.”
Thần Tiêu đáp lại: “Chủ thượng về đi, ta ở lại.”
Nhiễm Duyệt bật cười.

Nghĩ chàng ngay cả mình còn không chăm nổi, lý nào chăm được người khác.

Nhưng nàng không muốn đả kích chàng, chỉ khoát tay một cái, nói: “Ý tốt của huynh ta nhận.

Đúng rồi, huynh còn chưa ăn cơm phải không? Mau đi ăn đi, đừng để đói bụng.”
Thần Tiêu không đáp, đứng yên bất động.
Nhiễm Duyệt không khỏi hoài nghi, hỏi: “Sao vậy?”
Thần Tiêu nhìn nàng, một lúc sau, chàng nói một câu mà Nhiễm Duyệt không thể ngờ được:
“Nam nữ thụ thụ bất thân, chủ thượng không nên ở lại.”
Nhiễm Duyệt thoạt sửng sốt, “Hả?”
Thần Tiêu nghiêm nghị nhắc nhở: “Từ xưa tới giờ sư huynh Ninh Sơ không hề để chủ thượng một mình vào phòng.”
Câu nói này là thật, Nhiễm Duyệt không thể phản bác.
“À, thì…” Nhiễm Duyệt chật vật suy nghĩ, hơi chột dạ biện giải, “Là Trấn Minh đàn chủ bảo ta đỡ sư huynh về phòng…”
“Bây giờ chủ thượng có thể đi.” Thần Tiêu vẫn dùng giọng nói lạnh nhạt đó.
Nhiễm Duyệt hồ đồ lắm rồi.

Nàng cố ý hỏi thêm mấy câu, nhưng vẻ mặt Thần Tiêu nghiêm túc khác thường, thái độ chàng kiên quyết không thể thương lượng.

Nàng chưa từng thấy chàng như vậy bao giờ, lòng hoảng hốt, không thể làm gì khác ngoài lui một bước: “Được, ta đi lấy cơm tối, ăn xong rồi quyết định ai ở, được chứ?”
Thần Tiêu gật đầu một cái, không nhiều lời.

Nhiễm Duyệt thở dài, ôm một bụng hoài nghi bước ra ngoài.
Đợi nàng đi rồi, thân hình Thần Tiêu thoắt động, đánh một chưởng về phía Ninh Sơ đang nằm trên giường.
Ninh Sơ dường như đã sớm đoán được chàng sẽ có hành động này, xoay người đứng lên, tránh được chưởng kia.
Hành động của gã cực nhanh, hoàn toàn không có một chút thương tổn.

Thần Tiêu không tùy tiện tấn công nữa, lui về sau đứng.
“Ầy,” Ninh Sơ cười khẽ, cất lời, “Vẫn bị ngươi phát hiện ra.”
Trong khi nói, khuôn mặt Ninh Sơ chuyển mờ, một gương mặt quỷ dần dần hiện ra.

Lửa quỷ xanh đen thắp sáng đôi con ngươi, lộ vẻ kỳ dị khó tả.
Thần Tiêu quan sát biến đổi của gã, chân mày chàng khẽ nhíu.

Chàng có nhớ mang máng về gã, là một Kiếm thị Cức Thiên, tên hình như là “Dạ”.
Kiếm thị nâng tay lên, lòng bàn tay gã có một viên Địch Tủy Đan.

Gã thả viên thuốc xuống, cất lời khen, “Rõ ràng đã trộn ma độc hòa lẫn hơi thở, Việt Vô Kỳ và Hinh Mạch đều bị lừa cả, ngươi nhận ra bằng cách nào?”
“Ác ý.” Thần Tiêu trả lời.
“Ác ý?” Tên kiếm thị kia nghe thấy hai chữ này, có vẻ ngơ ngác.
“Ngươi có thể che giấu hơi thở nhưng không thể giấu ác ý.

Ta không cần biết ngươi là ai, chỉ xem ngươi thiện hay ác là đủ.” Thần Tiêu nói.
Nghe xong, kiếm thị kia bật cười, “Nói cách khác, dù ta có là Ninh Sơ thật thì cũng giống vậy.”
Thần Tiêu không tiếp lời, chỉ hờ hững nhìn người trước mắt.

Đúng như chàng nói, là ai không quan trọng, nếu phát hiện ác ý, như vậy suy nghĩ của chàng sẽ chỉ có một, đó là thời cơ xuất đánh.
Thần Tiêu rất ôn hòa khiến Kiếm thị thấy chán ghét.

Gã nặn tiếng cười gằn từ nơi cuống họng, cất giọng khinh miệt tà ác: “Khó trách chủ thượng tốn bao công sức cũng quyết hủy diệt ngươi…” Gã dứt lời, vung tay lên, một thanh trường kiếm chồi lên từ dưới đất, chính là thanh Băng Nghiêu – một trong năm bảo kiếm của Lệnh chủ Cức Thiên.

Gã cầm kiếm trong tay, thốt: “Thần, quả nhiên làm người ta chán ghét!”
Tiếng nói vừa dứt, gã vung kiếm chém về phía Thần Tiêu.

Thần Tiêu thấy vậy, lui người tránh né nhưng thế kiếm quá mạnh, chàng không thể hoàn toàn tránh thoát.

Vết rách kéo dài từ trán tới khóe môi, rỉ máu.

Thần Tiêu thoáng chau mày, tay lau qua khóe môi, lúc vết máu được quệt đi cũng là lúc vết thương biến mất.

Gã kiếm thị thấy vậy, cười đầy vui thích: “Xem ra có thể chơi thoải mái một lúc rồi.”

Sau khi ra ngoài, Nhiễm Duyệt đi thẳng hướng phòng bếp.

Nhưng đoạn đường này, nàng đi rất chậm, trong đầu đều là phản ứng kỳ lạ của Thần Tiêu.
Nếu lúc trước xúc phạm sư huynh là hiểu lầm vậy sau đó thì sao, rõ ràng đó là chống đối nàng, hoàn toàn không giống với sự ngoan ngoãn thuận theo của chàng từ trước tới giờ.

Đang yên lành, vì sao lại vậy? Chắc chắn không phải tức giận vì nam nữ phải thụ thụ bất thân đâu?
Nghĩ tới đây, Nhiễm Duyệt chợt dừng bước, lắc lắc đầu.
Sao có thể suy nghĩ bậy bạ rồi?
Nhiễm Duyệt thở dài, gãi đầu, lại nghĩ, nếu không phải trước đó Việt Vô Kỳ và Hình Mạch đã kiểm tra, chỉ e nàng cũng sẽ hoài nghi Ninh Sơ.

Dù thế nào, Thần Tiêu cũng chưa bao giờ sai…
Chưa bao giờ sai?
Nhiễm Duyệt chợt cảm thấy suy đoán trong đầu ngày càng rõ ràng.

Đúng vậy, Thần Tiêu chưa bao giờ sai.

Còn nhớ ngày đó, trong tiệm quần áo dưới chân núi, lúc chàng đoán được chưởng quầy là do Kiếm thị Cức Thiên biến thành, nàng thậm chí còn chẳng phát giác ra ma khí trên người chưởng quầy.

Hoặc có thể nói, chàng phán đoán không dựa vào hơi thở? Không dựa vào hơi thở thì chỗ có vấn đề là gì đây?… Nói đến, viên Địch Tủy Đan vừa rồi, sư huynh đã nuốt xuống thật chưa?
Tim Nhiễm Duyệt siết chặt, nàng xoay người chạy về.
Nàng chưa đi được bao xa, đường về chỉ trong chốc lát.


Không đợi nàng tới phòng, đã nghe thấy tiếng động vang dội.

Chỉ thấy cửa phòng bị va đập mạnh, sau đó Thần Tiêu ngã văng ra ngoài.
“Thần Tiêu!” Nhiễm Duyệt sợ hãi vội vàng tiến lên, sốt ruột gọi chàng.
Thần Tiêu nghe tiếng gọi, quay lại ngăn nàng: “Đừng tới đây!”
Nhiễm Duyệt sao có thể nghe theo, nàng tung người lên, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt chàng.

Lúc này Nhiễm Duyệt mới trông thấy rõ Thần Tiêu, tuy không có vết thương nhưng quần áo hư hại và vệt máu loang lổ đã chứng minh những gì xảy ra.

Nàng phẫn nộ, không nói hai lời, vận Bí quyết thiết trướng, trợn trừng mắt nhìn vào bên trong phòng.
Theo sau tiếng cười khẽ kì dị, Kiếm thị Cức Thiên chậm rãi bước ra, hỏi: “Sao lại về? Chẳng phải uổng phí tâm ý của người ta sao?”
“Là ngươi…” Nhiễm Duyệt đương nhiên nhận ra tên Kiếm thị này, thù mới hận cũ, khiến nàng chíu chặt mi mày.

Nàng đang chuẩn bị tấn công lại bị Thần Tiêu kéo về phía sau.
“Chủ thượng không thể chiến, đi mời Đàn chủ, nơi này có ta.” Thần Tiêu khuyên.
Nhiễm Duyệt không khỏi do dự.

Ngày đó Thần Tiêu mang thân thể của Chiến linh, cả hai cùng hợp lực mới có thể phá được thuật pháp hệ thổ của gã này, nay sao có thể để lại một mình Thần Tiêu ứng chiến?
Đúng lúc này, Kiếm thị kia lại lên tiếng: “Không cần lo, ta sẽ không giết chủ thượng ngươi đâu.”
Lời này chỉ có khinh miệt khiến người nghe không vui nổi.
Kiếm thị giơ tay lên, nâng trường kiếm trong tay chĩa thẳng vào Thần Tiêu nói: “Chủ nhân mà chết, Chiến linh sẽ trở về hồ Túc Tinh.

Nếu vậy thì sự cực khổ của chúng ta chẳng phải cũng trôi theo nước sao?” Gã cười một tiếng, bồi thêm, “Cho nên ngươi cứ yên tâm, cùng lắm ta chỉ phế tay chân cô ta thôi, tuyệt không tổn hại tính mạng.”
Nhiễm Duyệt nghe xong, tiến lên trước, vòng qua Thần Tiêu, ngạo nghễ hỏi ngược lại: “Bằng ngươi?” Trong lúc nói, cánh tay nàng duỗi ra, lá chắn bảo vệ được đẩy về trước.

Kiếm thị kia chỉ cảm thấy một áp lực vô hình chèn ép, buộc gã phải lui về sau.
“Dám cả gan giả mạo sư huynh ta xông vào đỉnh Thần Dục, còn khoác lác không biết ngượng.

Ta đây trái lại muốn xem xem, dưới linh khí chốn Tiên ngụ, hạng yêu ma như ngươi có thể chống đỡ bao lâu!” Nhiễm Duyệt cất giọng lạnh lùng, đe dọa.
“Linh khí chốn Tiên ngụ…” Kiếm thị giơ tay áp lên lá chắn vô hình kia, “Đúng, yêu ma bọn ta ở trên vùng đất hứng hực tiên khí này khó tránh khỏi hao tổn.

Nhưng ngươi có từng nghĩ, ta nếu dám đên, nhất định đã có chuẩn bị.” Dứt lời, gã vung kiếm chỉ lên trời.

Một khắc đó, cả đỉnh Thần Dục đều chấn động.
Nhiễm Duyệt kinh hãi, không biết chuyện gì xảy ra, chợt nghe gã Kiếm thị nói: “Không ngại kể cho ngươi, sư huynh ngươi đúng thực vâng lệnh quay về đưa tin.

Nhưng nội dung tin tức không phải là cung chủ bị vây mà là: Vây công Lục Hư Thánh sơn chỉ là ngụy trang, mục tiêu chân chính của Cức Thiên phủ, là Linh Túc cung.”
Nhiễm Duyệt nghe vậy không khỏi khiếp sợ.

Cùng lúc này, nàng chợt thấy luồng khí âm hàn từ bốn phương tám hướng ùa tới, thấm vào da thịt, lọt vào huyết mạch, chỉ trong phút chốc đã rút sạch sức mạnh của nàng.

Cơ thể nàng nghiêng ngả, suýt nữa ngã xuống.
Đây là …
“Ma chướng…” Nhiễm Duyệt nhận ra chân tướng của luồng khí âm hàn này, bất giác hoảng sợ.
Ma chướng chính là khắc tinh của tiên tông.

Nhưng sao ma chướng có thể xuất hiện ở đỉnh Thần Dục?
Dường như hiểu rõ nghi ngờ của nàng, Kiếm thị kia cười khẽ lên tiếng: “Bọn ta chôn ma cốt tại đỉnh Thần Dục, tuy không thể làm tiên khí tiêu tán nhưng cũng có hiệu quả kiềm chế.

Đáng tiếc, không thể lừa Việt Vô Kỳ và Hình Mạch xuống núi tiếp viện khẩn cấp, ít nhiều cũng có chút khó khăn…”
Lời này vừa dứt, Nhiễm Duyệt càng thêm run sợ.

Không phải vì địch mạnh mà vì lo cho sống chết của Ninh Sơ, lại càng lo cho kiếp nạn của Linh Túc cung.

Nhưng trong lúc nàng ưu tư, vô thức phát giác lá chắn bảo vệ của mình đã bị ma chướng làm suy yếu.

Nhân cơ hội này, Kiếm thị kia cầm kiếm đột phá, phi thân chém về phía nàng.
“Chủ thượng!” Thần Tiêu phản ứng cực nhanh, tiến lên bảo vệ Nhiễm Duyệt ở sau lưng.
Nhiễm Duyệt sực tỉnh táo, chuẩn bị lập lại Bí quyết thiết trướng, thình lình lớp đất đá dưới chân như mềm ra.

Trong lúc sửng sốt, hai chân nàng đã sa vào bùn lầy, không thể nhúc nhích.

Không để Thần Tiêu kịp trợ giúp, bùn đất bốn phía đã chuyển động, mấy con hình nhân bằng đất nhô lên, hai tay siết thành nằm đấm trực đổ vào hai người.

Tình thế như vậy, Nhiễm Duyệt không màng tới hai chân bị chôn chặt, cố hết sức chống hai tay, khởi động Trướng quyết, gắng gượng chặn đòn tấn công của hình nhân đất.
Kiếm thị kia thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay chĩa vào một điểm.

Hình nhân đất tuân lệnh, tiếp tục tụ lực, không ngừng đập lên lớp lá chắn bảo vệ.
Dưới cơn chấn động mạnh mẽ, Nhiễm Duyệt cảm thấy cánh tay đau nhói, ngay cả ngũ tạng bên trong cũng đau theo.

Nhưng dù thế nào nàng cũng không thể giải trừ lá chắn bảo vệ, bằng không chỉ có đường chết.

Ma chướng nổi lên, nhất định trong Linh Túc cung sẽ có người phát hiện, nhất định sẽ có người tới… chỉ cần chống được tới khi có người tới…
Trông thấy Nhiễm Duyệt như vậy, Thần Tiêu không khỏi nóng nảy.


Nhưng lấy sức mạnh của chàng hiện tại, hoàn toàn không có khả năng đập vỡ hình nhân đất, cũng không thể giải thoát Nhiễm Duyệt khỏi khốn cảnh.

Nhất thời, cảm giác bất lực vô dụng khuấy động thần hồn khiến chàng không thể giữ vững bình tĩnh.

Chàng cau mày, nhìn gã Kiếm thị.

Dưới lớp mặt nạ, không thể thấy rõ vẻ mặt gã nhưng chắc chắn có vui ở trong đó.
Bao nhiêu ưu tư, đột nhiên xông tới, xa lạ mà nóng rực.

Thần Tiêu đứng dậy, xuyên qua hình nhân đất, xuất thủ tấn công Kiếm thị kia.
Gã kia dường như đã sớm ngờ tới cử động của chàng, không hề tiếp chiêu mà chỉ thu kiếm lui người.
Vào khoảnh khắc đó, tất cả hình nhân đất ngưng cử động, hóa thành vô số đất đá vụn, chôn vùi Nhiễm Duyệt.
Thần Tiêu ngơ ngác, tất cả suy nghĩ đều bị bóp nát.

Chàng bất chấp Kiếm thị trước mắt, xoay người chạy về phía đụn đất chất chồng, giơ hai tay cào đất đá ra.
“Không phải lo, chẳng phải ta đã nói sao, sẽ không giết cô ta.”
Giọng nói với vẻ hân hoan đầy cợt nhả của gã Kiếm thị vang lên sau lưng nhưng giờ phút này Thần Tiêu đã không thể nghe thấy.

Đất đá mài vào làm ngón tay chàng rách ra nhưng chàng không dám dừng lại.

May mà lá chắn bảo vệ không biến mất, không lâu lắm chàng đã đào được nàng.
Dù chưa bị đất đá đè lên nhưng duy trì lá chắn bảo vệ trong ma chướng khó khăn biết bao, Nhiễm Duyệt đã sớm kiệt sức.

Lúc được mang ra từ trong đất đá, tâm thần nàng lơi lỏng, lá chắn cũng biến mất ngay sau đó.

Hai chân nàng vẫn chôn trong đất, chỉ có thể chống được nửa người, thở dốc nặng nhọc.

Đá vụn rơi rải rác ở vai và lưng nàng mà nàng cũng chằng có sức để tâm.
Thần Tiêu gạt đá vụn cho nàng, đang định hỏi xem nàng có sao không, chợt nghe nàng ho khan, sau đó máu rỉ ra từ khóe môi nàng, nhỏ xuống trước mắt chàng.
Nhiễm Duyệt trông thấy giọt máu đó, không khỏi cười khổ.

Xem ra dưới áp lực nặng nề, tạng phủ đã tổn thương.

Nhưng giữ được mạng đã là quá may mắn.

Huống hồ tới giờ phút này, nào có thể chỉ biết tiếc cho đường sống của mình, nàng nhìn Thần Tiêu, nói: “Mục tiêu của gã là huynh, tạm thời ta sẽ không việc gì, đi mau…”
Nàng còn chưa nói xong đã thấy lông tơ dựng lên, lớp da cũng đau.

Nàng kinh ngạc không thôi, lúc nhìn vào Thần Tiêu, chợt thấy đôi mắt chàng đã hóa thành màu vàng xanh, tia sét mảnh nhỏ ẩn hiện dưới lớp da chàng, lan tràn theo kinh mạch.

Chàng không đáp lời Nhiễm Duyệt, chỉ hờ hững đứng dậy, quay lại nhìn Kiếm thị kia, lời chàng nói ra như run lên vì tức giận:
“… Dám… khiến chủ thượng ta bị thương…”
Kiếm thị thấy phản ứng của Thần Tiêu, gã rất vui, tính giễu cợt thêm mấy câu.

Bỗng thân hình Thần Tiêu vụt qua, biến mất không thấy đâu.

Gã không dám khinh thường, vội giương kiếm phòng bị, ngờ đâu, trong chớp mắt, Thần Tiêu đã bất ngờ xuất hiện, tung một chưởng vào gã.

Gã luống cuống né tránh, nhưng mặt nạ không chịu nổi áp lực từ chưởng đó, lập tức vỡ nát.

Gã che mặt lui về sau, lúc ngẩng đầu lên, chỉ còn hoảng hốt.
Thần Tiêu trước mắt đã không mang hình dáng tầm thường nữa.

Tia sét lan tràn trong kinh mạch chàng không còn bị kiềm chế, chúng đốt thấu máu thịt, tựa như muốn phá cơ thể xông ra.

Đồng thời với lúc từng tấc da thịt bị đốt thành tro, là những tia lửa tới mắt thường cũng có thể trông thấy và ánh kim rực rỡ của Thần Tang Kim Nhụy.

Dáng vẻ đó, đã sớm không thuộc về loài người, mà biến thành Thần.
Sợ hãi theo bản năng cuốn lấy khiến gã Kiếm thị vô thức run rẩy.
Vào lúc ấy, Thần Tiêu mở miệng, giọng chàng trầm thấp, chất chứa sự uy nghiêm chấn nhiếp lòng người:
“Cho dù Thần Ma Tiên Yêu, phàm kẻ nào tổn thương chủ nhân ta, đều phải chết.”
~
Tác giả:
Chào các bạn!!!!
Vì trước đó đều viết theo góc nhìn của nữ chính, tình tiết có phần lằng nhằng, chắc hẳn đã khiến mọi người thấy oải phần nào.

Vì vậy sau khi viết xong chương này cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, roẹt cái, bỏ hết bản thảo đổi thành góc nhìn của nam chính…
Kết quả chính là… kỳ dị khác lạ mà chẳng biết tại sao…
Khụ khụ~~~
Tiến triển của câu chuyện giờ nghe cũng khá dì dị, có chỗ thiếu sót, mình chỉ biết xin lỗi mọi người…
Nhưng mà!!!
Đến khi Lệnh chủ đại nhân lên sàn, nhất định có thể bẻ mọi thứ trở về quỹ đạo!!! Nắm quyền!!!
Na Chích: đừng hy vọng nhiều quá…
Cuồi cùng~~~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi