VI SƯ PHỤ

Từ lâu Yến Vũ đã biết tiểu muội muội Tang Tử mà nàng ấy nhặt được kia không cùng một thế giới với nàng ấy. Nói thế nào nhỉ, Yến vũ đã sống một mình nhiều năm nên luôn có một trực giác mãnh liệt hơn người khác.

Tuy nói khi nàng ấy gặp Tang Tử, là Tang Tử đã cứu nàng ấy một mạng, nhưng Yến Vũ vẫn cảm thấy tiểu cô nương Tang Tử này là do nàng ấy nhặt về. Nguyên nhân chính là vì lúc đó Tang Tử trông giống như một chú cún con lẻn ra khỏi hang và bị lạc.

Anh mắt nàng đầy những nghi ngờ hoang mang bất an với tất cả mọi thứ, nếu không được người khác nhặt về, nhất định chỉ biết luẩn quẩn tại chỗ và khóc thút thít.

Cho dù sau đó Tang Tử nói cho nàng ấy biết, thật ra tuổi tác giữa hai người họ chỉ chênh lệch có ba bốn tuổi, nhưng trong lòng Yến Vũ vẫn thỉnh thoảng quen gọi nàng là tiểu cô nương, tiểu muội muội. Theo ấn tượng của nàng ấy từ lần đầu gặp nàng, dáng vẻ của nàng chẳng phải là một tiểu cô nương được cưng chiều, nhưng chẳng biết vì sao nàng ấy lại có cảm giác nàng giống như nàng ấy khi vẫn còn là đại tiểu thư của lúc xưa kia.

Có lẽ chính bởi vì sự giống nhau này, có lẽ vì ân tình của nàng, hoặc là vì lâu rồi nàng ấy không nhìn thấy một tu sĩ nào có thể ra tay cứu người một cách liều lĩnh trong tình huống như vậy nên Yến Vũ bắt đầu quyết định làm bạn đồng hành tạm thời với tiểu cô nương có tâm tư đơn giản này.

Yến Vũ cũng không biết từ khi nào có sự thay đổi này, nhưng dần dần, nàng ấy bắt đầu thật lòng chăm sóc tiểu cô nương này như muội muội của mình. Cho dù Tang Tử và muội muội trong ký ức của mình không giống nhau chút nào.

Tâm lý chuyển biến như vậy, bản thân Yến Vũ cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Tu sĩ trong giới tu chân là như thế nào vậy? Nàng ấy thường nhìn thấy nhất chính là loại tu sĩ vì tu chân có thể vì bất kỳ tài nguyên nào, những nơi tràn đầy linh khí, những thứ như linh đan, linh khí, linh thảo và các thiên tài địa bảo mà bất chấp thủ đoạn. Chỉ có những người được che chở bảo vệ thật kỹ mới không nhìn thấy được những thứ rác rưởi ẩn giấu trong cuộc sống thanh bình và yên ả này.

Những tu sĩ không có chỗ dựa vững chắc và không có năng lực sẽ nhanh chóng bị giới tu chân này đào thải, bởi thế nên đã có rất nhiều tu sĩ chết trên con đường tu chân trường sinh này.

Hầu hết cái mà những người có khao khát tu chân nhìn thấy ban đầu đều là những khuôn mặt thiện ý và một tương lai có vẻ tươi sáng. Nhưng một khi thực sự bước chân vào tất cả những điều này mà còn duy trì được tâm thái ngây thơ đó thì sẽ dễ dàng bị những tu sĩ khác sử dụng như một dưỡng chất để tăng trưởng bản thân.

Giới tu chân không có người tốt? Cũng giống như thế giới của người phàm, đương nhiên là có, nhưng rất hiếm. Bởi vì chỉ có những tu sĩ có năng lực mạnh mới có mạng để làm người tốt, nếu không hậu quả của việc muốn làm người tốt mà năng lực kém là bị những kẻ yếu kéo xuống, cuối cùng được coi như một “dưỡng chất”.

Giới tu chân kẻ yếu làm mồi ăn cho kẻ mạnh càng tàn khốc hơn so với thế giới của người phàm, Yến Vũ trà trộn khắp các thị trấn phàm trần, khi ngắm nhìn những người phàm trần bình minh dậy làm việc hoàng hôn về nghỉ ngơi, nàng ấy thường tự hỏi, có phải có lẽ làm một người phàm trần sẽ hạnh phúc hơn.

Nàng ấy không thích những cuộc giết chóc này, nhưng nàng ấy đã định sẵn không thể sống cuộc sống mà bản thân mình muốn.

Yến Vũ từng là một đại tiểu thư của Huyền Vân Môn, một môn phái tu chân trung cấp của giới tu chân thượng đẳng, có thiên phú hỏa mộc song linh căn thích hợp nhất để luyện đan, bản thân nàng ấy cũng rất có hứng thú với việc luyện đan. Thân là con gái của một tu sĩ kỳ hóa thần duy nhất trong môn, nàng ấy muốn học luyện đan cũng là một việc rất dễ dàng, nàng ấy không cần phải tìm kiếm những linh thảo và cả các phương pháp luyện đan khắp nơi giống như những tu sĩ tự do hoặc đệ tử môn phái.

Lúc đó nàng ấy được nuông chiều nên những gì nàng ấy nhìn thấy chỉ là một giới tu chân hòa bình, tất cả tu sĩ đều có dáng vẻ của một thế ngoại tiên nhân hoặc ôn hòa hoặc thanh cao, không có giết chóc, không có lừa gạt, không có bất chấp thủ đoạn.

Cho đến khi sư bá của nàng ấy, huynh đệ kết bái của phụ thân phối hợp với người ngoài siết cổ trên dưới hàng trăm người của Huyền Vân Môn, cả Huyền Vân Môn bị diệt môn trong một đêm, phụ thân có tu vi cao nhất trong môn vì bảo vệ nàng ấy mà cơ thể và nguyên thần đều tiêu tan. Cái cây to lớn che mưa gió cho nàng ấy đột nhiên đổ ập xuống, Yến Vũ mới thật sự bừng tỉnh trong vẻ ngoài hào nhoáng đó.

Huyền Vân Môn cất giấu một bộ công pháp do lão tổ tông truyền lại, là nền tảng lập pháp ban đầu của Huyền Vân Môn, có thể đứng vững trong giới tu chân thượng đẳng này cũng là vì bộ Huyền Vân Quyết này.

Chỉ là bộ công pháp này không phải ai cũng có thể luyện được, tuy nghe nói là rất mạnh mẽ, nhưng sau khi luyện hình như có thể sẽ xuất hiện hậu quả xấu gì đó, cho nên trên dưới Huyền Vân Môn không cho phép mọi người tu luyện từ nhiều năm trước.

Yến Vũ mang theo một phần Huyền Vân Quyết mà phụ thân trước khi chết giao cho nàng ấy và một hắc thạch phiến, bắt đầu chạy trốn giữa các giới. Mười mấy năm đầu nàng ấy trải qua cuộc sống vô cùng tồi tệ, không chỉ phải cảnh giác với những tu sĩ đuổi theo đến đây bất cứ lúc nào mà còn phải học cách như thế nào để làm một tu sĩ tự do không nơi nương tựa.

Từ một đại tiểu thư chưa bao giờ trải qua bất kỳ sóng gió nào, con đường tu luyện luôn thuận buồm xuôi gió, bỗng chốc nàng ấy trở thành một người hung hãn không thua kém đàn ông để cướp đoạt tài nguyên tu chân, liều cả tính mạng chỉ vì những thứ mà trước kia không để mắt tới.

Nếu không phải nàng ấy biết luyện đan, e là sớm giống như những nữ tu khác, trở thành những nữ tử dựa vào thân thể của mình để làm hài lòng những tu sĩ cao đẳng.

Khoảng thời gian những ngày đen tối đó, Yến Vũ gần như không nhớ bản thân mình rốt cuộc đã trải qua như thế nào. Nàng mang nỗi đau mất nhà và người thân, bơ vơ không nơi nương tựa không biết gì, loạng choạng trốn tránh những cuộc truy sát, sống lang thang không nơi cố định.

Sau khi Yến Vũ dần quen với cuộc sống như vậy, những tu sĩ truy sát nàng ấy cuối cùng bị “kế giả chết” của nàng ấy lừa gạt, dần dần tất cả đều rút lui. Nàng ấy không cần lo lắng việc đột nhiên xuất hiện kẻ truy sát nên bèn bắt đầu một cuộc sống vừa giúp người khác luyện đan đổi lấy tài nguyên tu luyện, vừa đi dạo quanh giữa các giới với nhau.

Trong cuộc hành trình này, nàng ấy gặp được Tang Tử.

“A Vũ, sao tỷ lại uống rượu nữa, suốt ngày uống rượu không tốt cho sức khỏe đâu. Đúng thật là, tỷ mà còn uống như thế này, ngày nào đó say đến chết cũng không ai biết.” Tiểu cô nương mày chau mặt ủ ngồi một bên nhớ nhung sư phụ thần bí đó của nàng một hồi, sau đó quay đầu lại nhìn một cái vò rượu trên tay nàng ấy, đột nhiên cau mày nói.

“Có can hệ gì đâu.” Lúc này Yến Vũ luôn nhún nhún vai như không nghe thấy, chỉ là trong đôi mắt trầm lắng đó hiện lên một chút hoài niệm. Nhiều năm trước, khi nhà của nàng ấy vẫn chưa biến mất, cũng có một tiểu cô nương như thế suốt ngày nói với nàng ấy: “Hừm, thật sự xem mình là thiên tài luyện đan sao, mỗi ngày chỉ biết trốn trong đó, ngày nào đó chết trong đan thất cũng không ai phát hiện!”

Khác với sự lo lắng trên mặt của Tang Tử, khi tiểu cô nương đó nói những lời này, trên mặt hoàn toàn là vẻ chán ghét không hề che giấu. Đó là muội muội Yến Dương nhỏ hơn nàng ấy mười tuổi, bởi vì Yến Vũ yêu thích luyện đan nên suốt ngày bận rộn trong đan thất, Yến Dương lại là thiên tài đơn linh căn trong môn, bận việc tu luyện, cho nên dù hai người là tỷ muội, nàng ấy cũng hiếm khi được nhìn thấy Yến Dương.

Mỗi lần Yến Dương muội muội nhìn thấy Yến Vũ cũng tỏ vẻ khó ở như thế, những lời nói đều rất khó chịu. Yến Vũ chỉ nghe thấy muội muội này gọi nàng ấy là tỷ tỷ khi nàng ấy còn rất nhỏ, sau đó nhìn thấy nàng ấy đều hừm hừm. Yến Vũ cứ tưởng rằng muội muội này ghét mình, cho đến ngày đó, thi thể của Huyền Vân Môn ở khắp mọi nơi. Vốn dĩ Yến Dương là thiên tài đơn linh căn càng có cơ hội sống hơn, nhưng lúc đó thân thể mỏng manh của Yến Dương chắn trước mặt nàng ấy.

“Tỷ tỷ, muội muốn tỷ tiếp tục sống.” Khi muội ấy nói những lời này, trên mặt khuôn mặt đầy vẻ kiên định vẫn còn dính máu, khuôn mặt luôn tỏ vẻ chán ghét khi thấy nàng ấy.

“Sau này phụ thân và muội đều không ở bên cạnh tỷ, tỷ phải tự chăm sóc bản thân, không còn ai quan tâ m đến sự sống chết của tỷ nữa.”

Sau đó Yến Vũ mới sửng sốt, a, thì ra muội muội luôn quan tâm mình sao? Muội muội khó tính như vậy, hi sinh bản thân để một tỷ tỷ vô dụng như nàng ấy được sống tiếp.

Sinh mạng của nàng ấy không chỉ là của nàng ấy, mà còn là của phụ thân của muội muội cùng trên dưới Huyền Vân Môn.

“Được rồi, linh tửu hôm nay không cung ứng nữa, muốn uống chỉ có thể đợi ngày mai.” Tang Tử đứng bên cạnh đếm xem nàng ấy đã uống bao nhiêu rượu, cuối cùng cũng lên tiếng, sau đó dứt khoát giật lấy vò rượu trong tay nàng ấy.

“Đừng mà, ít ra cũng để ta uống hết vò này đi đã ~” Yến Vũ lao đến không giữ hình tượng mà ôm lấy đùi của kim chủ tiểu cô nương Tang Tử, chỉ dám làm nũng chứ không dám giật lấy, ai bảo từ sau khi quen biết Tang Tử, những linh tửu nàng ấy có thể uống đều là tiểu cô nương Tang Tử có tài có khí chất trả bằng linh thạch, đắc tội không được.

“Không được! Rượu uống nhiều quá không tốt cho sức khỏe!” Tiểu cô nương dịu dàng mỏng manh rất quan tâ m đến sức khỏe của tỷ tỷ tự nhận này thường ngày rất khó thương lượng, mặc cho Yến Vũ vứt bỏ hết hình tượng giả bộ ngây ngô mà cũng rất kiên định cách nghĩ của mình.

Cuối cùng Yến Vũ chỉ còn cách thở dài nằm một bên cắn lấy cọng cỏ, “Nếu như sau này tỷ tỷ đây có linh thạch thì sẽ mua mấy ngàn vò, rồi chôn toàn bộ xuống đất, muốn uống bao nhiêu thì uống bao nhiêu, nghĩ thôi cũng cảm thấy sung sướng rồi ~”

Trước kia nàng ấy không thích uống rượu, người thích uống rượu là phụ thân của nàng ấy. Sau đó trong khoảng thời gian phiêu bạt khắp nơi, Yến Vũ cũng không biết tại sao có một ngày đột nhiên nghĩ tới lúc còn nhỏ, có một lần vào ngày giỗ của mẫu thân nàng ấy, con ma men trong người phụ thân lại uống say rồi, không còn dáng vẻ uy nghiêm của ngày thường, vừa khóc vừa gọi tên của mẫu thân, rồi quay lại bắt tỷ muội họ uống rượu.

Muội muội lúc đó vẫn còn là một con nhóc, sợ đến nỗi núp sau lưng nàng ấy. Yến Vũ nhìn thấy phụ thân như vậy cảm thấy bất lực, nàng ấy đã uống rượu lần đầu tiên trong đời dưới ánh mắt đầy hi vọng của ông, hơn nữa còn uống giúp luôn ly của muội muội. Rượu đó vừa cay vừa sặc, còn có một mùi kỳ lạ, sau khi uống xong nàng ấy ngủ mê man hết một ngày, khi tỉnh dậy nhìn thấy đôi mắt đen bị đánh trên mặt của phụ thân và nụ cười lấy lòng nàng của ông. Lúc đó nàng ấy chỉ cảm thấy bản thân mình sẽ không bao giờ uống những thứ kinh khủng như vậy nữa, giận phụ thân hết mấy ngày vì uống say và nổi điên ép nàng ấy uống rượu.

Vật như xưa người đã khác, mọi sự đều thôi rồi, muốn nói thì phát hiện nước mắt đã tuôn trào. Yến Vũ nhớ lại chuyện xưa, bi thương không tự chủ được, dùng tất cả linh thạch trên người để mua rượu, vừa khóc vừa uống hết. Sau đó cũng không biết chuyện gì đã xảy ra mà nàng trở nên mê rượu. Giống như Yến Dương muội muội nói trước khi chết, sẽ không còn ai quan tâ m đến sự sống chết của nàng ấy nữa, quan tâm nàng ấy đang vui hay là buồn nữa.

Gặp được Tang Tử, đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài, nàng ấy được người khác quan tâ m đến như vậy.

“A Tử à, tỷ tỷ sẽ đi tìm sư phụ chết tiệt đó cùng muội, bao xa cũng đi cùng muội, đừng khóc nữa.” Yến Vũ nở một nụ cười thật tươi, nói với tiểu cô nương Tang Tử đang vì nhớ tới sư phụ mà lén rơi nước mắt.

Cô nương Tang Tử bị phát hiện mình đang khóc liền quay mặt đi không thừa nhận, ậm ừ nói nếu nàng ấy còn hiểu lầm nàng đang khóc thì ngày mai sẽ không có rượu uống. Như vậy càng giống muội muội của nàng ấy hơn. Đúng rồi, đây cũng là muội muội mà nàng ấy muốn đối xử thật lòng, xem như thực hiện ước mơ có một muội muội nữa của nàng ấy rồi.

Những ngày tháng có người ở bên cạnh cũng thú vị hơn so với những ngày tháng cô đơn một mình, Yến Vũ dẫn theo muội muội này đi khắp nơi, dạy nàng rất nhiều quy tắc sinh tồn, rồi vui vẻ yên tâm nhìn nàng dần dần trưởng thành. Chỉ là ngày qua ngày, Tang Tử vẫn không nở nụ cười, trong lòng luôn nhớ nhung tới sư phụ đó của nàng.

Yến Vũ suy nghĩ một cách chua xót, những sư phụ dụ dỗ tiểu đồ đệ đơn thuần đều là biến thái, loại đàn ông biến thái này cũng chỉ có mấy cô nương có tính khí tốt như muội muội nàng ấy mới lấy. Chỉ mong sao Tang Tử rời xa “người sư phụ tốt nhất thế gian” đó ra một chút, nhưng nhìn thấy Tang Tử đau lòng, trong lòng Yến Vũ lại cảm thấy đủ loại lo lắng, hễ nhìn thấy Tang Tử ngồi ở đó nhìn trăng thì không đành lòng muốn tìm người đàn ông đó ném vào vòng tay của tiểu cô nương kia.

Tâm trạng của người làm tỷ tỷ cũng thật phức tạp, Yến Vũ cười một cách đau khổ gãi gãi tóc của mình, an ủi Tang tử, đồng thời đấu tranh trong lòng một lần nữa.

Lúc Yến Vũ nghĩ rằng sẽ tiếp tục những ngày tháng như thế này thì những tu sĩ từng truy sát nàng ấy lại một lần nữa xuất hiện.

Năm xưa chẳng qua là một môn phái trung cấp trong giới tu chân thượng đẳng của nàng ấy muốn phát triển, nên mới xuống tay Huyền Vân Môn của họ. Kẻ thù của nàng ấy sau khi phân chia Huyền Vân Môn của họ, trong mười mấy năm ngắn ngủi từ một môn phái tu chân trung cấp trở thành một môn phái tu chân thượng đẳng.

Những tu sĩ đến truy sát ngày càng nhiều, nườm nượp không ngớt, họ muốn lấy một phần của Huyền Vân Quyết và hắc thạch phiến đó trong tay của nàng ấy.

Vô số lần Yến Vũ muốn lặng lẽ rời khỏi Tang Tử một mình hành động, nàng ấy không muốn liên lụy đến muội muội này, nhưng Tang Tử chưa bao giờ rút lui. Sự nghiêm nghị kiên định của Tang Tử khi đối mặt với những tu sĩ đến truy sát đó khiến cho Yến Vũ như phảng phất nhìn thấy hình bóng Yến Dương muội muội khi đó.

Trận chiến đó là trận thảm thương nhất của họ, Tang Tử và nàng ấy đều bị trọng thương. Họ vừa chiến vừa trốn chạy, cũng không biết chạy đến nơi nào, thời khắc cuối cùng, Tang Tử bị đánh ngã xuống hồ nước bên cạnh. Giữa ánh sáng le lói, Yến Vũ dường như nghe thấy nàng nói là phải quay trở về.

Quay trở về đâu? Yến Vũ có thể đoán ra được, có lẽ là trở về bên cạnh sư phụ yêu quý của nàng. Yến Vũ bị thương tìm kiếm rất lâu dưới đáy hồ nước đó, cuối cùng xác định tiểu cô nương thật sự quay trở về nơi ban đầu của nàng.

“Tốt quá, chỉ là sau này không ai mua rượu cho tỷ tỷ uống nữa. Không sao, tỷ có thể tự mình mua ~ Đợi khi tỷ có linh thạch thì sẽ mua mấy ngàn vò, rồi chôn toàn bộ xuống đất, muốn uống bao nhiêu thì uống bao nhiêu, tốt nhất là được chôn dưới hoa, nói không chừng uống sẽ càng ngon hơn ~ ha ha ~” Yến Vũ mặc chiếc váy đỏ ướt sũng đứng trong làn nước, nhìn lên bầu trời hờ hững mỉm cười, máu trên cánh tay loang xuống móng tay, nhỏ giọt xuống hồ nước trong vắt.

“Huyền Vân Quyết khiến cho nhiều người phải tranh giành như vậy, rốt cuộc có bí mật gì? Nếu như hai bên đều là ngõ cụt…” nhìn mặt hồ phẳng lặng và những thi thể trên bờ, Yến Vũ đột nhiên nở nụ cười nhẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi