VI SƯ PHỤ

“Sư phụ, sư phụ, dậy đi thôi.”

Yến Vũ mơ mơ màng màng nghe thấy có người đang gọi nàng ấy, cau mày một cái dang chân đá qua bên đó. Sau khi đá xong nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, lúc này Yến Vũ mới tỉnh táo hơn một chút, mở mắt ra liền nhìn thấy Yến Tường cầm y phục từ dưới đất đứng thẳng người lên.

“Sáng sớm trông sư phụ rất có tinh thần.” Yến tường ngồi bên cạnh giường, nở nụ cười dịu dàng với Yến Vũ.

Yến Vũ nhìn những dấu hôn để lại trên cánh tay mình tối qua, phát ra hai tiếng hừm, duỗi chân ra khỏi chiếc chăn rồi đạp đạp bụng của Yến Tường. “Tiểu tử đi lấy rượu cho sư phụ uống, tối qua ngươi đã nói cho ngươi cái gì đó khụ khụ, thì ngươi sẽ mua cho ta một ngàn vò rượu ngon mà.”

Đối với việc bản thân bị sư phụ kiêm đạo lữ gọi là tiểu tử, Yến Tường không thấy chút khó chịu nào, hắn ta bắt lấy bàn chân đang đạp trên bụng mình nhét trở lại vào trong chăn, cười một cách ngây thơ: “Nhưng mà sư phụ, những vò rượu đó đều bị con chôn xuống dưới đất rồi, bây giờ sư phụ không uống được đâu.”

“Cái gì!” Yến Vũ nhảy dựng lên nắm lấy cổ áo trắng tinh của hắn ta quát lớn: “Chắc chắn là ngươi không có mua nên mới lấy lý do này ra! Tên đồ đệ khốn nạn, đã ba ngày không cho ta uống rượu rồi, tối qua đã nói rõ ràng như vậy rồi ngươi còn gạt ta!”

Yến Tường cụp mí mắt xuống, vẻ mặt tuấn tú có chút âu sầu, “chỉ là bởi vì lần trước sư phụ nói muốn mua rượu chôn dưới gốc cây hoa đào để sau này uống, thấy sư phụ kỳ vọng như vậy cho nên con mới…”

“Lần nào cũng dùng biểu cảm này, ngươi tưởng rằng ta sẽ còn mềm lòng sao, rõ ràng ngươi cố ý!” Yến Vũ tuy nói một cách hung hãn như vậy nhưng xuống tay cũng không dùng sức nữa.

Yến Tường ngay lập tức mỉm cười như gió xuân tháng tư, “Con biết sư phụ sớm đã nhìn thấu bản chất của con rồi, nhưng như thế vẫn hữu dụng đối với sư phụ.”

Yến Vũ một lần nữa đá người đàn ông mặc áo dài và rộng xuống giường, giận dỗi dùng tấm chăn bông cuộn mình lại, chỉ để lộ mái tóc đen. Yến Tường nhìn bóng lưng của nàng ấy, ánh mắt vừa cưng chiều vừa bao dung, nhẹ nhàng ôm lấy người nàng ấy dỗ dành: “Sư phụ, con thật sự đã mua rượu rồi, đều chôn dưới gốc cây hoa đào, chôn một khoảng thời gian rồi lấy ra uống sẽ ngon hơn mà đúng không? Đến lúc đó con cùng uống với người, đừng giận nữa.”

“Ngươi tưởng ta không biết sao, ngươi rõ ràng đang muốn ta bỏ rượu.” Yến Vũ buồn bã nói trong tấm chăn bông.

Yến Tường tủm tỉm cười, nhẹ nhàng xoa xoa chiếc cằm, “Con không có nói là không cho sư phụ uống, đợi thêm một thời gian nữa là được rồi, hử ~” Hắn ta chỉ muốn sư phụ đừng uống rượu quá độ thôi, hắn ta sẽ từ từ giúp sư phụ bỏ thói quen xấu này.

“Ta đã nói rồi, uống chút rượu không có tổn hại gì đến sức khỏe của ta, ngươi không cho phép ta làm cái này không cho phép làm cái kia, ta mới là sư phụ biết không.” Yến Vũ vừa nói vừa lấy đầu húc lên, Yến Tường xoa xoa cái cằm bị sư phụ húc lên, bất lực lắc đầu.

“Nhưng mà, không phải gần đây sư phụ luôn thấy chóng mặt không phải sao, tâm trạng cũng ngày càng không tốt, hẳn là do uống rượu quá độ rồi. Sư phụ ngoan, chúng ta uống rượu ít lại, ít nhất tạm nghỉ một thời gian không uống.” Thấy Yến Vũ bình tĩnh lại, Yến Tường nói tiếp như đang dỗ trẻ con: “Người xem, đợi qua một thời gian sức khỏe của người tốt hơn, những vò rượu đó cũng ngấm hương thơm của hoa đào rồi, đến lúc đó con sẽ đào hai vò rượu lên cho sư phụ uống.”

Yến Vũ im lặng một hồi lâu, đến nỗi Yến Tường đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, lông mày khẽ nhíu lại, định nói gì đó thì thấy Yến Vũ kéo tấm chăn ra. Nàng ấy nhìn hắn ta một cách nghiêm túc, bất chợt lên tiếng: “Ta từng nói với ngươi rồi đúng không, liên quan đến thân thế của ta.”

“Dạ.” Yến Tường nhận ra điều gì đó, trong lòng đột nhiên xuất hiện một chút lo lắng, có dự cảm không tốt.

“Ta mang theo bộ Huyền Vân Quyết và hắc thạch phiến trốn chạy khắp nơi để tránh những người đó, sau đó ta bị ép vào tình thế tuyệt vọng, bất chấp lời cảnh báo của phụ thân để lại năm xưa, tu luyện Huyền Vân Quyết, cũng chính là bộ công pháp ta đang sử dụng.” Yến Vũ nhẹ nhàng nói.

Yến Tường rất thông minh, cho nên ngay lập tức hắn ta đã đoán được điều gì đó, hai tay bất giác nắm chặt lại.

“Hắc thạch phiến đó không biết tại sao lại dung nhập vào cơ thể ta, trở thành một không gian nơi chúng ta đang ở hiện tại, một nơi thần bí với những cây hoa đào lớn. Huyền Vân Quyết ta nắm trong tay có chín tầng, nhưng thực tế bộ Huyền Vân Quyết hoàn chỉnh có 12 tầng, ba tầng còn lại năm xưa đã bị kẻ thù đoạt lấy.”

“Cho nên, gần đây cơ thể người xuất hiện sự khác thường, là bởi vì Huyền Vân Quyết? Bởi vì bộ Huyền Vân Quyết trong tay người không hoàn chỉnh, nên mới xuất hiện tình trạng này?” Yến Tường liền đoán ra được điều này, vẻ tươi cười trên mặt đã bị thay thế bằng một sự u ám.

Yến Vũ mỉm cười bất lực, vỗ nhẹ lên gò má của hắn ta. “Hiện tại ta mới luyện đến tầng tám, tầng chín vẫn chưa luyện xong, tạm thời vẫn chưa cần đến ba tầng còn lại đó. Không phải ai cũng thích hợp để tu luyện Huyền Vân Quyết, trước kia phụ thân đã nói qua với ta như vậy. Vốn dĩ ban đầu vì quá bất lực nên với tâm trạng muốn thử xem thế nào, bây giờ xem ra, thực sự không có số mệnh tu luyện bộ công pháp này, hiện tại đã bắt đầu lâm vào cảnh kiệt quệ, chắc cũng không còn sống được bao lâu nữa…”

Lúc đầu khi bắt đầu tu luyện bộ công pháp này, nàng ấy đã lờ mờ đoán được số phận của mình, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy. Mà thôi, cũng xem như là đã sống thêm được bao nhiêu năm nay, còn có thể có được một tình yêu cấm kỵ, tính thế nào cũng không có bị thiệt. Hiện tại ngoài việc hối hận vì không thể giết cùng giết tận những kẻ thù đã diệt Huyền Vân Môn của nàng ấy năm xưa, thì người duy nhất không yên tâm chính là đồ đệ này.

Mặc dù âm thầm nảy sinh tình cảm, song lúc đầu nàng ấy cũng chỉ nghĩ là làm một đôi sư đồ như vậy là tốt rồi, nhưng hắn ta buộc nàng ấy phải chấp nhận tình cảm này theo cách đó. Khi đó nàng ấy vẫn còn một chút may mắn, thuận theo tâm ý mà ở bên hắn ta, nhưng mà bây giờ, tình cảm này cuối cùng lại tổn thương trái tim của đồ nhi ngốc nghếch này.

Có lẽ lúc đó nàng ấy không nên phóng túng, để mặc bản thân chấp nhận tâm ý của hắn ta, bây giờ nếu như nàng ấy chết, một mình hắn ta cần bao lâu mới có thể quên được nàng ấy đây?

“Chỉ là dạo gần đây sư phụ dễ cảm thấy mệt thôi, nghỉ ngơi cho tốt sẽ không sao, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.” Trên mặt Yến Tường lại hiện lên một nụ cười dịu dàng, không cho phép Yến Vũ cự tuyệt mà cắt ngang lời của nàng ấy.

Yến Vũ nhìn hắn ta như vậy, nở nụ cười thật to, “Sư phụ đã lâu không thấy ngươi cười khó coi như vậy rồi.”

“Ai bảo sư phụ muốn lấy sinh mạng của mình ra đùa giỡn với đồ nhi, lần sau nếu sư phụ còn nói những lời như vậy nữa, đồ nhi sẽ rất tức giận, đến lúc đó e là sư phụ không ngửi thấy mùi rượu trong ba tháng đó.” Dường như Yến Tường thật sự không để tâm những lời nói lúc nãy, mỉm cười lắc đầu, ngón tay lướt trên mặt của Yến Vũ, vén lọn tóc đen trên gò má của nàng ấy ra sau tai.

Yến Vũ yên lặng nhìn hắn ta, nắm lấy tay của hắn ta, mở miệng nói: “Ta có thể cảm nhận rất rõ ràng trong kinh mạch của ta, sương khí mà ta tu luyện đang phản ứng dữ dội trong ta, hiện tại có lẽ ta không thể đánh lại ngươi được nữa rồi. Điều tồi tệ nhất là, ta thường có một cảm giác muốn phá hủy thứ gì đó, mặc dù bây giờ còn có thể trấn áp được. Nhưng thời gian trôi qua, e là tình trạng của ta chỉ càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.”

“Ta chọn nói cho ngươi biết, chính là vì ta biết bản thân mình không còn bao nhiêu thời gian nữa. Đồ đệ của ta là một nam tử thông minh nhất trên thế gian này, nhất định cũng sẽ hiểu, không phải ngươi cũng đã phát giác được rồi sao, bây giờ có được đáp án chính xác nhưng lại không dám tin? Dù không muốn tin, đây cũng là sự thật.” Yến Vũ điềm tĩnh nói, nhìn thấy biểu cảm suy sụp trên mặt của Yến Tường đúng như dự đoán, trong lòng không khỏi cười một cách đau khổ.

“Không nỡ xa sư phụ đến như vậy sao?” Trên mặt Yến Vũ nở một nụ cười, kéo gò má của Yến Tường sang một bên, giống như rất lâu trước kia đã làm. “Nếu từ đầu cứ làm ra vẻ như không biết gì rồi cùng ta bước đến giây phút cuối cùng, thì sẽ không khó chịu giống như bây giờ rồi sao. Nhưng ngươi vẫn không kìm nén được mà dò xét.”

Yến Tường đột nhiên ôm lấy Yến Vũ, tựa đầu vào vai nàng ấy, âm thanh trùng xuống, “Sư phụ thật là bướng bỉnh.”

“Buồn cười, chứ không phải tật xấu do tiểu tử ngươi nuông chiều mà ra sao, tục ngữ có nói là tự làm tự chịu, ngươi cũng phải nếm trái đắng, sau này mới không làm những chuyện như thế này nữa.” Yến Vũ xoa xoa tóc của hắn ta nhẹ giọng nói. “Phải rồi, đợi sau khi sư phụ chết thì ngươi hãy xuất gia làm hòa thượng đi, sau đó ở góa suốt đời cho sư phụ. Nói như vậy, cũng thật muốn xem thử tiểu tử ngươi trở thành bộ dạng con lừa già hói ha ha ha ha ~”

“Ồ? Sư phụ muốn thoát khỏi con?” Yến Tường đột nhiên cắn vào tai của Yến Vũ, giọng nói trầm thấp đến nỗi gần như không nghe thấy, “Sư phụ sẽ không chết đâu, con không cho phép.”

“Khó khăn lắm mới lừa được cơ thể và trái tim của sư phụ, con không để sư phụ đi dễ dàng như vậy được.”

“Cuối cùng cũng thừa nhận lúc trước là ngươi đã lập kế hại sư phụ rồi sao! Dám lập kế cả sư phụ ngươi, gan to bằng trời, khi sư diệt tổ!” Yến Vũ trừng mắt nhìn hắn ta một cái, chợt nước mắt chực trào trên mi, lao đến hôn mãnh liệt hắn ta một cái, “Bây giờ quên hết những chuyện lúc nãy đi, sau đó hãy cùng ta bước đi khoảng thời gian cuối cùng.”

Yến Tường chỉ cười, nhưng không đồng ý.

Sau đó, Yến Tường thường vẽ tranh cho hai ngươi, một cuộn hai cuộn, chất đầy một giá sách. Và Yến Vũ giống như nàng ấy đã nói, càng ngày càng suy nhược, hoặc nói là lúc mạnh lúc yếu, rất không ổn định. Hơn nữa tâm tư của nàng ấy thường rơi vào trạng thái hỗn loạn, lúc đó nàng ấy sẽ trở nên cáu gắt dị thường. Yến Tường nhiều lần bị thương khi nàng ấy phát cuồng, nhưng mỗi lần hắn ta đều không quan tâm vết thương trên người mình, ôm chặt lấy Yến Vũ dịu dàng an ủi nàng ấy, cho đến khi nàng ấy bình tĩnh lại.

Hiếm khi Yến Vũ tỉnh táo trở lại, khi tỉnh táo nàng ấy sẽ quên hết những việc đã làm trước đó, nhưng nàng ấy sao có thể không nhận ra được vết thương của Yến Tường chứ. Hậu quả của việc cưỡng chế bản thân không rơi vào trạng thái hỗn loạn chính là cơ thể bị lão hóa nhanh chóng và hơi thở rối loạn.

Cuối cùng vào một ngày, Yến Tường ôm lấy nàng ấy nhẹ giọng nói: “Nghe nói trên Dạng Ổ Đảo có một linh vật trấn đảo, Huyền Linh Cam Lộ, có thể định thần hồn. Nếu có thể lấy được cái đó, sư phụ sẽ tốt hơn chút không?”

“Đừng đi, nghe lời.” Yến Vũ trong lòng hắn ta nói một cách yếu ớt

“Ừm.” Yến Tường dừng lại, sờ trán nàng ấy và mỉm cười. Cho dù sư phụ không nói, hắn ta sao có thể không biết được năm xưa những người hủy hoại Huyền Vân Môn nay lại mang theo Huyền Vân Quyết nương nhờ Dạng Ổ Đảo. Ba tầng còn lại của Huyền Vân Quyết nay ở Dạng Ổ Đảo và cả Huyền Linh Cam Lộ mà sư phụ cần bây giờ cũng ở trong tay bọn chúng và cả Sinh Tử Độc mà hắn ta muốn, cũng chỉ có bọn chúng có.

Phụ mẫu của hắn ta đã chết vì vết thương nặng sau khi trở về từ một động phủ do một tu sĩ thượng cổ để lại, chỉ để lại cho hắn ta có một cuốn Độc Kinh mà họ lấy ra từ trong động phủ, trong đó có một loại độc tên là Vô Tận Song Sinh.

Tuy là độc, nhưng trông giống Cổ hơn. Độc Vô Tận Song Sinh này giống như người nuôi Cổ, nắm sinh tử Cổ Nhân trong tay. Chỉ cần hắn ta uống độc này, lấy độc huyết của hắn ta cho sư phụ uống, nuôi sư phụ như một Cổ Nhân của hắn ta thì có thể trì hoãn sinh mạng của sư phụ. Kết hợp với Huyền Linh Cam Lộ, sư phụ có khả năng sống tiếp.

Hắn ta nhất định để cho sư phụ tu luyện hoàn chỉnh bộ Huyền Vân Quyết này, căn cứ vào Cửu Trùng Công Pháp trong tay của sư phụ, hắn ta đưa ra một suy đoán. Chỉ cần sư phụ có thể kiên trì đến cuối cùng, luyện hết mười hai tầng Huyền Vân Quyết, nói không chừng nàng ấy còn có một cơ hội có thể sống tiếp.

Kết luận mà hắn ta đưa ra nhất định là chính xác, vì vậy hắn ta sẽ phải trả giá tất cả để cho sư phụ được sống. Tất cả những gì hắn ta cần đều ở Dạng Ổ Đảo, hắn ta không đi không được.

“Sư phụ, đợi con trở về, chúng ta cũng sẽ giống như bây giờ.” Yến Tường mỉm cười hôn lên trán người đang hôn mê trong vòng tay.

Sau đó, Yến Tường trở thành phu quân của con gái tu sĩ luyện hư có tu vi cao nhất trên Dạng Ổ Đảo, có được loại độc Vô Tận Song Sinh mà hắn ta cần, mỗi mười năm mới có được một giọt Huyền Linh Cam Lộ không ngừng dùng để kéo dài sinh mạng cho Yến Vũ. Chỉ là phần còn lại của Huyền Vân Quyết ở trong tay tu sĩ luyện hư đó, qua nhiều lần dò xét vẫn chưa có được, chỉ có thể kìm nén từ từ mưu tính.

Yến Vũ càng ngày càng hỗn loạn thất thường, hắn ta giấu trong một động phủ, năm này qua năm khác, Yến Vũ trở nên càng ngày càng không giống Yến Vũ ban đầu, nhưng trong mắt Yến Tường, nàng ấy chưa bao giờ thay đổi. Cho dù nàng ấy càng ngày càng hung dữ và khát máu hơn, khuôn mặt cũng đã trở nên già nua.

Lần đó, bởi vì kết anh xảy ra một vấn đề lớn nên hắn ta bị ép bế quan vài năm, vừa xuất quan hắn ta không thể chờ đợi được mà chạy đến động phủ nơi sư phụ đang ở.

Nhưng mà, giấc mơ đã tan vỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi