VÌ SAO LOẠI A NÀY MÀ CŨNG CÓ O

Bạch Đường căng thẳng ngồi trên ghế, trước mặt là ba beta nam mặc áo blouse, một người nói: "Chào cậu, tôi tên là Lục Bân đến từ bệnh viện An Khang, đừng lo lắng, tôi chỉ hỏi một vài vấn đề thôi."

Bệnh viện An Khang là bệnh viện tâm thần ở quận 2, nơi đây đã được cấp quyền giám định.

Nói đơn giản thì bọn họ sẽ dựa vào bệnh án và kết quả đánh giá tâm lý của bệnh nhân để kết luận bệnh nhân có mắc bệnh tâm thần hay không. Họ còn có một nhiệm vụ quan trọng nữa là hỏi thăm xem những người xung quanh có bị bệnh nhân công kích không, từ đó đưa ra kết quả bệnh nhân có những hành vi gây nguy hiểm cho xã hội hay không.

15 phút sau, Bạch Đường mở cửa bước ra, Tưởng Vân Thư vẫn còn nhớ trong lịch trình omega có nói mình sợ, thế nên anh ôm lấy cậu, hỏi: "Có sợ không em?"

Bạch Đường lắc đầu.

Tưởng Vân Thư nhích lại gần, không giảm âm lượng: "Cách xa Tưởng Hải Quân một chút, lát nhớ đi theo cảnh sát, anh ở ngoài đây chờ em, có nhớ chưa?"

Tưởng Hải Quân râu ria xồm xoàm, quần áo lôi thôi lếch thếch, dáng vẻ uể oải thiếu sức sống, từ khi Tưởng Vân Thư không cung cấp tài chính cho hắn nữa thì hắn đành dựa vào vận may sa vào cờ bạc, ai ngờ không chỉ thua sạch túi mà còn ôm thêm một đống nợ vào người.

Tưởng Vân Thư không quá hiểu biết về Tưởng Kính Sinh, thế nên anh đã đưa tiền cho Tưởng Hải Quân để kêu hắn tìm hai người hàng xóm đã bị Tưởng Hải Quân lăng mạ và bị thương trong lúc ẩu đả.

Dựa theo trình tự, Tưởng Vân Thư, Tưởng Hải Quân, Giang Nguyễn Gia và hai người hàng xóm lần lượt đi vào phòng phỏng vấn để bắt đầu ghi chép.

Đợi xong hết thảy thì đã 6:12 tối, Tưởng Vân Thư bắt tay với nhân viên giám định: "Vất vả rồi."

Tưởng Hải Quân đi tới khoác vai Tưởng Vân Thư nhưng bị anh gạt ra, gã hậm hực nói: "Ha ha, vậy thì... Tiền thì sao?"

Tưởng Vân Thư biết Tưởng Hải Quân là một tên tham sống sợ chết nhưng cũng thích đi bắt nạt kẻ yếu, anh thầm cười lạnh, "Về tới nhà rồi tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho anh, còn số còn lại thì đợi mọi chuyện xong xuôi đi."

Tưởng Hải Quân đang cần tiền gấp, ngày nào gã cũng bị người ta tới đòi nợ, "Em trai à, em chuyển cho anh trước đi, cứu anh đi mà!"

Tưởng Vân Thư vẫn còn ghi thù việc gã từng chạm vào Bạch Đường, thế nhưng anh không giải quyết hắn dứt điểm là vì Tưởng Kính Sinh vẫn còn chưa bị tống vào đó.

Anh đột ngột túm lấy cổ áo của Tưởng Hải Quân, không nói gì mà nhìn gã chằm chằm.

"OK OK!" Tưởng Hải Quân bị bị siết đau, gã lập tức giơ hai tay lên, "Anh trốn anh trốn, trốn liền, em bình tĩnh lại đã."


Bàn tay băng bó của Bạch Đường níu lấy Tưởng Vân Thư, trên mặt đều là vẻ chán ghét, hận không thể để cho alpha siết lâu thêm một chút.

Tưởng Hải Quân liếc qua cậu, gã cũng không nghĩ em mình thật sự thay tính đổi nết, lúc trước thái độ của Tưởng Vân Tô đối với Bạch Đường rõ như ban ngày, lần này ra mặt cũng chỉ vì không chịu được cảm giác đồ vật của mình bị người ta bỡn cợt mà thôi, về tới nhà không phải sẽ đánh gãy tay gãy chân như cơm bữa sao?

Hơn nữa chỉ cần không làm gì quá đáng thì Tưởng Vân Tô cũng sẽ không quan tâm gã động tay động chân gì đâu.

Vậy mà Bạch Đường này lại không biết tốt xấu, cậy sủng sinh kiêu.

Bị em trai siết cổ thì Tưởng Hải Quân cũng cảm thấy bình thường, dù sao cũng sẽ đưa tiền, mà có đánh thì gã cũng không đánh lại.

Nhưng omega thì là cái thá gì chứ? Sao dám dùng thái độ đó đối với alpha là gã?

Tưởng Hải Quân nổi điên, mới được thả cổ áo ra thì gã chuẩn bị trút giận lên người Bạch Đường, gã vung tay phải, chửi ầm lên: "Cái con đ ĩ này mày dám..."

Nửa đường thì đã bị Tưởng Vân Thư chặt một quyền ngay khuỷu tay, cổ áo lại bị nhấc lên.

Vẻ mặt Tưởng Vân Thư lạnh lẽo, giọng cũng trầm hơn, quai hàm siết chặt, hiển nhiên là đang cố gắng nhẫn nại: "Tôi nhớ tôi đã từng nói với anh, anh dùng tay nào chạm vào em ấy thì tôi sẽ cắt đứt tay đó."

Tưởng Hải Quân hít thở khó khăn, gã hoảng sợ nói: "Con mẹ nó mày bị nhập hồn rồi hả?"

Tưởng Vân Thư siết tay mạnh hơn, lần trước là do anh không suy xét chu đáo nên mới để Tưởng Kính Sinh tìm được khe hở tới ức hiếp Bạch Đường.

Mỗi lần nhìn thấy vết sẹo dài ngoằng trên tay trái Bạch Đường, anh đều hối hận không thôi.

Vốn dĩ trên người chỗ nào cũng có thương tích, bây giờ bởi vì anh mà lại nhiều thêm hai vết sẹo dài.

Tưởng Vân Thư đau thắt ruột gan.

Anh vừa định đe dọa thêm vài câu không thuần thục thì nghe thấy Bạch Đường tủi thân nhỏ giọng hỏi ý anh: "Bác sĩ Tưởng ơi, em muốn đá hắn..."


Thật ra những lời mắng chửi như vậy Bạch Đường nghe đã quen, thế nhưng ở trước mặt Tưởng Vân Thư, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ lẫn ấm ức.

Tưởng Vân Thư sửng sốt, lập tức dùng sức kéo cổ áo Tưởng Hải Quân lên cao, giữ chặt để cho Bạch Đường đá, "Được chứ, em đá mạnh lên."

Mặt Tưởng Hải Quân đỏ bừng, hai mắt trợn to, khó khăn rống lên: "Tụi bây bị điên hả! Hả?!"

Bạch Đường đắn đo: "Làm vậy thì có gây rắc rối gì cho anh không ạ? Có ảnh hưởng tới kết quả giám định không?"

Tưởng Vân Thư dứt khoát nói: "Không đâu."

Bạch Đường yên tâm hơn, bao nhiêu uất ức bị Tưởng Hải Quân khi dễ ba năm qua đã theo chân cậu đá vào đũng qu@n gã, một cước vẫn chưa hết giận, cậu lại đá thêm hai cái nữa, đá xong lại vội vàng bám lấy cánh tay alpha.

Tưởng Hải Quân hét thảm mấy cái, che lại khuỵu xuống đất.

Tưởng Vân Thư nắm tay Bạch Đường đi ra cổng, nhàn nhạt nói: "Em đá đẹp lắm."

Trên đường về nhà gặp rất nhiều đèn giao thông, Tưởng Vân Thư chú ý thấy khuôn mặt nhỏ của Bạch Đường cứ cau lại, anh ngỡ omega đang mềm lòng hoặc là đang lo lắng mình gây rắc rối cho anh, nói chung là đạng hối hận.

Anh trấn an cậu: "Không sao đâu Bạch Đường, anh còn thấy em chưa đá mạnh lắm nữa, hồi nãy để anh đá là được rồi."

Chỉ thấy Bạch Đường đột ngột ngẩng đầu lên, dáng vẻ như được khai sáng, tay trái nắm lại đập vào lòng bàn tay phải: "Đúng rồi ha! Sao em không để cho anh đá vậy trời!"

"... Hả?"

Omega khẽ "Chậc" một tiếng, hối hận nói: "Em thấy thật ra em có thể đá mạnh hơn nữa... Nhưng mà lúc đó tự nhiên chân mất sức, tiếc quá đi..."

Tưởng Vân Thư không biết nói gì, anh nhìn đường, "Không có gì đâu, có lẽ sau này vẫn còn cơ hội."

Ba ngày sau, đã có kết quả giám định: Tưởng Kính Sinh có chướng ngại thể hiện cảm xúc và chứng hưng cảm.


Tưởng Kính Sinh từng có hành vi bạo lực nghiêm trọng, đã được xét vào diện tội phạm gây nguy hiểm cho xã hội và gây nguy hiểm cho người dân, sau khi thực hiện các thủ tục pháp lý xác định ông ta mắc bệnh tâm thần, không thể chịu trách nhiệm hình sự nhưng vẫn có khả năng đe dọa đến xã hội.

Toà án đã thông qua đơn xin cưỡng chế điều trị của Viện kiểm sát, bệnh viện An Khang sẽ sử dụng những biện pháp bắt buộc điều trị cho đối tượng để giảm hẳn tính nguy hiểm, không còn là mối đe dọa đối với cộng đồng nữa, từ đó đảm bảo duy trì trật tự và an ninh xã hội.

Tưởng Vân Thư gọi điện thoại cho Chung Tề: "Tưởng Kính Sinh bị cưỡng chế điều trị rồi, bên Giang Nguyễn Gia có thuận lợi không?"

Chung Tề nói: "Vốn dĩ không được thuận lợi lắm, nhưng mà Tưởng Kính Sinh bị tống vào rồi thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ thôi, tôi đoán khoảng một tuần nữa tòa án sẽ đưa ra quyết định, cứ chờ xem."

Kỳ nghỉ 15 ngày giờ chỉ còn lại năm ngày cuối cùng, lúc Tưởng Vân Thư quyết định đi hội nghị của tổ chức thì Bạch Đường chủ động muốn đi cùng.

Tưởng Vân Thư nói: "Thật ra anh không muốn em tham gia vào việc này, có lẽ sẽ gặp phải nhiều chuyện khó chịu." Anh sợ lỡ như một ngày nào đó Bạch Đường nhìn thấy một vài trường hợp giống mình thì sẽ khiến cậu sợ hãi rồi dẫn đến PTSD, dù sao cũng mới qua hai năm, còn chưa đè ép được ba năm tăm tối đó.

Huống hồ chi, thật ra Bạch Đường vẫn còn chưa bước ra được.

Thế nhưng trong mắt omega ánh lên vẻ kiên định: "Em biết, nhưng mà em cũng muốn cố gắng cùng anh, em muốn giúp đỡ anh một chút."

Tưởng Vân Thư sửng sốt rồi bật cười. Đúng rồi, Bạch Đường còn kiên cường hơn anh nhiều.

"Được." Anh hôn lên má omega, "Trước đây là anh sai, cảm ơn em đã giúp anh nhé."

Tổ chức từ 14 người lên 21 người, bây giờ đã có 37 người.

Nói thì nói thế nhưng khi bước vào phòng, cảm nhận được khí tức xa lạ của mười mấy alpha, Bạch Đường vẫn vô thức rụt người lại.

Tưởng Vân Thư ôm lấy vai omega, nhỏ giọng nói: "Không sao hết, có anh ở đây mà."

"Cậu là Bạch Đường phải không?" Phùng Minh Ý hòa nhã vươn tay ra, "Xin chào, hoan nghênh cậu tham gia vào tổ chức của chúng tôi."

Bạch Đường lấy hết can đảm bắt tay với một alpha xa lạ.

Phùng Minh Ý nhìn bàn tay bị cuốn băng của Bạch Đường, ngẩn người một lát rồi nhẹ nhàng chạm vào.

Tiếp xúc gần như vậy khiến tâm lý Bạch Đường cảm thấy hoảng loạn bất an, trong lòng bứt rứt khó chịu.


Phùng Minh Ý nói: "Tôi có xem qua tài liệu mà Vân Thư đã gửi, một nửa trong đó là do cậu sắp xếp lại phải không? Cách làm của cậu ngay ngắn lắm, vừa rõ ràng vừa tỉ mỉ, quả thật đã giúp tiểu Tả bớt việc không ít."

Tả Ngạn là một thư ký omega, anh ta nói: "Đúng vậy, tôi lọc thông tin từ tài liệu của cậu nhanh gấp đôi so với của người khác đó."

Tưởng Vân Thư yên lặng nắm lấy bàn tay run rẩy của omega dưới bàn.

Bạch Đường cố nhịn cảm giác sợ hãi khi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình, cậu nói: "Cảm ơn ạ..."

"Tôi nghe Vân Thư nói." Phùng Minh Ý lại nói, "Cậu mới 23 tuổi hả? Đang học đại học sao? Giỏi thật đó. Nếu cậu có thể giúp đỡ thì chúng tôi mong cậu có thể giúp sắp xếp một phần ba tài liệu của tổ chức có được không?"

Hiện giờ tổ chức có 37 thành viên, mỗi người đều có nhiệm vụ khác nhau, một phần ba tài liệu, có thể thấy lượng công việc quả thật rất nhiều.

Đầu tiên Bạch Đường ngẩn người như không dám tin công việc quan trọng thế này mà lại giao cho cậu, thế nhưng sau đó cậu lập tức vui mừng khôn xiết.

Cậu, cậu có thể giúp đỡ!

"Dĩ nhiên là được rồi ạ." Bạch Đường vội vàng đáp, sau đó lại nhỏ giọng nói tiếp, "Em sẽ cố gắng ạ..."

Tả Ngạn kích động nói: "Cảm ơn trời đất! Tôi may mắn quá đi! Tôi mà xem tài liệu của Vương Lễ mấy phút thôi thì đầu óc đã choáng váng rồi."

Vương Lễ là một lập trình viên beta, cậu ta nhàn nhạt nói: "Xin chào, tôi chỉ giỏi viết code thôi."

Phùng Minh Ý nói: "Vậy Bạch Đường viết email lên bảng đi, sau này tài liệu của tổ C sẽ chuyển cho cậu, vất vả rồi."

Bạch Đường xua xua tay, "Không có gì đâu ạ!"

Tưởng Vân Thư ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ cúi đầu cười trộm của omega, trong mắt cũng nhiễm ý cười.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, mọi người bắt đầu tổng kết cuối tháng.

Lúc kết thúc, Hướng Dương vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng: "Anh Tưởng, Anh Chung, có phải lúc trước các anh đã từng bàn nếu bà Giang ly hôn thành công thì sẽ cho phát tin tức đúng không?"

Chung Tề nói: "Đúng vậy, quy trình đã xong hết rồi, chỉ còn lại bước cuối cùng thôi, chắc là ba ngày nữa sẽ có kết quả."

Hướng Dương là một trong những omega hiếm hoi làm nghề công an, anh ta cau mày: "Trước mắt các anh đừng đưa tin ra, mới hôm trước khu nhà tôi xảy ra chuyện, vẫn còn đang điều tra nên không thể nói cụ thể với mọi người được. Mọi người đợi qua chuyện này rồi hãy chọn một thời điểm thích hợp để tuyên bố, có lẽ sẽ hiệu quả hơn gấp mười lần đấy."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi