VI SƯ PHỤ

Tang Lạc trở mình, đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút đau nhức, nàng hơi cau mày tỉnh dậy. sau khi suy nghĩ, Tang Lạc nhớ ra tại sao mình lại cảm thấy hơi đau lưng.

Hôm qua nàng một lúc cao hứng quên cất những tượng điêu khắc gỗ sư phụ trong không gian, kết quả là bị sư phụ nhìn thấy đầy ắp những tượng điêu khắc gỗ trong căn phòng đó. Mặc dù đã ở bên cạnh sư phụ hàng chục năm, nhưng những hành vi điêu khắc lại hết mọi cảm xúc mọi dáng vẻ của chàng giống như một kẻ biến thái này, bị sư phụ biết được cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Ngay khi nàng nghĩ rằng sư phụ có lẽ sẽ không quan tâm lắm, thì sư phụ người trực tiếp đè nàng trong căn phòng đó [bíp –] suốt đêm.

Tang Lạc không muốn nhớ lại nữa, vùi mặt vào chăn hít một hơi thật sâu rồi mới ngẩng mặt lên tìm sư phụ.

Trước kia khi ở hoang giới cùng sư phụ, sư phụ dường như không hào hứng lắm với những chuyện này, hầu hết thời gian vẫn trong bộ dạng cấm dục, thích nhất cũng chỉ là bế nàng, cõng nàng hoặc kéo nàng thôi.

Nhưng lần này sau khi nàng trở về, không biết có phải là công tắc nào của sư phụ được bật lên, mà chàng lại trở nên… nhiệt tình khác thường. Đối với những chuyện này, hoàn toàn có thể dùng bốn từ để hình dung: Không – biết – tiết – chế.

Thường thì họ tiếp xúc cơ thể với nhau, sau đó thì nàng bắt đầu tự cởi y phục của mình. Tạm gọi hành vi này là muốn được quan hệ và nàng không được cự tuyệt. Bởi vì vào những lúc này, bất cứ khi nào nàng cự tuyệt, bàn tay sư phụ cởi y phục cho nàng sẽ ngoan ngoãn dừng lại, sau đó dùng một biểu cảm trông rất lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ không vui nhìn chằm chằm vào nàng.

Bộ dạng sư phụ như vậy đáng yêu đến không ngờ, chẳng khác nào khiển trách tại sao chủ nhân bỏ xương thịt vào bát của chàng nhưng lại không cho chàng ăn, Tang Lạc nhìn thấy không cầm lòng được!

Lần nào cũng thế, bị ánh mắt của sư phụ nhìn chằm chằm vào, nàng đều nhanh chóng giao nộp vũ khí đầu hàng, trong lòng mềm nhũn không nghĩ ra được gì nữa, lập tức gật đầu đống ý để sư phụ làm bất cứ chuyện gì.

Vì vậy tiếp theo đó, sẽ là ngủ một giấc tới sáng. Trong đầu Tang Lạc vừa lo lắng cơ thể sư phụ bị suy nhược gì đó vừa cố gắng đứng dậy khỏi tấm chăn mềm mại và quay đầu lại để tìm kiếm bóng dáng của sư phụ.

Bây giờ họ vẫn đang ở trong không gian đào nguyên của nàng, trên tầng ba của ngôi nhà nhỏ, trong căn phòng ngủ rộng rãi đó. Sư phụ mà nàng đang tìm kiếm đang nhắm mắt ngồi trên chiếc ghế dài bên cửa sổ, cửa sổ gỗ lớn bên cạnh chỉ mở một cánh cửa, lờ mờ có thể nhìn thấy biển hoa đào màu hồng trải dài đằng xa. Một cơn gió thổi qua mái tóc của sư phụ, cuộn lên những vòng cung nhấp nhô, đẹp như một bức tranh.

Nếu không phải nàng đã đảm bảo với chàng chỉ cần trong không gian có một người ngoài nàng ra, nàng sẽ không thể một mình rời khỏi không gian thì chắc chắn sư phụ sẽ không rời xa nàng ba bước.

Tang Lạc tiếp tục ngồi trên giường trong tấm chăn mền mại, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn sư phụ đằng kia. Nàng đột nhiên nhớ lại trước kia, lúc tìm thấy rất nhiều thứ lộn xộn trong căn phòng ở tầng hai, trong đó có một bức tranh hình như là vẽ chỗ này. Trong bức tranh có một nam tử trong y phục trắng và một nữ tử vận y phục đỏ, họ cũng sống trong ngôi nhà nhỏ này.

Phó Thanh Viễn thu hồi linh khí đang vận chuyển, những ngày này chàng đều đang củng cố tu vi nguyên anh. Khoảng thời gian trước chàng quá hỗn loạn, đến nỗi có dấu hiệu một số linh lực đang dần tiêu tán, chôn giấu một số nguy cơ tiềm ẩn trong cơ thể. Giờ đây đồ đệ đã trở về bên cạnh chàng, đương nhiên chàng phải điều dưỡng lại cơ thể một cách cẩn thận. Ít ra chàng phải sống lâu hơn đồ đệ, có thể che chở nàng suốt cuộc đời.

Nghĩ đến những tai nạn bất ngờ ập đến khiến chàng trở tay không kịp, ánh mắt Phó Thanh Viễn cực kỳ lạnh lùng. Chỉ trong chốc lát chàng đã trở lại dáng vẻ thường ngày, nhìn về phía giường.

Đồ đệ đã thức dậy, chỉ là không biết nàng đang nghĩ cái gì, cả người lờ đờ. Phó Thanh Viễn đứng dậy, lặng lẽ đi đến bên giường, khéo léo kéo tấm chăn ra.

Ngay khi tấm chăn bị kéo ra, Phó Thanh Viễn bước đến bế đồ đệ lên, sau đó chàng cũng ngồi lên giường, lấy y phục bên cạnh cho đồ đệ mặc.

“Sư phụ.”

“Ừm.”

Tang Lạc một tay kéo vạt áo phía trước của sư phụ, tay còn lại bị sư phụ kéo lên đưa vào trong tay áo. Cứ như vậy sau khi mặc xong y phục, Tang Lạc có chút bất lực vỗ vỗ cằm của sư phụ mà không nói gì. Sư phụ thích mặc thì để cho chàng mặc, xem như mình là một con búp bê lớn, bị sư phụ lật qua bên này lật qua bên kia, bản thân sư phụ vui vẻ là được rồi.

Cơ thể tr/ần tr/ụi bị sư phụ nhìn thấy hết, nàng cảm thấy cũng gần như quen rồi. Chỉ là đôi khi nàng cảm thấy hiếu kỳ, sư phụ cứ nhìn nàng như vậy cũng không có cảm giác sao? Ánh mắt của chàng rất hờ hững.

Nhưng nếu để Tang Lạc đi thử nghiệm xem rốt cuộc sư phụ có cảm giác hay không, nàng tuyệt đối sẽ không tự mình tìm chết, chỉ một đêm thôi cũng khiến nàng tiêu hóa không nổi rồi.

Y phục của Tang Lạc nhanh chóng được mặc vào, dây thắt lưng được bàn tay to mảnh khảnh của sư phụ thắt một cái nơ xinh xắn ở bên hông, ngay cả những nếp gấp nhỏ cũng được chàng chăm chút từng chi tiết một. Lúc Phó Thanh Viễn làm những chuyện này, mỗi một thứ đều thể hiện một cách rất nghiêm túc, Tang Lạc nhìn cũng thấy có chút bị mê hoặc.

Cuối cùng chàng ngồi xổm xuống mang hài cho nàng, sau khi được chỉnh trang xong Phó Thanh Viễn bế Tang Lạc xuống giường. Phó Thanh Viễn thực hiện chuỗi động tác này một cách thành thạo và tự nhiên, tự nhiên như lúc chàng cởi y phục của đồ đệ vậy, cả động tác cũng như nhau, uyển chuyển và nho nhã, thể hiện sự dịu dàng chu đáo của chàng.

Nhìn thấy sư phụ ghé mặt sát lại gần, Tang Lạc hít một hơi cố gắng nâng lấy mặt của chàng và sau đó đẩy ra, đồng thời nghiêm túc nói: “Sư phụ, con vừa mới dậy.” Nàng có dự cảm nếu cứ như vậy mà hôn, y phục mà nàng mới mặc vào này lại phải cởi ra lại nữa.

Phó Thanh Viễn phớt lờ lời nói của nàng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào nàng, như muốn nhìn vào nơi sâu nhất trong đôi mắt của nàng.

Lại nữa rồi, sư phụ lại dùng ánh mắt này nhìn vào nàng. Hẳn là sư phụ thấy nàng hết cách từ chối với ánh mắt này của chàng nên mới xuất hiện tình trạng này ngày càng nhiều hơn. Tang Lạc suy nghĩ là muốn sư phụ duy trì một lối sống lành mạnh, phải biết tiết chế đối với chuyện phòng the, vì vậy cho dù đang đấu tranh trong lòng, nàng vẫn ậm ừ một cách yếu ớt: “Sư phụ.”

Phó Thanh Viễn không nói gì, nhưng cụp mi mắt xuống, từ từ lùi lại. Đúng vậy, cũng giống như biểu cảm và ánh mắt vô cùng dịu dàng của Tang Lạc đối với chàng vậy, Phó Thanh Viễn thấy đồ đệ như vậy cũng chỉ có thể thỏa hiệp, ngay cả khi chàng cảm thấy mình không đạt mục và không cam tâm.

Như vậy sư phụ cảm thấy mềm lòng hơn. Cổ họng Tang Lạc nghẹn lại thì thào: “Vậy thì hôn một cái, còn cái đó chúng ta không…”

Một lần nữa Tang Lạc lại thất bại, bị hôn một cái. Thực ra nàng đã sẵn sàng lên giường ngủ thêm một ngày nữa, nhưng sư phụ hoàn toàn không có ý đó, chỉ hôn một cái lên trán của nàng rồi rời khỏi.

Cho nên là nàng nghĩ sư phụ không biết nặng nhẹ phải không? Tang Lạc có hơi xấu hổ, cho dù bây giờ sư phụ có vẻ trẻ ra rất nhiều, nhưng vẫn là vị sư phụ túc trí điềm đạm lúc ban đầu, chắc chắn sẽ biết chừng mực hơn nàng. Tang Lạc đột nhiên cảm thấy được khai sáng.

Sau khi trở về và nhìn thấy sư phụ như vậy, trong lòng nàng vẫn còn rất nhiều lo lắng Nhìn bề ngoài thì sư phụ càng dính lấy nàng, nhưng rõ ràng nàng đã nhìn thấy sự u ám điên cuồng thỉnh thoảng hiện lên trong mắt sư phụ. Sự độc chiếm của sư phụ đối với nàng cũng thể hiện rất rõ ràng, ví như việc mặc y phục cho nàng và luôn muốn bế nàng bước đi.

Sư phụ như vậy khiến cho nàng cảm thấy tội lỗi và đau lòng, nàng không dám tưởng tượng nếu như nàng không thể trở về, sư phụ vẫn tiếp tục sống cuộc sống vô tri vô giác như vậy một mình, luôn trong tình trạng tìm kiếm nàng, như thế sẽ bi thương và thê lương biết bao. Lúc này nàng thấy vô cùng vui mừng khi mình đã trở về.

Sau sự việc này, Tang Lạc mơ hồ hiểu ra được, có lẽ tình cảm của sư phụ đối với nàng càng phụ thuộc sâu sắc hơn tình cảm của nàng đối với sư phụ.

Sư phụ yêu nàng nhiều hơn trong tưởng tượng của nàng. Sự thật này khiến Tang Lạc có chút mừng thầm đồng thời cũng cảm thấy nặng nề. Nàng và sư phụ có cùng tâm trạng với nhau, đều muốn sống cùng với nhau như thế này mãi mãi. Nhưng trên thế gian luôn có nhiều tai nạn ngoài ý muốn, giống như khe hở không gian đột nhiên xuất hiện cuốn nàng đi mất lần kia.

Nay sư phụ trở nên như thế này, nếu như sau này lại xảy ra những chuyện này nữa, Tang Lạc thật sự lo lắng từ tận đáy lòng. Chỉ nhìn thái độ hiện tại của sư phụ đối với nàng cũng có thể hiểu được, vì vậy Tang Lạc không thể không lo lắng.

Nàng có một linh cảm khó giải thích, dường như có một loại nhân quả lôi kéo của vận mệnh được sắp xếp sẵn. Như tai nạn lần trước không phải là lần cuối cùng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó sư phụ phải làm sao đây?

Nhưng có lo lắng thêm nữa thì điều duy nhất nàng có thể làm cũng chỉ là cố gắng giống như bây giờ ở bên cạnh sư phụ. Cái sư phụ cần cũng chỉ là được ở bên cạnh nàng thôi.

Sư phụ là một người kiên cường nghiêm khắc như thế, lần đầu tiên gặp chàng, nàng cảm thấy chàng là người vững vàng đáng tin cậy. Để một sư phụ như vậy trở thành như bây giờ, nàng phải có trách nhiệm. Bởi vì bao nhiêu năm qua, nàng cũng đã hiểu được, chính là bản thân nàng đã lay động trái tim lạnh giá của chàng.

Nàng rất sẵn sàng chịu trách nhiệm như vậy suốt cuộc đời, chỉ cần có hai người họ là đủ. Không cần phải ào ạt như sóng tràn bờ, chỉ cần bình lặng như nước, thậm chí là mỗi ngày chán nản ôm lấy nhau đắm mình trong ánh nắng mặt trời cũng được.

Không biết tâm thái khẩn trương đó tại sao lại xuất hiện trong lòng, Tang Lạc cố nén nó, nở nụ cười nói với Phó Thanh Viễn:

“Phải rồi, sư phụ, chúng ta đến xem thử…” suối nước nóng con đào lúc trước đi. Nói được một nửa, Tang Lạc đột nhiên nhớ ra một vận động nào đó liên quan đến suối nước nóng mà nàng nghĩ ban đầu, không kìm nổi mà dừng lại, sau đó nói: “Ừm, chúng ta đến xem những căn phòng mà hôm qua chưa xem xong đi? Trong đó có một số thứ nói không chừng sư phụ sẽ có hứng thú đó ~”

Phó Thanh Viễn nghe những lời đó thì gật đầu, xoa xoa mái tóc của nàng.

Tang Lạc chủ động đưa tay ra nắm lấy tay của sư phụ, cười nói: “Hôm nay để con tự mình đi, nếu không sẽ có một ngày nào đó con không biết cách đi nữa.”

Nàng còn muốn cùng sư phụ đi ngắm cảnh mà hai trăm năm trước nàng đã nhìn thấy, nếu có sư phụ đi cùng, vậy những cảnh đẹp đó nhất định sẽ rất mê người. Những lo lắng không rõ nguồn gốc kia nói không chừng chỉ là ảo giác được sinh ra do nàng quá căng thẳng mà thôi.

“Đúng là một đôi sư đồ được ưu ái, làm cho ta không kìm được cũng phải đố kỵ.” Ôn Lương cười nhã nhặn, quay đầu nhìn những bông hoa sơn trà đỏ đang nở hừng hực bên ngoài cửa sổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi