VÌ SAO LOẠI A NÀY MÀ CŨNG CÓ O

Buổi sáng khi Bạch Đường thức dậy thì bên cạnh đã trống không, cậu đưa tay sờ s0ạng tấm ra giường lạnh lẽo rồi lăn qua úp mặt xuống, vui vẻ vùi trong mùi hương của alpha.

Kể từ sau khi bước vào đại học, Bạch Đường phát hiện mỗi sáng khi thức dậy, mùi sông băng lành lạnh trên người cậu càng lúc càng nhiều, thế nên cậu chạy đi hỏi Tưởng Vân Thư, anh thoáng chốc mất tự nhiên rồi nghiêm túc nói: "Để cho người khác biết cậu có alpha rồi, như vậy thì sẽ an toàn hơn."

Tâm trạng Bạch Đường vui vẻ, cậu lên tinh thần ngồi bật dậy, chỉ mất mười phút là đã ra khỏi nhà, ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn, đi học xong thì một đường trở về nhà.

Cậu định trưa nay đi đưa cơm cho Tưởng Vân Thư.

Thật ra Bạch Đường nấu ăn rất ngon, trước tiên cậu dùng dao chặt dừa rồi đổ nước dừa ra, xắt cái dừa thành từng miếng rồi cho nửa con gà đen và câu kỷ tử vào nồi đất để hầm.

Trong lúc nấu canh, cậu lấy máy tính để lên bàn ăn tiếp tục soạn tài liệu ngày hôm qua. Đường Đen nằm ngủ dưới chân bàn, khắp căn nhà chỉ còn sót lại tiếng gõ phím và tiếng ùng ục trong nhà bếp.

Kim đồng hồ điểm đến số 10, Bạch Đường dừng việc đi vào bếp, tốn nửa tiếng để trộn sữa bò, trứng gà, đường, bột mì và bột năng lại với nhau, sau đó đặt vào lò nướng, chỉnh thành 160 độ trong 20 phút.

Làm xong thì cậu đi xắt rau rồi xào, sườn hầm đậu tương, trứng chiên cà rốt, thịt xào nấm đùi gà và cải luộc chấm nước tương. Trong lúc đó, bánh mochi trong lò dần nở ra thành từng cái bánh nhỏ, cắn xuống siêu đàn hồi luôn.

Đường Đen ngửi thấy mùi thức ăn thì nôn nóng chạy vòng vòng, Bạch Đường xé cái bánh mochi làm đôi, thổi cho nguội rồi đút cho Đường Đen nửa cái, còn mình ăn nửa cái còn lại, siêu ngon!

Cậu giơ ngón cái với Đường Đen rồi vừa nhai vừa lấy hộp cơm giữ nhiệt bốn tầng ra, lần lượt cho cơm với đồ ăn vào, tầng tiếp theo theo đựng đầy canh, còn tầng cuối cùng đựng ba cái mochi lớn.

12:15 trưa, cậu mang theo hộp cơm đi ra ngoài.

Tưởng Vân Thư nói sáng nay anh sẽ theo trưởng khoa vào phòng phẫu thuật để học, chắc là 12:30 sẽ xong.

Bạch Đường mặc áo thun quần sọt đơn giản, chân mang vớ trắng cao đến mắt cá chân và giày thể thao, cậu đi thang máy đến khoa Ung bướu lầu bảy, hỏi thăm y tá trước quầy thì được cho biết bác sĩ Tưởng còn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật.

"Không sao đâu ạ." Bạch Đường tươi cười, "Em ở đây đợi cũng được."

"À thì chào cậu."

Bạch Đường ngẩng đầu lên, là một y tá đang chào cậu, thấy cậu nhìn lên thì thấy các cô đẩy nhau, tò mò hỏi: "Cậu là omega của bác sĩ Tưởng phải không?"

Câu hỏi này đến quá đột ngột, Bạch Đường theo bản năng "Hả" một tiếng, cậu không biết mình có phải hay không, cũng không biết có nên thừa nhận hay không, càng không biết nếu như vậy thì có gây phiền phức gì cho Tưởng Vân Thư hay không nữa.

Bạch Đường nhìn qua còn khá nhỏ tuổi, hệt như học sinh, trong mắt của các y tá, dáng vẻ bối rối của cậu cứ như là đang ngại ngùng, ánh mắt các cô sáng rực: "Có phải không? Đúng không? Cuối cùng cũng được thấy người thật rồi!"

Bạch Đường ngơ ngác.

Y tá khác tiếp lời: "Lúc bác sĩ Tưởng mới đến đã nâng cao giá trị nhan sắc của khoa Ung bướu tụi chị! Ai ai cũng trêu chọc giới thiệu con gái, cháu gái mình cho anh ấy, ai ngờ bác sĩ Tưởng cười nói một câu."

Nói đến khúc gay cấn, y tá còn úp úp mở mở, "Em có biết là gì không!"

Bạch Đường khẩn trương mím môi, đôi mắt khô khốc chớp chớp, hỏi theo: "Là gì ạ?"

Y tá bắt chước giọng điệu của alpha: "Tôi có omega rồi, tình cảm tốt lắm."

Giây phút y tá nói ra, trái tim Bạch Đường như bị thứ gì đó mạnh mẽ chạm vào, chợt cảm thấy choáng váng, một lúc lâu sau cậu mới phản ứng lại, omega? Là, là đang nói cậu sao? Nhưng mà Tưởng Vân Thư bận rộn như thế, trừ cậu ra thì còn ai nữa chứ? Tình cảm rất tốt ư?

Bạch Đường biết có lẽ là do Tưởng Vân Thư chỉ tìm cớ cho qua, thế nhưng đôi mắt cậu bất giác cong lên, khóe môi cũng tủm tỉm, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, theo mạch máu mà lan tỏa khắp ngóc ngách trong cơ thể, vừa vui sướng vừa ngọt ngào.

"Cũng đúng." Y tá nhìn Bạch Đường, trong mắt là tình mẹ dâng trào, "Có omega vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn như vậy thì tôi cũng muốn khoe cho cả thế giới biết."


Một y tá khác gật đầu đồng ý, cảm thán nói: "Bác sĩ Tưởng khiêm tốn quá rồi."

Hai người kẻ xướng người hoạ, khen Bạch Đường đến ngượng ngùng, cậu vội vàng mở hộp bánh mochi ra mời các y tá ăn cùng.

Chỉ qua mười phút, Bạch Đường đã trò chuyện vui vẻ với các y tá, dáng vẻ tươi cười của cậu đều khiến các bệnh nhân không nhịn được mà dừng lại.

Vì thế khi Tưởng Vân Thư và các bác sĩ khác đi thang máy xuống thì nhìn thấy cảnh tượng: omega gác tay trái lên bàn lễ tân, chân phải cong lên, mũi giày chạm đất, đôi chân thon dài cân xứng, mắt cá chân thanh mảnh được vớ trắng bao lấy, khuôn mặt hồng hào đang ngượng ngùng cười nghe các cô gái trò chuyện.

"Bạch Đường."

Omega nghe tiếng gọi thì quay mặt nhìn qua, khi nhìn thấy alpha thì hai mắt sáng lấp lánh, lập tức bỏ rơi các y tá mà chạy qua, "Bác sĩ Tưởng!"

Đây là lần đầu tiên Bạch Đường thấy Tưởng Vân Thư mặc áo blouse trắng, khuôn mặt tuấn tú, sống mũi cao, vạt áo blouse dài đến đầu gối càng tôn lên dáng người đ ĩnh đạc, nút áo sơ mi trên cùng được tháo ra, có thể nhìn thấy xương quai xanh lấp ló, mang theo dáng vẻ cấm dục.

Mặc dù không thể giấu được vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản Bạch Đường nâng cao bộ lọc trong mắt, vô cùng tuấn tú, siêu cấp đẹp trai! Cậu mãi nhìn thẳng, tự nhiên lại xuất hiện ảo giác mình lùn xuống tận một mét khi đứng trước Tưởng Vân Thư.

Trèo cao, trong lòng Bạch Đường khẳng định, nhất định là trèo cao.

"Bác sĩ Tưởng ơi," cậu đứng trước mặt alpha rồi đưa hộp cơm trong tay qua, "Anh ăn đi ạ! Có thể chia bánh mochi cho người khác nữa."

Tưởng Vân Thư nhìn gương mặt thanh tú của omega rồi nhàn nhạt liếc mắt về phía các y tá ở quầy lễ tân, sau đó cầm lấy hộp cơm rồi tự nhiên nắm lấy tay omega, nói: "Cảm ơn cậu, bọn họ có lộc ăn rồi."

Bạch Đường vô thức nắm lại, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, bình thường alpha cũng không chủ động như vậy, hôm nay bị sao thế? Cậu đang định nói chuyện thì chợt nhìn thấy bảy tám bác sĩ đang đứng bên kia, trên mặt đều là nụ cười tủm tỉm, cười hiền từ cũng có, cười tò mò cũng có, còn có người hâm mộ nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay Tưởng Vân Thư.

Từ đó về sau, không còn ai mai mối cho Tưởng Vân Thư nữa, trong khoa Ung bướu còn lan truyền câu chuyện bác sĩ Tưởng có một người vợ xinh đẹp, mùi hương của thức ăn được đưa đến bay từ khoa Ung bướu đến khoa Thần kinh, kể vô cùng ly kỳ, thêm mắm dặm muối khiến mấy bác sĩ chưa được nhìn thấy đều bức bối trong lòng.

Nhưng mà có ăn ngon đến mấy thì cũng không thể bù đắp cho sự thiếu ngủ, do mệt mỏi quá độ nên alpha vẫn ngày một gầy đi, tinh thần cũng không được tốt lắm, nhất là khi hiếm có một ngày nghỉ ngơi mà còn phải tìm cách đưa mẹ Tưởng Vân Tô ra khỏi nhà.

Tưởng Vân Thư giấu camera mini trong chậu cây ở phòng khách xong rồi thì đưa ra lý do mà anh nghĩ là hợp lý nhất: "Dạo này Bạch Đường không nghe lời nữa, tôi đưa mẹ qua để dạy dỗ lại nó, để nó nhìn xem là một omega thì nên làm như thế nào."

Tưởng Kính Sinh cảm thấy không thành vấn đề, "Tối nhớ đưa nó về là được."

Giang Nguyễn Gia im lặng ngồi lên xe, cứng đờ mặc người sắp xếp.

Đến cục cảnh sát, Tưởng Vân Thư nói: "Đừng sợ, tôi không hại dì, chúng ta tới cục cảnh sát làm báo cáo rồi sẽ thoát khỏi cái nhà đó sớm thôi."

Giang Nguyễn Gia dường như không nghe thấy gì hết, kêu xuống xe thì xuống xe, kêu đi thì đi, kêu ngồi thì ngồi, khom lưng mãi thành quen, đầu cũng không ngẩng lên.

Sau khi ghi chép báo cáo và giám định thương tích xong, Tưởng Vân Thư đưa Giang Nguyễn Gia về nhà mình, định trễ chút nữa rồi mới đưa bà về sau.

Bạch Đường vẫn luôn trò chuyện với bà, còn để cho Đường Đen biểu diễn nằm xuống, xoay vòng vòng, bắt tay trong phòng khách, "Dì ơi dì đừng sợ, hồi đó con cũng bị giống dì nhưng bác sĩ Tưởng lợi hại lắm ạ, con sẽ nhờ anh ấy giúp dì!"

Khoảng hơn 7 giờ, rốt cuộc Giang Nguyễn Gia cũng có phản ứng, bà cứ lẩm bẩm "Sợ sợ".

Bạch Đường mở to mắt, vội vàng lại gần xem bà đang nói gì.

"Đừng sợ, không ai giúp được hết."

Một tháng trôi qua, Tưởng Vân Thư đã đưa Giang Nguyễn Gia đi làm giám định thương tích năm lần, cộng thêm video từ camera mini thì anh chính thức đệ đơn ly hôn với Tưởng Kính Sinh.

Theo quyền bảo vệ, Tưởng Vân Thư là con trai mang giới tính alpha nên trong thời gian tố tụng anh có quyền tách mẹ và gia đình bạo hành ra. Anh thuê căn nhà kế bên cho Giang Nguyễn Gia dọn vào.


Cùng lúc đó.

Tính đến thời điểm hiện tại, Hiệp hội cứu trợ omega Tinh 2 đã thu nhận tổng cộng tám omega cần giúp đỡ, thông qua điện thoại, internet, tin nhắn, còn có người toàn thân thương tích chạy đến.

Tối hôm đó Tưởng Vân Thư hỏi, "Bạch Đường này, chúng ta đem 70% thu nhập của công ty góp vào Hiệp hội cứu trợ omega được không?"

Bạch Đường không có ý kiến: "Được ạ!"

Tưởng Vân Thư ấn mũi, mệt mỏi nói: "Sau này chắc là điều kiện sinh hoạt không còn được như bây giờ nữa."

Nói thì nói như vậy thôi chứ thật ra anh và Bạch Đường không tiêu xài nhiều lắm, hai người không phải là kiểu người phung phí, anh cười nói: "Chỉ có thể dựa vào đồng lương ít ỏi của tôi mua thức ăn chó cho Đường Đen thôi."

Bạch Đường lập tức lắp bắp nói, "Em, em sẽ cố gắng! Sau này em cũng có tiền lương mà, bác sĩ Tưởng đừng lo lắng!"

Mọi chuyện đều đi theo quỹ đạo, cuối cùng Tưởng Vân Thư mới có thể nghỉ ngơi một chút, trạng thái dạo gần đây của anh kém đến nỗi trưởng khoa cũng muốn cho anh tạm nghỉ làm.

Nhưng mà trùng hợp là anh lại vướng phải kỳ mẫn cảm lần thứ bảy kể từ khi đến thế giới này.

Khi Bạch Đường nhận được điện thoại của alpha thì Tưởng Vân Thư đã cố kìm nén cơn đau để đến bệnh viện cách ly, "Bạch Đường, tuần này cậu ở lại trường với bạn đi, đừng về nhà."

Bạch Đường sốt ruột, vốn dĩ trạng thái của Tưởng Vân Thư đã rất kém, bây giờ còn đến kỳ mẫn cảm thì chắc chắn sẽ rất khó chịu, nếu cậu dùng pheromone để an ủi thì có khi alpha sẽ thoải mái hơn được một chút, "Giờ bác sĩ Tưởng ngủ một giấc đi ạ, tan học xong em tới đó ngay."

Bây giờ cậu cũng muốn đi ngay nhưng mà dựa theo tính cách của Tưởng Vân Thư thì nhất định anh sẽ không cho cậu xin nghỉ hay trốn học, nói không chừng còn không cho cậu qua.

"Đừng đến." Tưởng Vân Thư cau mày, "Lỡ như trên đường xảy ra chuyện gì rồi sao."

Bạch Đường nói: "Em nhờ một bạn beta đi với em, nhà cậu ấy cũng ở gần đó, bác sĩ Tưởng nghỉ ngơi trước đi, một lát em qua liền!"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng chuông vào học, điện thoại đã cúp.

Nghe thấy giọng của Bạch Đường, hình như Tưởng Vân Thư cảm thấy không còn quá khó chịu nữa, anh tựa trán lên bờ tường lạnh lẽo, trong phòng cách ly chẳng có cái gì ngoài một cái giường, một cái ghế và một nhà vệ sinh, một khoảng trắng xóa. Mặc dù đây đã là kỳ mẫn cảm thứ bảy nhưng anh vẫn không thể nào quen được cảm giác đau đớn như có một cái máy khoan trong đầu.

Anh cũng rất muốn ngủ, vừa mệt mỏi vừa kiệt sức, thế nhưng mỗi khi anh sắp ngủ thì từng dây thần kinh lại đột ngột đau lên.

Tưởng Vân Thư chịu đựng hai tiếng, trong đầu chỉ có Bạch Đường, Bạch Đường, Bạch Đường, kỳ mẫn cảm phóng đại nỗi nhớ và khát khao của anh đối với Bạch Đường vô số lần.

Bạch Đường gấp gáp chạy đến, bạn học beta cũng thở hồng hộc, cậu đi tìm Lâm Bạch Trú trước, "Bác sĩ Lâm ơi!"

Lâm Bạch Trú đứng lên rồi dẫn Bạch Đường đến phòng cách ly, vừa đi vừa giải thích: "Trong phòng cách ly có máy đo lường pheromone, chỉ cần một trong hai người phát ra pheromone nhiều hơn mức quy định thì nó sẽ phát ra cảnh báo, cậu đừng lo lắng, sẽ ổn thôi."

Bạch Đường lắc đầu, lần đầu tiên khi Tưởng Vân Thư đến kỳ mẫn cảm, tuy không cần cách ly nhưng vẫn kìm nén được, cậu chẳng hề lo lắng Tưởng Vân Thư sẽ làm gì cậu.

Lâm Bạch Trú đưa cho cậu một cái máy rồi chỉ vào đường thẳng màu trắng bên trên, "Cậu đi vào thì có thể phóng pheromone ra ngay, đường màu trắng ở dưới là mức độ an toàn, không làm omega khó chịu nhưng cũng không khiến alpha mất kiểm soát." Cậu ta lại chỉ vào đường màu đỏ, "Nếu đường màu đỏ và màu trắng giao nhau thì omega có thể sẽ bị ảnh hưởng ph@t tình, alpha cũng mất kiểm soát. Nếu vượt qua đường màu đỏ thì chúng tôi sẽ cưỡng chế tách hai người ra ngay."

Bạch Đường gật đầu, "Em biết rồi, cảm ơn anh."

Lâm Bạch Trú dán một miếng cách trở trên tuyến thể của Bạch Đường xong rồi mở cửa ra cho cậu vào, nói: "Cậu đẩy cánh cửa đó ra là được, mùi nồng quá tôi không đến gần được."


"Cảm ơn anh, bác sĩ Lâm."

Cánh cửa sau lưng đóng lại, Bạch Đường gấp gáp đẩy cánh cửa phía trước ra, pheromone lạnh lẽo của alpha lập tức giương nanh múa vuốt vây lấy con mồi yếu ớt.

Đây là một căn phòng nhỏ bên trong phòng cách ly, xung quanh đều có những cái lỗ nhỏ, phía trên cửa có một ô cửa sổ trong suốt, cậu nhìn thấy alpha đang nằm trên giường, hình như đã ngủ rồi.

Bạch Đường nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của Tưởng Vân Thư, bắt đầu thử thả ra một chút pheromone.

Alpha gần như mở mắt ra ngay, đôi mắt đỏ quạch, bên trong đều là tơ máu.

"Bạch Đường?" Giọng nói cũng khàn khàn.

Bạch Đường nhẹ giọng đáp: "Là em ạ, em tới rồi."

Tưởng Vân Thư xách ghế đến ngồi xuống kế bên vách tường ngăn, anh có thể cảm nhận được pheromone của omega đang không ngừng len lỏi qua những lỗ nhỏ trên vách ngăn mà tràn vào.

Hệt như một người lữ khách quần rách áo rưới đi trên sông băng âm mấy chục độ bỗng nhiên tìm thấy nguồn ấm, cả tay chân cứng đờ và đầu óc đau nhức của anh thoáng thả lỏng ra.

Được cứu rồi.

Nếu không phải anh vẫn còn giữ được lý trí thì có lẽ anh đã chật vật sáp lại gần ngửi lấy ngửi để như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.

Bạch Đường tựa lên ô cửa nhỏ, cửa sổ chỉ lớn khoảng một bàn tay, do alpha ngồi bên sát cửa nên cậu chỉ thấy được tóc của Tưởng Vân Thư.

"Bác sĩ Tưởng còn khó chịu không ạ?"

Tưởng Vân Thư nhắm mắt lại, "Cũng đỡ rồi."

Nói dối. Bạch Đường nói: "Hay anh lên giường ngủ một chút đi?"

Tưởng Vân Thư không muốn nói chuyện nhưng cũng không muốn lên giường, nếu vậy thì cách Bạch Đường xa quá, anh lắc đầu khàn giọng nói: "Tôi không buồn ngủ lắm, không sao đâu."

"Nhưng ngồi nhiều mệt lắm." Bạch Đường kêu, "Hay anh kéo giường xích lại đây đi rồi nằm được không? Bác sĩ Tưởng ơi?"

Tưởng Vân Thư cụp mắt, nghe lời đứng lên dùng sức kéo giường lại gần rồi nằm xuống đối diện với Bạch Đường.

"Em không làm phiền anh nữa." Bạch Đường nhẹ giọng nói, "Anh ngủ đi."

Tưởng Vân Thư nói: "Đừng, cậu nói chuyện đi, nói gì cũng được."

Bạch Đường bật cười ghé lên bàn, hai người cảm nhận hơi thở của nhau qua cánh cửa mỏng.

"Vậy để em kể nha, hôm nay trong trường em có một alpha với một beta đánh nhau vì một miếng gà nướng á, mà thần kì là beta vậy mà thắng, mà mọi người đều nói là tại alpha một hai phải giành với beta đang xếp hàng làm chi... Mà bác sĩ Tưởng ơi món gà nướng đó ngon lắm luôn á! Có mùi của gia vị New Orleans với tiêu đen lạ lắm, để coi mốt em nấu thử xem có giống không, nếu không thì em dẫn anh tới căn tin ăn!"

Tưởng Vân Thư "Ừm" một tiếng.

"Còn nữa! Hôm nay tụi em có tiết thể chất, em chạy tận 800m mà không phải là người chạy cuối! Nhưng mà chạy vừa mệt mà cổ họng lại vừa nóng vừa khô nữa."

Tưởng Vân Thư chầm chậm nói: "Chạy xong thì đừng ngồi ngay mà đứng một lát, uống thêm chút nước nữa."

"Em biết rồi haha, còn nữa còn nữa"

Bạch Đường kể hết chuyện này đến chuyện khác, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt như đi vệ sinh quên đem theo giấy cũng kể, mãi cho đến khi khô cả cổ, cũng thật sự hết chuyện để nói.

"Ừm." Bạch Đường vắt hết óc suy nghĩ, "Hay em kể cho anh nghe chuyện lúc em còn nhỏ nha? Mẹ em là beta, ba là alpha, em có hai anh trai với một chị gái, mấy anh đều là beta mà chị em lại là alpha, hồi nhỏ em ngoan lắm, không tranh giành gì với mấy anh chị hết, mỗi lần được ăn dâu là em đều ăn trái nhỏ nhất, lại còn chua nữa."

Tưởng Vân Thư nói: "Lúc về sẽ mua dâu lớn cho cậu."


Chỉ vì nghe được câu này mà Bạch Đường cười rạng rỡ, hai mắt nóng nóng. Thật ra cậu vẫn luôn tủi thân, vô cùng tủi thân, vì sao cậu lại phải ăn trái nhỏ nhất, vì sao ba mẹ không thích cậu, vì sao chứ.

Cậu hít mũi nói tiếp, nghĩ được cái gì thì nói cái đó, chắp vá từng câu chuyện nhỏ, càng nói càng tủi thân, khuôn mặt omega bắt đầu thấm đẫm nước mắt.

Trong lúc đó Lâm Bạch Trú có vào đưa cho Bạch Đường một ly sữa ấm, omega cầm lấy rồi uống.

"Thật ra hồi nhỏ cuộc sống của tôi cũng không tốt lắm." Sau một lúc im lặng, giọng nói trầm thấp của alpha bỗng vang lên phía sau cánh cửa, "Ba mẹ tôi đều là bác sĩ, bình thường rất bận rộn, cũng đặt yêu cầu rất cao đối với tôi, ví dụ như hồi còn học tiểu học thì môn nào cũng phải 100 điểm, lúc học cấp hai thì không được dưới 95 điểm, lên cấp ba thì toán, văn, anh văn phải hơn 135, mấy môn khác không được thấp hơn 90."

Có thể là là do kỳ mẫn cảm, cũng có thể là do người lắng nghe là Bạch Đường, hoặc là do Bạch Đường đã kể về gia cảnh của mình trước, như một nghi thức, đây là lần đầu tiên anh kể cho người khác nghe những chuyện này.

Anh cũng muốn Bạch Đường biết về anh nhiều hơn nữa.

"Bọn họ không dẫn tôi đi chơi mà cho tôi đi học thêm liên tục, tôi chưa từng đi công viên giải trí, thủy cung hay sở thú bao giờ, mà lại đi muốn hết các bảo tàng lớn nhỏ trong nước."

Bạch Đường nhíu mày, ngón tay áp lên mặt kính trong suốt đến mức trắng bệch, cậu vờ như vui vẻ nói: "Vậy lúc về chúng ta đi đi, mặc dù em cũng mới đi được mấy lần nhưng nhất định sẽ vui lắm ạ, em thấy người ta còn đeo mấy cái cài trên đầu đẹp lắm! Còn có kem phiên bản giới hạn nữa!"

Tưởng Vân Thư mỉm cười đồng ý.

"Lúc nhỏ tôi còn rất tin tưởng ba mẹ, nghĩ rằng nếu tôi làm tốt thì bọn họ sẽ thương tôi, vậy nên tôi liều mạng học. Có lần hồi cấp hai, tổng điểm bảy môn của tôi nằm trong hạng 20, vậy mà tôi lại nhận được lời khen đơn giản từ họ, từ đó về sau, tôi càng nỗ lực để chiếm lấy sự chú ý của họ. Lúc đó còn nhỏ nên còn hăng hái, tôi có thể thức hai đêm liên tục để học hết một chương bài học."

Tưởng Vân Thư nói: "Nhưng sau này tôi phát hiện là tôi nhầm rồi, bất kể tôi có cố gắng thế nào thì trong mắt họ tôi vĩnh viễn chỉ là một chiến lợi phẩm ưu tú, thế nên tôi tự lơ là một thời gian, trốn học rồi tới tiệm net chơi game, đi theo mấy tên côn đồ học hút thuốc, học cách đánh nhau ngầu ngầu, sau đó tôi bị ba đánh gãy một chân, ba tôi là bác sĩ khoa chỉnh hình, ông cũng chữa cái chân đó cho tôi."

Trong mắt Bạch Đường tràn ngập đau lòng, cái mũi khụt khịt, cố gắng kìm nén nước mắt. Cậu muốn nói gì đó để an ủi nhưng lại bất lực, lúc này cậu chỉ muốn cho alpha đang yếu đuối một cái ôm.

Cậu chỉ muốn ôm lấy Tưởng Vân Thư mà thôi.

Giọng của Tưởng Vân Thư vẫn bình thản như cũ, "Tôi nỗ lực như thế nào thì cũng không nhận được lời đáp của bọn họ, tôi muốn bỏ cuộc nhưng lại phát hiện yêu cầu của họ đã khắc sâu vào xương cốt của tôi, không thể buông bỏ được."

"Bác sĩ Tưởng ơi" Bạch Đường bỗng gọi, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Tưởng Vân Thư mở mắt ra: "Hửm? Sao thế? Sao cậu khóc rồi? Tôi không kể nữa."

"Bác sĩ Tưởng!" Bạch Đường gấp gáp gọi.

Khoảnh khắc này, Bạch Đường không muốn đợi nữa, trái tim như bị thứ gì đó rạch toang, đau lòng đến nghẹt thở.

Nỗi lo sau này, vết xe đổ gì đó cậu không muốn quan tâm nữa.

Cảm giác xúc động xưa nay chưa từng có, thậm chí cậu còn muốn mở toang cánh cửa này ra mà ôm chặt lấy alpha, nói với anh: "Là ba mẹ của anh sai, anh tốt như vậy, đáng lẽ nên có được tình yêu mà trên đời này không ai sánh được."

Bác sĩ Tưởng tốt như vậy, tốt như vậy... Thế mà lại có ba mẹ không biết yêu thương trân trọng anh.

Bác sĩ Tưởng tốt như vậy... Cậu hận không thể dâng hết bản thân mình cho bác sĩ Tưởng.

Bạch Đường chưa từng có khát vọng và mong muốn mãnh liệt như bây giờ, cậu có thể không cần gì hết, chỉ cần bác sĩ Tưởng ở bên cạnh cậu mà thôi.

Trong đầu cậu chỉ còn sót lại một suy nghĩ: Cậu phải có được Tưởng Vân Thư nếu cậu muốn cho đi tất cả để yêu anh.

Mặc dù cậu đã từng bị phản bội, chịu sự ghẻ lạnh, bị người tổn thương, thế nhưng Tưởng Vân Thư xứng đáng để cậu vứt bỏ quá khứ, phá vỡ băn khoăn, xé tan bóng đêm, mặc kệ tất cả mà yêu anh.

Chỉ cần Tưởng Vân Thư thích cậu dù chỉ một chút thì cậu có thể trả giá mọi thứ.

Chỉ cần một chút thôi là đủ rồi.

Bạch Đường nghẹn ngào nói: "Vậy thì anh thích em đi, như vậy thì anh sẽ nhận được thật nhiều thật nhiều lời hồi đáp."



Mint: Hong hiểu sao chương này mình làm tận nửa tháng mới xong:(((


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi