VI SƯ PHỤ


“Đúng thật là được cái này thì sẽ mất cái kia.” Tang Lạc ước lượng hai cục u trước ngực, xoa cằm nhìn dấu chiều cao mà nàng vừa khắc trên gốc cây, không khỏi thở dài nói.
Cơ thể này của nàng đã mười tám tuổi rồi, chiều cao cũng chỉ khoảng một mét năm mươi lăm, so với một mét sáu mươi bảy của nàng ở kiếp trước đúng thật là co rút quá nhiều.

Nhưng ngực lại tăng vùn vụt trông bộ dạng cũng được cỡ cúp E hay F.
Tang Lạc cứ nghi ngờ các bài rèn luyện thân thể để được cao thêm đều tập trung phát triển hết ở phần ngực, hoặc là nước suối ngâm cánh hoa đào trong không gian của mình và linh tuyền thủy trong không gian của sư phụ, thật ra là có tác dụng làm nở ngực mà nàng không biết.
Nói tóm lại, hai năm nay khi nàng soi gương, luôn cảm thấy mình rất phù hợp với một câu nói trước khi nàng xuyên không, đó là mặt học sinh dáng phụ huynh.
Mỗi lần nghĩ đến từ này, nét mặt của nàng lại thoáng mất kiểm soát.

Nếu khuôn mặt này của nàng trưởng thành hơn một chút hoặc có lẽ nàng sẽ cảm thấy tốt hơn, nhưng mà đôi má cứ phúng phính như vậy nhìn thế nào cũng có chút hơi trẻ con.
Nâng cơ mặt và phát triển chiều cao được xem là điều phiền phức nhất đối với nàng trong những ngày này.

Ngoài việc tu luyện và điêu khắc gỗ thì nàng đã suy ngẫm nhiều phương pháp, nhưng vẫn không có hiệu quả, ngược lại bộ ng ực hoàn toàn vượt quá mong đợi khiến cho nàng cảm thấy hơi bất tiện.
Đặc biệt là khi chạy, bởi vì không có áo ngực để che chắn nâng đỡ, nó cứ nảy lên nảy xuống, nên nàng không thể không từ bỏ việc chạy nhảy, khi bước đi cũng phải an phận hơn.

Nhưng mà, khi bóp vào lại có cảm giác rất tốt.
Tang Lạc liếc nhìn hai cục u được quấn chặt trước ngực bên trong y phục, đưa tay lên bóp.

Bóp xong lại ôm mặt ngẩn ngơ, trước kia cảm thấy ngực nhỏ không tốt, ai ngờ bây giờ ngực to lên cũng không thấy tốt chút nào.

Nàng rõ ràng là một cô nương đoan trang, cũng vì bộ ng ực phát triển quá đà làm cho y phục căng lên, nhìn thế nào cũng thấy không đàng hoàng.
Cũng không biết có nên vui mừng vì ở hoang giới này chỉ có hai sư đồ nên sẽ không bị người khác nói là không đàng hoàng, hay là nên đau khổ vì bộ ng ực của nàng, khi ở gần bên sư phụ nhiều lúc cũng sẽ cảm thấy có chút ngại ngùng.
Chẳng hạn như sau khi nàng ngủ dậy phát hiện mình ôm lấy cánh tay của sư phụ, hai cục u trước ngực bị giữa cánh tay của sư phụ và nàng ép đến biến dạng, mặc dù sau đó sư phụ tỏ ra ngượng ngùng một cách bình tĩnh, nhưng hành động hai canh giờ sau đó cũng không nói chuyện với nàng trông rất thú vị.

Có điều cứ xảy ra những chuyện như thế này khiến cho nàng có cảm giác không thể kiểm soát được.

Theo quan sát của nàng, chiều cao của sư phụ khoảng một mét tám mươi lăm, đỉnh đầu của nàng cũng chỉ ở dưới ngực của sư phụ.

Nên khi nàng chạy đến đón sư phụ trở về, lao lên trước theo thói quen thì vừa đúng…
Vẻ mặt Tang Lạc nghiêm túc thở dài, kéo váy lên đứng dậy, đi vòng quanh gốc cây được đánh nhiều vết tích này.

Trước mặt nàng xuất hiện một nguồn nước lớn, Tang Lạc cũng không biết nên miêu tả chỗ mà nàng tìm thấy vào hai năm trước này thế nào,.
Ở đây có hàng trăm vũng nước cạn chằng chịt phân bố, vũng nước sâu nhất cũng chỉ ngập đến mắt cá chân của nàng.

Ngâm trong những vũng nước cạn này là những tảng đá lớn nhỏ phủ đầy rong rêu giống như là trọng điểm liên kết.

Những rong rêu màu xanh đậm mọc trên những phiến đá này, là màu xanh duy nhất mà Tang Lạc nhìn thấy ở hoang giới này.
Những rong rêu này không phải loại trơn trượt mà giống như một tấm thảm dày phủ trên đá, mỗi khi Tang Lạc đến đây đều cởi giầy ra ở trên đó giẫm qua giẫm lại.

Cảm giác ẩm ướt mát mẻ mềm mại làm cho nàng thấy thích thú, nên hai năm qua từ sau khi phát hiện ra nơi này, nơi Tang Lạc thường đến nhất chính là chỗ này.
Điều đặc biệt nhất ở đây chính là phía trên mặt đất rõ ràng không có cửa hang, nhưng có thể phát ra ánh sáng.

Tang Lạc đã trèo lên xem thử một lần từ gốc cây bên cạnh, moi ra được một viên đá màu đen trông bình thường.

Trên đó được khảm vô số những viên đá phát sáng như vậy, làm sáng cả một vũng nước lớn lung linh đầy màu sắc, nhưng những viên đá sau khi được gỡ xuống thì không còn phát sáng nữa.

Tang Lạc đoán chắc đó là do chất lượng đất hoặc những vấn đề khác, nên sau này nàng không đụng đến những viên đá đó nữa.
Đột nhiên vang lên tiếng lõm bõm, Tang Lạc ngước đầu lên nhìn, quả nhiên phát hiện những viên đá lớn nhỏ phát sáng bắt đầu nhỏ giọt, rơi xuống những vũng nước.
Ở hoang giới chỉ cần trời bắt đầu mưa thì nơi đây cũng giống như có mưa.

Những viên đá đó dường như có thể lọc hết nước mưa rơi trên bề mặt ở hoang giới xuống hang động bên dưới nên mới có những vũng nước nông ở dưới đây.


Tang Lạc cũng từng nghĩ qua có phải vì trong đất của những chỗ khác cũng có rất nhiều những viên đá này nên bề mặt của hoang giới mới không giữ được nước hay không.
Vén vạt áo đầm lên, Tang Lạc một chân giẫm lên một tảng đá, rời khỏi nơi có nước nhỏ giọt ngày càng nhiều, đứng trên một tảng đá lớn bên rìa nơi không có nước nhỏ giọt.
Hình như mưa ở trên đó ngày càng nặng hạt, những giọt nước nhỏ xuống từ chỗ này cũng không ngừng rơi xuống giống như một tấm rèm châu.

Cho dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như thế này, nhưng Tang Lạc cũng không khỏi khen ngợi: “Đẹp quá đi~”
Đưa tay vén nước trong vũng nước bên cạnh, Tang Lang đột nhiên lo lắng cho sư phụ của mình đang đi giết yêu thú để lịch luyện trên đó.

Mưa lớn như vậy cũng không biết sư phụ có thể tìm được chỗ trú mưa hay không, chàng đã ra ngoài hai ngày rồi chắc sẽ không bị thương chứ…
Tang Lạc từng nghe sư phụ mình nói rằng, chàng từng là tu vi trúc cơ tầng chín, nhưng sau đó vì tu luyện không đúng cách nên bị quay trở về kỳ luyện khí.

Nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm, cho nên chàng muốn lần nữa tu luyện đến trúc cơ viên mãn là điều tương đối dễ dàng, hơn nữa sư phụ vẫn rất chăm chỉ tu luyện, gần đây chàng hầu như có thể xung kích kỳ kim đan.
Chỉ hai ngày trước, sư phụ của nàng cảm thấy bản thân xung kích kỳ kim đan còn thiếu chút gì đó, nên đã lên bề mặt của hoang giới nơi có nhiều yêu thú để lịch luyện.

Vì vậy tình hình lần này có hơi khác, với trước kia một ngày là có thể trở về, trước khi đi sư phụ có nói có thể mất bảy ngày thậm chí nửa tháng mới có thể trở về.
“Sư phụ… chắc không phải bị thương khắp người rồi mới trở về chứ…” Tang Lạc nằm luôn xuống tảng đá lớn, nàng không hiểu lắm mong muốn trở nên mạnh mẽ của sư phụ, bởi vì đối với nàng mà nói sư phụ đã rất lợi hại rồi.

Sư phụ cố gắng như vậy là muốn rời khỏi hoang giới sao? Nhưng nàng rất thích hoang giới, rất thích nơi này.
Trước khi xuyên không Tang Lạc đã không thích những nơi đông đúc, cũng không giỏi nói chuyện với người lạ, bản chất của nàng là thích ở trong nhà.

Hơn nữa, ngay tại chỗ này, chỉ có nàng và sư phụ hai người sống ở đây chẳng lẽ không tốt sao? Bất kể nàng có tình cảm gì với sư phụ, nàng cũng chỉ muốn cả đời được ở bên sư phụ, cho dù phải ở lại hoang giới này mãi mãi cũng không sao.
Tiếng nước vọng lại bên tai càng lớn, Tang Lạc đột nhiên gãi gãi đầu đứng dậy, mang giày vào rời khỏi đây.


Trong lòng nàng cảm thấy có chút không yên tâm, vẫn là nên đến cửa hang bên đó xem thử.
Tang Lạc biết sư phụ của mình không có chuyện gì nghiêm trọng sẽ không trở về nhanh như vậy, cho nên nàng chỉ cầu sự bình an, nên ra ngoài xem thử.
Ai ngờ, đến nơi đó Tang Lạc nhìn thấy sư phụ của mình, cả người ướt đẫm ngồi dựa lưng cách đó không xa lối vào, trên cổ tay vẫn còn chảy máu, gục đầu xuống như đang hôn mê.
Tim của Tang Lạc đập một cái mãnh liệt, thấp thỏm chạy tới.
“Sư phụ!”
“Đừng qua đây.” Phó Thanh Viễn đang gục đầu xuống đột nhiên lên tiếng.
Tang Lạc liền đứng lại cách xa Phó Thanh Viễn chỉ vài bước chân, sư phụ còn có thể nói chuyện có nghĩa là tình hình không đến nỗi nghiêm trọng, nhưng tại sao chàng không cho nàng đến gần?
“Sư phụ, có phải người bị thương rồi không? Để con dìu người về nhà.” Tang Lạc có chút bối rối, nhẹ giọng nói rồi tiến lên một bước.
Phó Thanh Viễn tuy trông rất thảm hại, nhưng giọng điệu vẫn dửng dung: “Ta bị rắn cát cắn.”
Sau khi nghe những lời này Tang Lạc lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Rắn cát là một loại yêu thú tương đối hiếm ở hoang giới này, giỏi ẩn thân.

Chúng sinh sống trong cát vàng nơi hoang giới, rất ít khi xuất hiện, khi sư đồ hai người vừa mới đến hoang giới, trong khảng thời gian sống ở sa mạc, cũng chưa từng nhìn thấy loại rắn cát này lần nào.
Tang Lạc có ấn tượng đối với loại rắn cát có sức tấn công yếu và kích thước nhỏ này là vì có một lần cùng Phó Thanh Viễn đi giết yêu thú, nhìn thấy một con yêu thú to lớn sau khi bị con rắn cát nhỏ này cắn, thì rơi vào… trạng thái động d*c điên cuồng.

Nói cách khác, nọc độc của rắn cát có tác dụng k1ch thích tình d*c.
Nhớ lại bộ dạng đáng sợ của con yêu thú to lớn như con voi sau khi bị cắn, Tang Lạc cũng đứng hình ở đó một lúc.
Sư phụ của nàng bị trúng dâm khẩu độc, nàng phải làm sao bây giờ? Tang Lạc nhìn thấy mái tóc ướt sũng của sư phụ che khuất khuôn mặt, trầm mặc cúi đầu ngồi ở đó, nàng lại mềm lòng tiến lên một bước nhẹ nhàng hỏi: “Sư phụ, người cứ như vậy ngồi ở đây cũng không tốt, hãy trở về trước đi.”
“Ừm, con về trước đi.”
Nếu không phải nhìn thấy hai vết máu bị rắn cắn trên cổ tay sư phụ mà chỉ nghe giọng điệu không khác gì so với ngày thường, Tang Lạc gần như sẽ cảm thấy sư phụ của mình thật ra không có bị trúng dâm khẩu độc.
Tang Lạc nghe lời quay người đi được vài bước, sau đó mới nhìn thấy sư phụ vịn vào rễ cây bên cạnh đứng dậy.

Vừa đứng dậy thân hình chàng có chút choáng váng, nhưng nhanh chóng ổn định lại, chậm rãi đi về phía trước.
Tang Lạc nhìn thấy vừa lo lắng vừa đau lòng, đi được một đoạn đường hơn mười mét, Phó Thanh Viễn dừng lại vài lần, rồi im lặng đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.
Chắc chàng còn bị thương ở những chỗ khác nữa, những chỗ chàng bước qua đều có vết máu.

Tang Lạc đi ở phía trước mấy lần muốn quay lại đỡ lấy sư phụ, nhưng chỉ cần nàng tiến về phía chàng một bước, Phó Thanh Viễn sẽ lùi lại một bước, thể hiện rõ ý nghĩa từ chối.
Tang Lạc sợ sư phụ lại chậm trễ nữa vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn, cũng không dám cương với chàng, chỉ có thể đè nén lo lắng xuống đi về phía trước, và liên tiếp quay đầu lại nhìn, bồn chồn lo lắng vài lần suýt vấp té.

Đi được nửa đường, ngang qua phía sau một đầm nước Phó Thanh Viễn lần nữa lên tiếng: “Tới đây được rồi.” Sau đó chàng từ từ đi vào chỗ sâu nhất của đầm nước.

Phó Thanh Viễn ngồi dựa vào bên một tảng đá lớn, để nước tràn khắp lồ ng ngực của chàng, vốn đã ướt đẫm người lúc này lại càng ướt hơn.
Tang Lạc nhìn thấy một vết đỏ trên mặt nước nơi sư phụ đang ngồi, vết thương mà chàng ngâm dưới nước vẫn đang chảy máu.
“Sư phụ, để con xử lý vết thương giúp người trước được không?”
“Không sao, con cứ ở đó đi.” Giọng của Phó Thanh Viễn càng lạnh nhạt hơn.
Sau vài lần bị từ chối, trong lòng Tang Lạc cứ như lửa đốt, sư phụ cứ như vậy, luôn đối xử như vậy với cơ thể của mình, dường như không quan tâm chút nào! Tang Lạc nén uất ức không nói gì lặng lẽ đi về phía Phó Thanh Viễn.

Vừa đi được vài bước thì nhìn thấy sư phụ mình đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Cùng với máu ở chỗ vết thương, nước xung quanh chàng cũng bị nhuộm thành màu đỏ.
“Sư phụ!” Tang Lạc hoảng sợ, vứt bỏ hết những mớ suy nghĩ lộn xộn ở trong đầu, mặc cho y phục của mình ướt đẫm chạy thẳng vào đầm nước.
Kéo cổ tay của Phó Thanh Viễn ra, Tang Lạc thấy vết thương trên đó đã ngâm đ ến trắng bệch và không ngừng chảy máu dính đầy máu lên tay nàng.

Nhận thấy ngực của Phó Thanh Viễn cũng có vết máu mờ nhạt, Tang Lạc lo lắng hỏi: “Còn có vết thương ở trước ngực sao? Có nặng lắm không?”
“Không sao, con đi về trước, chút nữa vi sư sẽ… ” Phó Thanh Viễn còn chưa nói xong liền bị Tang Lạc cắt ngang.
“Không sao! Người cứ luôn nói không sao! Sư phụ người không thể trân trọng cơ thể của người một chút sao? Người không biết đau nhưng con biết!” Đây là lần đầu tiên Tang Lạc lớn tiếng nói với sư phụ, nàng lau những giọt nước mắt không biết trào ra từ lúc nào, có chút nghẹn ngào nói: “Sư phụ cho rằng con không thể giúp gì được cho người phải không, chuyện gì cũng không chịu nói với con, trừ phi con tự mình phát hiện ra nếu không người tuyệt đối không nói chuyện người bị thương cho con biết, người không muốn con nhúng tay vào chuyện của người… mỗi ngày đều là tu luyện, bất chấp cơ thể mình để tu luyện, sư phụ rốt cuộc người suy nghĩ như thế nào vậy, người thật sự muốn rời khỏi chỗ này lắm sao… ”
“Con, con cũng muốn giúp sư phụ chia sẻ một ít, chứ không phải an nhàn không làm gì hết sau đó nhìn người luôn bị thương! Con muốn biết sư phụ đang suy nghĩ cái gì, con muốn… luôn mãi ở bên cạnh sư phụ… đừng bỏ con lại, cái gì cũng không nói cho con biết… sư phụ…” Tang Lạc cả người run rẩy, khóc không ra tiếng, nước mắt lăn dài trên má.
Phó Thanh Viễn im lặng lắng nghe, cuối cùng ngẩng đầu lên.

Sắc mặt của chàng tái nhợt, càng làm cho đôi mắt trở nên tối đen như mực, lúc này như muốn thiêu đốt mọi thứ, nhưng lại bình tĩnh đến lạ thường, phản chiếu rõ ràng hình bóng run rẩy đó.
“Ta muốn…” Chàng giơ tay lên chạm vào gò má đồ đệ, “một ngày nào đó, con có thể không cần làm những việc con không muốn làm, và ta cũng có năng lực bảo vệ con được bình an vô sự.”
Tang Lạc sửng sốt một hồi rồi đột nhiên lắc đầu nói một cách kiên quyết, “Khó khăn nào con cũng có thể đối mặt, con không muốn dùng những vết thương trên người của sư phụ đánh đổi cuộc sống an nhàn cho con.”
“Sư phụ, con nghĩ, một ngày nào đó có thể dùng sức lực của mình để bảo vệ sư phụ khỏi bất kỳ sự tổn hại nào, người có hiểu không?”
Tang Lạc nói, rồi nàng nở một nụ cười rạng rỡ.

Sau đó nàng ôm lấy cổ của sư phụ, in môi mình lên đôi môi lạnh giá của chàng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi