VI SƯ PHỤ

Khi Tang Lạc thức dậy thì thấy mình đang ngủ trên cơ thể của sư phụ, cơ thể tr/ần tr/ụi tiếp xúc với nhau dễ dàng khiến nàng nhớ lại những chuyện mà họ đã làm đêm qua.

Bởi vì nghĩ đến những vết thương trên người nàng, cho nên sư phụ rất dịu dàng, nhưng sự dịu dàng này gần như làm nàng tan chảy.

Ngẩng đầu lên, Tang Lạc phát hiện sư phụ đã nhìn chằm chằm nàng không biết bao lâu rồi. Thói quen cứ nhìn nàng không lên tiếng như vậy cũng thật là…

Phó Thanh Viễn điềm tĩnh như thường lệ đứng dậy mặc y phục, rồi đưa tay ôm lấy Tang Lạc.

Bị ôm vào lòng cùng với tấm chăn, một lúc sau Tang Lạc cảm thấy nóng, nàng chỉ còn cách thò đầu ra. “Sư phụ, người ôm chặt như vậy, nóng quá.”

“Ừm.” Mặc dù Phó Thanh Viễn đã đáp trả lại, nhưng tay chàng không nới lỏng chút nào. Tang Lạc thở dài, lẽ ra nàng nên phản ứng từ sớm, hôm qua từ lúc bắt đầu gặp sư phụ, chàng không để nàng rời xa chàng một bước mà cứ luôn ôm chặt lấy nàng, như vẻ sợ nàng lại biến mất.

“Được rồi được rồi sư phụ, người hãy thả lỏng một chút, để con mặc y phục vào rồi người lại ôm có được không?” Tang Lạc rút cánh tay từ trong chăn ra chạm vào má của sư phụ, lúc ấy nàng không để ý đến giọng điệu dỗ dành con nít của mình.

Phó Thanh Viễn nghe thấy vậy, trực tiếp lấy tấm chăn trên người đồ đệ ra, hờ hững nói một câu: “Để ta.”

Tang Lạc đang tr/ần tr/ụi chỉ còn cách ngoan ngoãn không chọc tức sư phụ nữa, sau khi lấy bộ y phục từ trong không gian ra thì ngồi trên đùi chàng, để cho sư phụ mặc y phục cho nàng như một con búp bê. Điều nàng cần làm chỉ là giơ tay giơ chân lên phối hợp với động tác của sư phụ, cho nên Tang Lạc không khỏi nghi ngờ có phải từ nay về sau, nàng sẽ sống cuộc sống cơm dâng tận miệng, nước rót tận tay như thế này hay không.

Xét từ hành vi hiện tại của sư phụ, nói không chừng rất có khả năng trở thành hiện thực.

Ngay sau khi nàng mặc xong y phục, Tang Lạc không chút ngạc nhiên phát hiện mình lại bị sư phụ ôm vào lòng. Cho nên sư phụ à, có phải người quyết định sau này cũng sẽ cùng nàng làm một đôi sư đồ đạo lữ giống như một cặp song sinh dính liền với nhau không?

Tuy suy nghĩ có chút buồn cười, nhưng Tang Lạc cảm thấy vô cùng đau khổ vì những hành động của sư phụ. Bởi vì hành vi hiện tại của sư phụ làm cho nàng biết rõ thật ra sư phụ sợ phải rời xa nàng. Sư phụ là người trầm mặc kiên cường như núi cao, luôn là người dẫn đường che chở, nhưng người cũng có một mặt mỏng manh yếu đuối như vậy, hơn nữa chính vì nàng mà chàng mới có tâm trạng thế kia.

“Sư phụ, con chải đầu cho người được không?” Tang Lạc kéo vạt áo trước ngực của chàng, vô thức dùng giọng điệu như đang nói chuyện với một đứa trẻ.

Cuối cùng Phó Thanh Viễn cũng buông tay, để Tang Lạc rời khỏi vòng tay của chàng.

Tang Lạc bước xuống giường thì lập tức phát hiện sư phụ không nói lời nào đi theo phía sau, hai người cách nhau một bước chân. Nàng chớp chớp mắt đi về phía trước vài bước, sư phụ của nàng cũng đi theo vài bước. Đột nhiên Tang Lạc cười phụt một tiếng, quay người qua kéo tay của Phó Thanh Viễn, sư đồ hai người cùng nhau bước đi. “Sao mà cảm thấy trải qua lần này, đồ nhi con đã trưởng thành, nhưng ngược lại tuổi của sư phụ như nhỏ lại ~”

Căn nhà rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường gỗ mà họ nằm trong căn phòng nhỏ, có thể thấy được khi sư phụ ở một mình, chàng chẳng hề chăm chút cho cuộc sống tí nào. Tang Lạc nhìn trái nhìn phải, lấy ra một chiếc ghế từ trong không gian đặt dưới cửa sổ, kéo sư phụ tới ngồi trên chiếc ghế.

Khi Phó Thanh Viễn ngồi trên chiếc ghế, Tang Lạc đứng đó sẽ vừa đủ để chải tóc cho chàng. Khi họ còn sống ở hoang giới, Tang Lạc cũng thường chải tóc như vậy cho sư phụ, hoặc nên nói là hai sư đồ chải tóc cho nhau.

Dùng lược gỗ đào để chải mượt mái tóc dài của Phó Thanh Viễn, từ gốc đến chân tóc, chải đi chải lại mười mấy lần mới chịu dừng lại. Nhìn thấy mái tóc màu xám tro, Tang Lạc bất giác nhớ lại cảnh lần đầu tiên chải tóc cho sư phụ nhiều năm trước. Lúc đó nàng vẫn là một đứa trẻ, một tay nàng không thể nắm hết tóc của sư phụ.

Đặt chiếc lượt gỗ đào lên một bên bệ cửa sổ, Tang Lạc đứng sau lưng Phó Thanh Viễn cẩn thận nhặt những sợi tóc bạc và xám ra, từng cọng từng cọng nắm giữ trong tay.

Phó Thanh Viễn ngồi ở đó, để mặc đồ đệ cẩn thận nhặt những sợ tóc bạc trên đầu, nghiêng mặt nhìn những bông hoa xào xạc ngoài cửa sổ, không một chút bực mình.

Trong sự tĩnh lặng, Phó Thanh Viễn đột nhiên lên tiếng: “A Lạc.”

“Con đây, sư phụ.” Tang Lạc trả lời rất trôi chảy, trên tay nàng cầm một lọn tóc bạc nhỏ, tay kia vẫn đang nhặt giữa những sợi tóc đen đó.

Phó Thanh Viễn im lặng một lúc, sau đó lại lãnh đạm nói: “A Lạc.”

“Con đây, sư phụ.” Sư phụ cứ như vậy, mặc dù vẻ mặt vẫn lãnh đạm, nhưng lại cho nàng một cảm giác giống như của một đứa trẻ bất an.

Cứ như vậy ba bốn lần sau, Tang Lạc cảm thấy mình đã hiểu ra điều gì đó, bắt đầu chủ động nói chuyện với sư phụ, nói huyên thuyên giống như trước đây. Nàng rời xa sư phụ một năm, trải qua rất nhiều chuyện nên nàng có rất nhiều điều muốn nói với chàng.

“Sư phụ con nói cho người nghe, người bạn mà con gặp ở hai trăm năm trước tên là Yến Vũ, là một đại tỷ tỷ vui vẻ nhiệt tình, không câu nệ tiểu tiết và rất vô tư. Nhiều lúc nàng ấy cũng rất sơ ý, nhưng có lúc lại rất cẩn thận tỉ mỉ. Ở bên đó, nàng ấy không chỉ chăm sóc mà dạy cho con rất nhiều phép thuật, vốn dĩ còn muốn dạy con luyện đan gì đó, đáng tiếc là con không có năng khiếu, lãng phí một số linh thảo của nàng ấy, khiến nàng ấy đau lòng đến nỗi không cho con chạm vào những thứ đó nữa.”

“Yến Vũ còn là một con sâu rượu nữa, lúc đầu con bị nàng ấy trút cho một ngụm rượu sặc đến nỗi muốn chết.” Tang Lạc nghĩ đến người bạn liền lắc đầu bất lực, rồi nói tiếp: “Con nhớ lần duy nhất con uống say ở là do con giật lấy rượu của Yến Vũ uống, rượu thật là khó uống, sau lần đó thì con không dám uống rượu nữa.”

“Đúng rồi, lần đó khi con uống say còn làm một chuyện rất đáng xấu hổ. Mà, cụ thể thì con uống say rồi nên không nhớ rõ nữa, là Yến Vũ nói cho con biết. Nghe nói là sau khi con uống say đã chạy đến một ngôi miếu đổ nát, ôm chặt lấy một cậu bé ăn xin khoảng bảy tám tuổi vừa khóc vừa cười. Kết quả là hôm sau khi tỉnh dậy, con bàng hoàng khi nhìn thấy một đứa trẻ trong vòng tay của mình.” Tang Lạc nghĩ đến bản thân sợ hãi lúc đó, liền bật cười.

“A đúng rồi, cậu bé đó giống như con và sự phụ, đều là hỏa mộc thủy tam linh căn, có duyên lắm đúng không ~ Con còn dẫn cậu bé đó đi ăn cơm nữa đó.”

Hai trăm năm trước, miếu đổ nát, cậu bé, hỏa mộc thủy tam linh căn… những chuỗi cụm từ này, khiến cho Phó Thanh Viễn nhớ lại một điều gì đó đã chôn sâu trong ký ức của mình.

“Đúng rồi, cậu bé đó tên là Nhị Cẩu Tử ~ Lúc đầu con còn nghĩ nói không chừng cậu bé đó chính là sư phụ đó ha ha ~” Tang Lạc nói một cách thản nhiên, bởi vì Phó Thanh Viễn quay lưng lại với nàng, cho nên Tang Lạc không nhìn thấy Phó Thanh Viễn lộ vẻ kinh ngạc trong khoảnh khắc đó.

Nếu như những gì đồ đệ nói trước đó chỉ là làm cho chàng cảm thấy quen thuộc, thì câu nói kèm theo phía sau, Phó Thanh Viễn có thể khẳng định rằng vị tu sĩ mà chàng gặp khi còn bé chính là đồ đệ. Chàng có lẽ chính là cậu bé đó mà đồ đệ đang nói tới.

Đồ đệ mà một tay chàng nuôi lớn, lại chính là người dẫn dắt chàng gián tiếp bước vào giới tu chân.

Khuôn mặt của vị tu sĩ đó chàng đã quên từ lâu rồi, chàng chỉ nhớ sự dịu dàng và ấm áp đó, chàng còn nhớ rất rõ cảm giác lúc đó giống như là… mẫu thân, nhưng hóa ra lại là đồ nhi của chàng.

“Con và Yến Vũ đi qua rất nhiều giới để tìm sư phụ, con nhớ chúng con còn đi qua một nơi gọi là Hà Tây giới… hở? Sư phụ người sao vậy?” Tang Lạc đang nói đột nhiên nhìn thấy Phó Thanh Viễn từ từ đưa tay lên sờ lên trán.

“… Không sao.” Một hồi lâu Phó Thanh Viễn mới bỏ tay xuống, thờ ơ đáp lại. Nếu như lúc này Tang Lạc đứng trước mặt chàng thì sẽ nhìn thấy cảm xúc của sư phụ nàng có chút kỳ lạ. Vui mừng, bất lực, không dám tin. Tất cả những cảm xúc khác nhau đó, nàng chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt của sư phụ.

Đáng tiếc Tang Lạc không biết rằng nàng đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời, hiếm có để xem sự thay đổi khuôn mặt của sư phụ, lúc này nàng vẫn đang lục lọi những sợi tóc bạc trên đầu của sư phụ và hào hứng nói với sư phụ về những thứ đồ nhỏ nhắn bán ở chợ đêm mà nàng đã thấy ở một giới nào đó.

Cuối cùng cũng tìm được hết những sợi tóc bạc của sư phụ nắm trong tay, Tang Lạc dùng kéo nhỏ cắt tỉa một số sợi tóc bạc để khi buộc vào nhau trông tự nhiên hơn.

“Con cũng có mua vài thứ cho sư phụ, lúc đó chỉ cảm thấy đẹp mắt, bây giờ xem ra có thể buộc tóc cho sư phụ rồi.” Tang Lạc vừa nói vừa lấy ra những thứ mua ở chợ đêm nào đó từ trong không gian. Một sợi dây tua rua thắt một chiếc khóa nhỏ bằng ngọc bích.

Tang Lạc lấy sợi dây khóa ngọc tua rua màu xanh và màu trắng dần thay đổi đung đưa trước mặt Phó Thanh Viễn rồi thu về lại. Nàng dùng nó để buộc mái tóc màu xám tro ở phần dưới chính giữa. Buộc lọn tóc bạc đó xong, nàng vòng quanh phần tóc đen, những phần tóc lỏng lẻo ở gần cuối cũng được buộc lại.

“Đẹp lắm phải không, con đã mua vài dây cho sư phụ đó. Tua rua màu đen với bạch ngọc, còn có tua rua màu lam với mặc ngọc, tua rua màu xanh với thúy ngọc là con thích nhất. Con và sư phụ mua cùng một kiểu dáng, có cả những cái bạch ngọc tua rua đỏ nữa, chút nữa con cũng buộc tóc lại.” Tang Lạc vui vẻ nói, những thứ có cũng kiểu dáng của các cặp đôi nàng cũng nghĩ rất lâu rồi ~

Những sợi tóc bạc trong những sợi tóc đen đều được nhặt ra, sau khi được cắt tỉa và buộc thành một chùm, khóa ngọc tua rua cùng màu với y phục rũ xuống phần chân tóc.

Cầm chiếc lược xoay người qua, Tang Lạc đứng trước mặt sư phụ thưởng thức kiệt tác của mình. “Ừm, sửa soạn lại một chút cũng không tệ, sư phụ trông rất cuốn hút ~”

Cười xong, Tang Lạc phát hiện sư phụ có điều gì đó không ổn, tại sao chàng cứ nhìn vào mặt của nàng? Chẳng lẽ trên mặt có cái gì đó? Bây giờ nàng không có dùng liễm dung đan, đáng lẽ là trở lại hình dạng ban đầu rồi. Nàng sờ lên mặt theo bản năng, Tang Lạc có chút kỳ lạ hỏi: “Sư phụ, người đang nhìn cái gì… vậy!”

Tang Lạc trợn mắt líu lưỡi nhìn sư phụ kéo tay của nàng, khẽ hé môi… nhẹ nhàng cắn một cái.

“Sư, sư phụ, người làm sao vậy?!”

Tang Lạc không dám tin, vừa lúc nãy, trên mặt sư phụ của nàng giống như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, cắn trên đó một cái, dấu răng đều in trên đó.

Sư phụ thật sự chịu sự kích động quá lớn phải không, nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy sư phụ giống như có chút trút giận là tại sao vậy, nàng vừa làm chuyện gì khiến cho sư phụ tức giận sao.

Mặc dù không đau lắm, nhưng tác động đến Tang Lạc vô cùng lớn. Đến khi Phó Thanh Viễn ôm vào lòng một lần nữa, nàng vẫn ngốc nghếch chưa kịp phản ứng lại.

“Vừa rồi, sư phụ người cắn con.” Tang Lạc ngồi trên đùi của Phó Thanh Viễn, tay vẫn đang cầm chiếc lược, đột nhiên ngẩn ngơ hỏi.

“Ừm.”

Sư phụ lại bình tĩnh mà thừa nhận như thế! Tang Lạc gào khóc một tiếng lao vào lòng của sư phụ, đối mặt chàng nhe răng nghiến lợi.

“Con phải cắn lại!” Tuy không biết tại sao sư phụ lại cắn nàng, nhưng không cắn lại cảm thấy bị thiệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi