VÌ SAO TRONG NGỌN GIÓ ĐÊM

Hứa Thanh Phong nhíu mày, "Cô thực sự muốn đi à?"

Nghĩ đến thái độ lần trước của Dung Diên với Hàm Tinh, Hứa Thanh Phong suýt chút nữa giận đến mức cười ra tiếng.

"Tôi muốn đi." Hàm Tinh nhéo đầu ngón tay của mình, cô không hiểu Hứa Thanh Phong làm vậy với mục đích gì. Như có thứ gì đó đang muốn chui từ dưới đất lên, chỉ là cô không dám liên tưởng tới điều đó.

"Tôi hỏi lại lần nữa, cô thực sự muốn đi à?" Hứa Thanh Phong hơi không cam lòng truy hỏi. Thấy bộ dạng quật cường cắn môi đứng đó của Hàm Tinh, anh nâng cằm, "Được, nếu đã như vậy thì cô đi đi. Từ bây giờ tất cả những công việc còn lại do cô đảm nhiệm. Cô đã có nhiều kinh nghiệm như vậy thì chắc chắn có thể làm tốt."

Hàm Tinh mãi không trả lời, cô biết anh đang tức giận, mà lần tức giận này là do cô.

Một lúc lâu sau, cô chậm rãi đứng dậy, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, mặt dày cung kính khom lưng với Hứa Thanh Phong, "Cảm ơn tổng biên tập Hứa, tôi không làm phiền ngài* nữa."

[*Mèo: Chỗ này Hàm Tinh dùng từ 您 (ngài) để thể hiện sự trang trọng và xa cách nên mình cũng để y nguyên nha. Khi nào Hàm Tinh dùng 你 (ngươi) thì mình sẽ lại dùng "anh"]

Nói xong, cô đẩy cửa ra ngoài.

Hứa Thanh Phong thấy cô hoàn toàn dùng bộ dáng đối đãi cấp trên mà nói chuyện với anh, vừa xa cách vừa khách sáo, tức giận đến mức ngực phập phồng.

Cô thế mà lại coi lời anh nói trong lúc tức giận là sự thật.

Hàm Tinh vừa bước ra khỏi văn phòng đã bị Lý Mai Lệ giữ chặt lại, nhỏ giọng nói: "Em tìm tổng biên tập Hứa nói chuyện gì thế? Sao chị lại cảm thấy anh ấy đang cực kỳ tức giận."

Trong lúc nói Lý Mai Lệ không nhịn được trộm liếc Hứa Thanh Phong mấy lần. Trong khoảng thời gian vừa rồi, vị tổng biên tập Hứa này của bọn họ cũng chưa từng nổi giận với ai. Mấy cô bé trong công ty còn đánh giá cao điều đó.

Chỉ là chị có tuổi rồi, kinh nghiệm cũng nhiều, nhìn người cũng khá chuẩn.

Mặc dù thái độ của Hứa Thanh Phong đối với ai cũng hoà nhã, hơn nữa khuôn mặt đẹp trai kia thỉnh thoảng sẽ nở nụ cười. Chỉ cần bạn không chú ý mà tưởng người ta có ý với bạn, hồn sẽ bị câu đi luôn.

Nhưng chị cũng hiểu đó nào phải là có ý với người ta đâu, rõ ràng cũng chỉ là một nụ cười khách sáo. Người đàn ông này từ trong xương đã mang theo sự lạnh lùng, khó tiếp cận.

"Không có gì ạ, chỉ là vài chuyện liên quan đến công việc thôi."

"Chuyện công việc? Em sẽ không chọc giận anh ta chứ? Chị cảm thấy vị tổng biên tập Hứa này bình thường tuy không tức giận nhưng một khi đã nổi nóng thật, nhất định sẽ rất khủng bố.

Rất khủng bố sao?

Hàm Tinh nghĩ lại một chút, trong ấn tưởng của cô Hứa Thanh Phong chưa từng phát cáu quá mức, ít nhất thì cũng chưa bao giờ tức giận quá mức với cô. Thỉnh thoảng cũng có tức giận, nhưng chỉ cần cô dỗ dành một chút là hết, ngược lại những lần cô tức giận thì có rất nhiều.

Nhưng bây giờ...

"Chị nói này, kiểu người như tổng biên tập Hứa không phải người dễ chọc đâu. Không ai đoán được suy nghĩ của anh ta là gì cả. Năm đó không phải anh ta chạy đến chiến trường hai năm hay sao? Người có thể tàn nhẫn với bản thân mình như thế thì hẳn là tâm tư cũng không kém."

"Nhưng trước kia anh ấy không phải như thế..." Hàm Tinh nhỏ giọng nói thầm một cậu.

Lý Mai Lệ không nghe được, ghé sát tai vào hỏi lại, "Em vừa nói gì đó?"

"Không có gì ạ. Chị, chị còn để ý đến em à? Chị viết xong bản thảo của chị chưa?"

Lý Mai Lệ lập tức phản ứng lại, kêu một tiếng lại quay về bàn viết bản thảo.

Để lại Hàm Tinh gục đầu xuống bàn, gửi lại tin nhắn cho Dung Diên: [Buổi chiều em sẽ đến.]

Đối pương rất nhanh đã trả lời: [Được, anh ở đây ở em đến.]

Sau khi Dung Diên gửi tin nhắn tới còn gửi thêm hai gói biểu tượng cảm xúc hài hước.

Hàm Tinh nhìn mấy cô bé đang vui sướng nhảy trên màn hình, cô lại không thể nào vui vẻ ngồi dậy được.

*****

Sau khi Hàm Tinh tiếp nhận công việc bên công viên sinh thái kia, Hứa Thanh Phong cũng không nói gì nữa.

Chỉ là những tin tức cần viết càng nhiều thêm, không biết từ lúc nào, cô đã trở nên gần gũi với Dung Diên.

Mặc dù đã quen nhau từ hồi học đại học, hơn nữa Dung Diên vốn là người hài hước dễ gần, ngoại trừ chuyện công tác, thỉnh thoảng cũng sẽ tâm sự với cô qua WeChat.

Nhưng đối phương quá mức tự nhiên, điều này làm Hàm Tinh hơi khó xử. Cô vốn không thích nói chuyện phiếm với người khác lúc rảnh rỗi. So ra cô còn thích một mình nằm ở sô pha, xem bộ phim điện ảnh yêu thích hơn.

Thế nhưng không từ chối được sự nhiệt tình của đối phương nên cô chỉ có thể đổi cách tìm cớ chạy thoát thân.

Ngay lúc này Hàm Tinh cũng vừa gửi một tin nhắn đi, nói mình còn có việc cần phải làm, uyển chuyển từ chối lời mời ăn cơm của Dung Diên.

Hàm Tinh đã chạy đi chạy lại cả buổi để lấy mấy tin tức, mệt muốn chết. Sau khi xong việc không hề muốn lại nghe Dung Diên thao thao bất tuyệt.

Nhưng sau khi nghĩ lại, từ khi thêm WeChat của nhau. Việc anh ấy tìm cô nói chuyện phiếm cũng không phải là ngày một ngày hai.

Hàm Tinh duỗi người. Lý Mai Lệ đang ngồi bên cạnh nháy mắt ra hiệu, nói Hứa Thanh Phong tìm cô.

Đột nhiên hơi lo lắng, từ lần giằng co trước ở trong văn phòng, cô rất cố gắng để không chạm mặt người đàn ông kia.

Cô bước chậm lại, nhưng vẫn không thể tránh được, đi đến trước cửa văn phòng, sau đó gõ cửa đi vào.

Vẻ mặt đối phương cũng không có thay đổi gì làm Hàm Tinh hơi thả lòng.

"Việc đưa tin bên công viên sinh thái tự nhiên thế nào rồi?"

"Tôi đã viết xong rồi, bây giờ chỉ cần đưa cho người phụ trách của bọn họ xem nữa là được."

"Cô đưa bản thảo cho tôi đi, việc còn lại để tôi tới nói chuyện với bọn họ."

"Nhưng mà..."

Hàm Tinh đang muốn mở miệng. Cửa văn phòng bị gõ vang, thư ký bước vào nói có người tìm.

Hứa Thanh Phong nhướng mày, "Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài trước đi. Lát nữa tôi sẽ ra."

"Ách, tổng biên tập Hứa, người ta không tới tìm anh mà tới tìm...chị Hàm Tinh."

Hứa Thanh Phong cau mày một cách khó phát hiện, "Ai cơ?"

"Vị tiên sinh kia nói anh ta tên Dung Diên, tới tìm chị Hàm Tinh để bàn công việc."

"Bàn công việc?" Nếp nhăn giữa lông mày Hứa Thanh Phong càng sâu, nhìn Hàm Tinh.

Vẻ mặt của Hàm Tinh cũng mờ mịt, cô hẹn Dung Diên qua công ty bàn công việc bao giờ? Hơn nữa, kể cả khi công ty cô muốn phỏng vấn cũng phải hẹn trước, phải thông báo với cấp trên trước, sau đó chuẩn bị phòng phỏng vấn.

"Xem ra hai người thảo luận chuyện công việc rất thuận lợi, còn trực tiếp tới công ty tìm cô." Hứa Thanh Phong kéo dài giọng, nếu nghe kỹ còn có một chút ai oán, "Cô nói với anh ta, bảo anh ta chờ một chút. Chúng tôi sẽ ra ngay."

"Vâng tổng biên tập."

Hứa Thanh Phong chờ thư ký đi rồi, vẫn thấy Hàm Tinh ngồi đó không nhúc nhích, "Sao vậy? Người ta đặc biệt tới tìm cô. Cô còn ở đây làm gì?"

Lời này cực kỳ chua.

Hàm Tinh bước nhanh ra ngoài.

Hứa Thanh Phong thấy động tác nhanh nhẹn của cô, lại hơi không hài lòng, "Cô đi lấy bản thảo cô viết về đây đi, lần này nói chuyện rõ ràng với anh ta."

*****

Trên ban công của công ty, ánh nắng chiếu xuyên qua các toà nhà, cực kỳ rực rỡ.

Hàm Tinh, Dung Diên và Hứa Thanh Phong mỗi người ngồi một bên, nhìn nhau vài lần.

"Sao tổng biên tập Hứa cũng ở đây?"

Dung Diên mở miệng trước.

Khoé mắt Hứa Thanh Phong giật giật, anh thong thả nói, "Lần đưa tin quảng bá này đối với công ty các anh mà nói cực kỳ quan trọng, tôi sợ Hàm Tinh còn nhiều khiếm khuyết, không đạt được tiêu chuẩn của quý công ty đây. Cho nên mới tới nhìn xem. Thế nào? Không phải tổng giám đốc Dung tới đây bàn chuyện công việc à?"

Dung Diên gượng cười, "Có thể được tổng biên tập Hứa tham dự, chúng tôi đặc biệt yên tâm. Thế nhưng tôi cũng cực kỳ tin tưởng năng lực của đàn em, Hàm Tinh nhất định có thể làm tốt. Tổng biên tập Hứa hẳn là rất bận, nếu làm phiền ngài thì cũng không hay lắm."

"Tôi đâu có bận." Hứa Thanh Phong nhanh chóng khôi phục biểu cảm, "Tổng giám đốc Dung không cần lo lắng. Kể cả có chuyện đi chăng nữa thì cũng không quan trọng bằng công việc bên này của ngài."

Mặt Dung Diên hơi cứng lại, ngay sau đó lại cười nói, "Vậy làm phiền tổng biên tập Hứa rồi."

Mấy người cùng nhau xem bản thảo Hàm Tinh viết một lúc, sửa lại một số chỗ.

Công viên sinh thái trước tiên sẽ khai trương khu tham quan các loài chim, sẽ có nhiều cây cầu khác nhau ở bên hồ cho người dân đi dạo và vui chơi, đây là điểm nổi bật nhất của lần này.

Hàm Tinh bỏ hết những kiến nghị mà Dung Diên đưa ra vào tập tài liệu, chờ lúc sau sẽ dựa vào những nội dung này để sửa lại nội dung bản thảo.

Sau khi kết thúc công việc thì đã quá thời gian tan tầm từ lâu.

Hứa Thanh Phong đang chuẩn bị tiễn khách thì Dung Diên đã nhanh hơn một bước nói, "Hàm Tinh, hay là cùng nhau ăn một bữa cơm đi?"

Câu này của Dung Diên là nói với Hàm Tinh. Trong lúc nói còn liếc Hứa Thanh Phong một cái, rõ ràng là muốn ám chỉ anh nên thức thời rời đi trước.

Nhưng hiển nhiên Hứa Thanh Phong không làm thế, anh ưu nhã ngồi trên ghế, tay nắm lấy tay vịn, quan sát động tác của Dung Diên, từ từ nở một nụ cười, "Được, đúng lúc tôi cũng đang đói bụng. Nếu như tổng giám đốc Dung không phiền thì chúng ta cùng xuống dưới lầu ăn một bữa cơm. Chỗ này tôi quen thuộc hơn tổng giám đốc Dung, cũng biết một vài nhà hàng không tồi."

Dung Diên hơi ngừng lại, đáp lại nụ cười trên khuôn mặt của Hứa Thanh Phong, nhưng giây thần kinh trên mặt anh ta khẽ co giật.

Hàm Tinh cảm giác được mình đang bị hai bên ép đến mức nóng nảy, cô đứng lên, "Ừm, hôm nay tôi..."

"Vậy đi thôi!"

Giọng nói từ tốn của Hàm Tinh của Dung Diên át mất.

Mấy người cùng đi vào một nhà hàng gần công ty. Vừa ngồi xuống, Dung Diên đã chủ động đưa thực đơn cho Hàm Tinh, "Hàm Tinh, em xem có món gì em thích không?"

Động tác của Dung Diên thân mật, như thể giữa bọn họ có loại quan hệ đặc biệt nào đó.

Hứa Thanh Phong ngồi bên cạnh thấy thế, khịt mũi coi thường.

Dung Diên nhìn Hàm Tinh, nói về vài chuyện thú vị gần đây. Hứa Thanh Phong ngồi nghe, định ngắt lời thì phát hiện ra hình như giữa anh và Hàm Tinh, ngoài chủ đề công việc thì không có chuyện gì để nói nữa. Anh cũng không thể tán phét một cách không tim không phổi như Dung Diên.

Có chút chán nản, Hứa Thanh Phong bưng tách trà lên, ngồi một bên uống trà như tu rượu.

Bữa cơm này cuối cùng cũng không ăn được bao lâu.

Hàm Tinh đứng lên. Thật ra cô đã muốn về nhà từ lâu, khoảng thời gian trước cô đã tăng ca mấy ngày nên hiện giờ chỉ muốn lập tức tan làm, về nhà lao vào phòng.

Lúc đi tới bên đường, Hứa Thanh Phong nhanh miệng nói trước, "Hàm Tinh, để tôi đưa cô về."

Dung Diên cạn lời, nhưng ngay sau đó anh ta cũng không giấu nữa, quang minh chính đại nói với Hứa Thanh Phong, "Tổng biên tập Hứa, tôi tìm Hàm Tinh nói một chút chuyện riêng. Có thể phiền anh tránh đi một chút không?"

Hứa Thanh Phong không nghĩ đối phương sẽ ra chiêu này. Anh ôm tay, mặt không kiên nhẫn lui lại phía sau vài bước, nhưng cũng không đến ba mét.

Dung Diên cười ra hiệu với Hứa Thanh Phong. Anh xoay mặt đi, góc nghiêng đối mặt với hai người.

Đợi một lúc, anh nghiêng người thì thấy Dung Diên không biết từ đâu móc ra hai tờ vé, đưa cho Hàm Tinh một tờ.

Tờ vé dừng lại ở không trung, bị gió thổi bay một góc, Hàm Tinh vẫn chậm chạp chưa nhận.

Hứa Thanh Phong cong môi, biểu cảm nhẹ nhàng hơn không ít.

Nhưng giây tiếp tiếp theo, mặt lại lạnh xuống, anh đá một hòn sỏi lăn vài vòng trên đường.

Hàm Tinh cuối cùng vẫn nhận. Lúc sau trên mặt Dung Diên nở nụ cười tươi như hoa, cười đến cực kỳ rực rỡ.

"Vậy tiền bối Dung Diên, anh đi thong thả."

Hàm Tinh chào tạm biệt Dung Diên xong, Dung Diên còn vẫy tay chào Hứa Thanh Phong, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy giống đang khiêu khích.

Hàm Tinh đi đến cạnh Hứa Thanh Phong, cất tờ vé xem chương trình âm nhạc vào trong túi.

Cô không biết một điều, Hứa Thanh Phong đứng bên cạnh mình đang căng mắt ra để nhìn nội dung của tờ vé.

Đáng tiếc Hàm Tinh cất rất nhanh. Đang lúc Hứa Thanh Phong muốn nhìn lại lần nữa thì đã bị màu trắng của chiếc túi vải chắn mất.

Hứa Thanh Phong chuẩn bị đi lấy xe đưa cô về, Hàm Tinh đã đứng tại chỗ gọi anh lại, "Tổng biên tập Hứa, bây giờ còn sớm, chúng ta cũng vừa mới ăn cơm xong, tôi muốn đi bộ một lát. Đúng lúc trạm xe buýt cũng không xa, nên không làm phiền anh nữa."

Động tác đi lấy xe của Hứa Thanh Phong dừng lại, anh há mồm rất muốn nói với cô là không phiền một chút nào. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt không có chút cảm xúc nào của cô, lòng chợt lạnh, lại không có tiền đồ mà nuốt lời định nói vào trong.

"Một mình cô về không an toàn."

"Đây không phải là nửa đêm, khắp nơi đều là người."

"...Vậy được, cô về cẩn thận."

Hàm Tinh gật đầu, một mình đi đến đầu đường.

Mùa hè cây Đa cành lá tươi tốt, đan xen nhau quấn quanh những chiếc đèn lồng, đèn neon sáng rực rỡ, nhưng lại có một loại cô đơn khó giải thích.

Thật ra Hứa Thanh Phong chính là kiểu người khẩu thị tâm phi.

Hàm Tinh quay lưng lại, cô cụp mắt xuống, cảm xúc ẩn chứa trong mắt dần dần lộ ra.

Tại sao cô lại không biết những động tác nhỏ vừa nãy của Hứa Thanh Phong với Dung Diên cơ chứ? Người đàn ông ấy có những thói quen cho tới giờ vẫn chưa thay đổi. Cũng không hiểu vì sao, rõ ràng người đàn ông ấy cũng đã kết hôn rồi, thế mà vẫn còn ôm những tâm tư như vậy.

Cô ngẩng lên nhìn xung quanh, những ngõ nhỏ chằng chịt ẩn hiện giữa những ngôi nhà cổ lát gạch đỏ lấm lem bùn đất. Trong lúc cô chưa kịp nhận ra thì đã đi nhầm đường mất rồi.

Trong nháy mắt những ký ức chợt ùa về. Cô là một người mù đường, hôm đó cùng Hứa Thanh Phong ra ngoài chơi, kết quả không cẩn thận bị lạc mất anh. Cô đi theo bản đồ vài vòng cũng chưa ra khỏi con hẻm dài cổ kính ấy.

Cuối cùng vẫn là Hứa Thanh Phong tìm được cô đang ngồi ở một góc, đầu đầy mồ hôi vì chạy đi tìm cô, trên khuôn mặt đầy mồ hôi ấy là khuôn mặt hoảng loạn mà cô chưa từng được thấy qua.

Chỉ là bây giờ cô không cần Hứa Thanh Phong đi tìm nữa rồi.

Làm nghề lấy tin tức và biên tập lâu như vậy rồi, đã chạy qua không biết bao nhiêu con đường. Chỉ nói Đa Thành đã có không nhiều những khu vực mà cô chưa từng đặt chân tới.

Rời xa người đàn ông đó, rời xa bố mẹ, cô sẽ tự học cách nhận biết đường, sẽ tự mình đi qua vô số những đường phố xa lạ, theo bản năng sẽ học cách nhận biết những toà nhà khác nhau.

Trước kia cô không nhớ được là bởi đã có người nhớ giúp, căn bản không cần cô động não quá nhiều.

Tiếng còi xe kéo Hàm Tinh ra khỏi suy nghĩ của chính mình.

Hàm Tinh quen nẻo đi đến phía trước trạm xe buýt chờ xe.

Khi xe đến, cô chạm tay vào vé xe buýt mới phát hiện ra vé xem ca nhạc bị cô nhét bừa vào trong túi vẫn đang nằm đó.

Cô dựa vào một chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm vé xem âm nhạc một lúc lâu.

Cuối cùng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Hạ Mông Lan, kể lại chuyện với Dung Diên cho cô ấy.

Hạ Mông Lan vừa nghe xong, "Anh chàng đàn anh kia chắc chắn là có ý với cậu rồi!"

Cô làm sao không biết ý của Dung Diên cơ chứ. Lúc anh ấy luôn gửi tin nhắn đến lúc cô có thời gian rảnh, cô đã mơ hồ nhận ra rồi.

"Nhưng tớ không có cảm giác gì với anh ấy cả."

Đặc biệt là lúc Dung Diên quấn lấy cô buôn chuyện. Chỉ khi đối mặt với công việc cần xử lý, loại cảm giác buồn chán này mới mau chóng kết thúc.

Nhưng năm đó khi Hứa Thanh Phong quấn lấy cô làm phiền, cô hình như chưa từng sinh ra cảm giác phiền chán.

"Này Hàm Tinh, không phải cậu đang so sánh đàn anh Dung Diên với Hứa Thanh Phong đấy chứ?"

Hạ Mông Lan không hổ là bạn bè đã quen nhiều năm của cô. Hàm Tinh hơi ngạc nhiên, trong nháy mắt cảm thấy chột dạ, "Tớ không có..."

"Cậu đừng hòng gạt tớ! Trước kia tớ bảo muốn giới thiệu bạn trai cho cậu, hỏi cậu thích kiểu người như thế nào, những đặc điểm mà cậu thuận miệng nói ra đều là chỉ có thể tìm thấy trên người Hứa Thanh Phong. Nếu cậu lấy Hứa Thanh Phong ra để đi tìm, vậy thì cậu sẽ chẳng bao giờ tìm được một người bạn trai thứ hai giống anh ta như đúc đâu!"

"Ai nói tớ muốn tìm một người bạn trai giống anh ta chứ."

'Vậy đàn anh Dung Diên không tốt sao? Tớ nhỡ rõ lúc đó anh ấy cũng rất được mấy người trong đám chúng ta hoan nghênh. Tốt với cậu, lại còn nhiệt tình trợ giúp những tân sinh viên là chúng ta, có cái gì mà không tốt?"

"Nhưng vấn đề là tớ không có cảm giác..."

"Cái cảm giác gì đó từ từ rồi bồi dưỡng không phải vẫn được à? Cậu không thể chỉ dựa vào khoảng thời gian hai người ở chung này đã cho rằng bọn cậu không hợp nhau được! Hơn nữa cậu phải nghĩ kỹ đi, Hứa Thanh Phong bây giờ đã kết hôn rồi!"

Một câu cuối cùng đã hoàn toàn kéo Hàm Tinh ra khỏi hồi ức, hiện thực trước mắt làm người ta tỉnh táo hơn.

Khoảng thời gian gần đây đúng là cô hay nhớ tới quãng thời gian trước kia khi còn ở bên Hứa Thanh Phong.

"Tớ biết rồi..."

Tất cả đã sớm không thể quay lại được.

Thay vì hãm sâu trong vũng bùn hồi ức, không bằng tìm một sợi dây thừng kéo chính mình ra khỏi đó.

- Hết chương 9 - 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi