VI SƯ PHỤ

Tang Lạc chạy lên lầu, trong tay cầm một quả lê đang cắn dở. Đưa mắt liếc nhìn bên trái bên phải, quả nhiên nhìn thấy sư phụ đang ngồi ở chiếc bàn dưới cửa sổ viết cái gì đó.

Chàng đang ngồi trên cái bồ đoàn có tấm nệm lót của nàng, vạt áo màu xanh nước biển và ống tay áo lớn buông thõng xuống đất, mái tóc dài xõa sau lưng, còn có một chùm tóc trắng được buộc một cách gọn gang. Những cánh cửa sổ gỗ rộng mở khẽ có tiếng kêu cót két, một cơn gió lùa vào, thổi cho màn che bên giường khẽ đung đưa.

Tang Lạc bước đi nhẹ nhàng, rón rén lại gần từ phía sau. Nhưng cho đến khi nàng đè cả người lên lưng của Phó Thanh Viễn thì cũng không thấy chàng có phản ứng gì, vẫn thờ ơ cầm cây bút lông lướt nhẹ nhàng trên giấy.

Tang Lạc nhún vai, kéo đầu của sư phụ, đưa quả lê trên tay lên khóe miệng của chàng. Phó Thanh Viễn vẫn nhìn tờ giấy được viết đầy chữ trước mặt, hơi hé môi cắn một miếng quả lê chỉ còn một nửa.

Tang Lạc đợi đến khi Phó Thanh Viễn cắn một miếng thì lấy quả lê về, sau đó lại cắn tiếp. Tang Lạc để cằm lên một bên vai của sư phụ, vừa ngắm nhìn nét chữ đẹp đẽ uyển chuyển của sư phụ, vừa nhai quả lê, lúng búng nói: “Sư phụ, gần đây con lại đột phá được tầng tám rồi.”

Miệng nàng mấp máy nuốt miếng lê xuống, nghe thấy lời nói của Tang Lạc, Phó Thanh Viễn đang viết liền dừng tay lại, mực dưới ngòi bút lông móc lên một vòng cung sắc nét. Viết xong tờ giấy trên tay, Phó Thanh Viễn không tiếp tục viết mà đặt cây bút lông qua một bên quay đầu về phía đồ đệ, “Đột phá không thuận lợi?”

“Không phải không phải, chính là quá thuận lợi con mới cảm thấy kỳ lạ.” Tang Lạc cắn luôn hai miếng ăn xong quả lê, chỉ còn lại cái cuống nhỏ liền ném ra ngoài cửa sổ. “Bởi vì thường sẽ là lúc đầu dễ dàng, càng về sau sẽ càng khó, nhưng tại sao con lại ngược lại càng ngày càng nhanh, tốc độ tu luyện như vậy quả thật có chút kỳ lạ.” Lẩm bẩm xong, Tang Lạc lại đưa tay ra chỉ chỉ tờ giấy trên bàn.

“Chữ của sư phụ vẫn đẹp như vậy ~ Nhưng sư phụ người viết cái này là gì vậy… cà tím muối ớt, người đang viết thực đơn sao?”

Phó Thanh Viễn không có tiếp lời của nàng, mà cau mày nắm lấy tay của nàng, “Cơ thể có chỗ nào không khỏe?”

“Không có ~ chỉ cảm thấy tu luyện và tốc độ đột phá đều nhanh hơn chút, mấy ngày nay con cũng không có tu luyện nhưng vẫn tăng trưởng nhanh như vậy…” Tang Lạc bò trên lưng của Phó Thanh Viễn, để mặc chàng thăm dò tình trạng cơ thể.

“Không có chuyện gì.” Hồi lâu sau Phó Thanh Viễn mới đưa ra kết luận này, chàng yên tâm một chút đồng thời cũng cảm thấy trong lòng có chút bất an, chút nữa phải cẩn thận thăm dò lần nữa, Tang Lạc nhõng nhẽo lên tiếng: “Bản thân con cũng cảm thấy không sao, chắc có lẽ là con quá lo lắng, tu luyện nhanh vẫn không tốt, à ~ Sư phụ cũng không cần lo lắng ~ Con nói chuyện này ra không phải để sư phụ lo lắng đâu.”

“Con chỉ tùy tiện nói ra thôi, sư phụ không cần để ý.” Tang Lạc bập môi hai cái lên mặt bên của Phó Thanh Viễn, cười ha ha chạy đến bên cửa sổ, hai tay chống lên mép cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Cảnh sắc trong không gian đào nguyên này trước nay vẫn luôn tràn ngập một màu hồng hút mắt, nhưng bây giờ có một bãi đất nhỏ bên dưới hiện lên một màu xanh đầy sức sống. Đó là miếng đất trồng rau của sư phụ, mặc dù ban đầu là nàng muốn trồng cho sư phụ, nhưng sau đó không biết thế nào lại trở thành sư phụ chăm sóc, nhưng thỉnh thoảng nàng cũng tưới nước cho nó.

Màu xanh lá cây tràn đầy sức sống, tuy chỉ có một chút tô điểm nhỏ đó, nhưng ngắm nhìn như vậy tâm trạng cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Tang Lạc quay người qua nhìn thấy sư phụ dường như đang suy nghĩ gì đó, rõ ràng là rất quan tâ m đến những gì nàng tùy tiện nói ra lúc nãy, nàng không khỏi thở dài chuẩn bị khuyên giải sư phụ lần nữa. Nàng thực sự cảm thấy như đang tự đào mồ chôn mình, biết rõ sư phụ rất quan tâ m đến chuyện của nàng còn nói những lời này, nếu như không giải thích rõ chắc có lẽ sư phụ lại tự mình ở đó âm thầm đấu tranh một thời gian.

Nói thế nào nhỉ, sư phụ có chút bệnh trạng cố chấp đối với mọi thứ của nàng, đó thực sự là một sự tra tấn ngọt ngào ~

Bệ cửa sổ trên toàn bộ tầng ba đều không cao, Tang Lạc ngồi luôn lên bệ cửa sổ đung đưa chân kêu lên “Sư phụ ~”

“Ừm.” Phó Thanh Viễn hoàn hồn lại, sắp xếp lại những tờ thực đơn được viết trên giấy trên chiếc bàn dài để sang một bên.

“Sư phụ, người lại nghĩ nhiều nữa rồi có phải không? Đã nói là không có chuyện gì rồi…” Tang Lạc đang nói đột nhiên nụ cười trên mặt tắt lịm, sau đó cả người như mất đi ý thức ngã ra phía sau. Sự việc xảy ra quá đột ngột, như thể trước đó nàng còn đang cười nói cái gì đó, rồi ngay tức khắc đột nhiên ngã ra khỏi cửa sổ rơi xuống.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia rơi xuống từ phía cửa sổ, đồng tử của Phó Thanh Viễn co rút lại, liền biến mất tại chỗ, cửa sổ bị gió cuốn đập vào khung cửa sổ.

Chàng ôm lấy đồ đệ dường như hôn mê nhắm mắt lại, Phó Thanh Viễn nhẹ nhàng đáp trên mặt đất.

Phó Thanh Viễn ôm lấy Tang Lạc ngồi trên mặt đất, không nói lời nào muốn kiểm tra cơ thể của nàng, nhưng căn bản không có chỗ nào không ổn.

Lúc này lông mày của Tang Lạc nhíu lại, đột nhiên tỉnh lại, tựa vào ngực trước của Phó Thanh Viễn có chút bối rối hỏi: “Sao thế này?” Nghĩ đến cơn chóng mặt vừa nãy, Tang Lạc lắc lắc cái đầu, phát hiện bây giờ hoàn toàn không có cảm giác choáng váng lúc nãy.

“Lúc nãy, con rơi từ cửa sổ xuống.” Phó Thanh Viễn nắm chặt tay của nàng, để Tang Lạc cảm thấy cổ tay có chút đau rát.

Không để ý cơn đau ở cổ tay, Tang Lạc chui đầu vào trong lòng Phó Thanh Viễn, nở nụ cười thoải mái nói: “Lúc nãy đột nhiên trượt chân ngã xuống, may mà sư phụ kịp thời đỡ lấy con, mặc dù rơi từ chỗ đó xuống cũng không có sao, nhưng chắc chắn ngã xuống sẽ rất đau.”

Nhìn thấy đồ đệ mỉm cười như thể thật sự không có chuyện gì, cuộn tròn cơ thể trong vòng tay của chàng, Phó Thanh Viễn mới từ từ thả lỏng tay. Tang Lạc cảm nhận được hơi thở thay đổi trên người sư phụ, cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn bộ dạng bình thường hiện giờ của sư phụ là như thế nhưng nàng biết bây giờ sư phụ không thể chịu được sự đả kích nào. Trên mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng lại cau có, Tang Lạc có chút bận tâm chuyện lúc nãy đột nhiên bị chóng mặt.

Phó Thanh Viễn bế Tang Lạc lên và bước lên lầu. “Thế nào rồi?”

“Không sao hết, con cảm thấy nói không chừng tối qua không nghỉ ngơi tốt? Còn nguyên nhân tại sao không nghỉ ngơi tốt, có lẽ sư phụ người biết rất rõ mới đúng, cho nên tối nay sư phụ người hãy tha cho con đi ~” Tang Lạc cười hô hô nói, cuối cùng còn nhìn sư phụ như một sự buộc tội.

Phó Thanh Viễn đặt Tang Lạc lên giường, một tay đặt lên trán nàng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng nói: “Thế nào rồi?”

Tang Lạc nhìn thấy chàng hỏi câu này lần thứ hai, nụ cười trên mặt liền tắt, quả nhiên không thể giấu được sư phụ.

Dưới ánh mắt của Phó Thanh Viễn, ánh mắt chột dạ của Tang Lạc lưỡng lự một lúc, cuối cùng cũng bị đánh bại bởi khí thế mạnh mẽ của sư phụ, cuộn mình trên chiếc giường mềm mại nói: “Lúc nãy đột nhiên cảm thấy chóng mặt, toàn thân không còn chút sức lực, ngay lúc đó có một cơn đau ập tới, nhưng không biết rốt cuộc là đau ở chỗ nào… có điều nhanh chóng trở lại như cũ, con đã tự mình thăm dò và thấy không có vấn đề gì, chắc chỉ là một tai nạn thôi.”

“Ngủ đi.” Phó Thanh Viễn không nói gì thêm nữa, dùng tay nhẹ nhàng vuốt mi mắt của Tang Lạc, tỏ vẻ thừa nhận lời nói của nàng. Tang Lạc còn muốn nói điều gì đó nữa, nhưng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi và ngáp một cái, xoa xoa lòng bàn tay của sư phụ rồi ngủ thiếp đi.

Tang Lạc hy vọng đây chỉ là một tai nạn, nhưng rõ ràng không phải là như vậy, bởi vì những ngày sau đó, tình trạng này xuất hiện trên người nàng càng ngày càng nhiều. Vào lần thứ năm đột nhiên cảm thấy chóng mặt rồi sau đó gần như mệt mỏi nằm trên mặt đất, cuối cùng Tang Lạc không thể không thừa nhận nó mà đối mặt với tình trạng kỳ lạ này.

Nàng tự biết rất rõ tình trạng sức khỏe của mình, kiểm tra hết mấy lần cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, sư phụ cũng vậy không phát hiện ra điều gì. Bình thường trông có vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng đột ngột nàng lại cảm thấy chóng mặt không còn sức lực, đau khắp người. Nhưng tình trạng này đến và đi nhanh chóng và không để lại dấu vết gì. Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Tang Lạc luôn cảm thấy có một sự bất an, cảm giác mơ hồ đoán được điều gì đó nhưng lại không nghĩ ra được ngọn nguồn sự việc khiến cho nàng có chút nôn nóng.

“Hôm nay thấy sao?” Gần đây Phó Thanh Viễn càng không rời khỏi đồ đệ khắc nào, mỗi ngày đều ở bên cạnh nàng, tối đến cũng không ngủ mà cứ nhìn nàng như vậy cho đến nàng tỉnh dậy vào sáng hôm sau. Mặc dù trước đây cũng như vậy, nhưng sau khi xảy ra chuyện Tang Lạc rơi từ cửa sổ xuống, Phó Thanh Viễn càng canh chừng nàng cẩn thận hơn. Và mỗi lần nhìn thấy biểu cảm của nàng có điều gì đó không ổn thì sẽ hỏi một câu.

“Không sao.” Tang Lạc đơn giản đáp trả lại, tinh thần suy sụp một cách khó hiểu.

Phó Thanh Viễn trầm mặc một lúc, sau đó nắm lấy tay nàng chuẩn bị thăm dò cho nàng một lần nữa. Tang Lạc bất chợt nói: “Như vậy căn bản là không tìm được nguyên nhân, đừng như vậy nữa.” Nàng nói mà cau mày lại, hất tay của Phó Thanh Viễn ra.

Bời vì dùng một chút sức, tay của Phó Thanh Viễn bất ngờ không kịp đề phòng mà đụng vào chiếc ấm trà trên cái bàn thấp bên cạnh, cái ấm trà tráng men màu trắng lăn tròn trên cái bàn thấp, làm đổ hết trà, sau đó rơi xuống đất vỡ tan tành.

Tiếng vỡ tan vang lên như đã đánh thức Tang Lạc, nàng nhìn những mảnh vỡ của ấm trà bên cạnh, rồi nhìn vào tay của mình, có chút không dám tin.

Lúc nãy nàng dùng sức hất tay của sư phụ ra? Nàng dường như chưa bao giờ cự tuyệt sư phụ, cho dù là tình huống nào có chuyện gì. Nhất thời Tang Lạc có chút sững sờ, nắm chặt chiếc váy lén nhìn qua Phó Thanh Viễn, nhẹ nhàng nói: “Sư phụ.”

Phó Thanh Viễn đứng dậy, bế người đồ đệ có chút không ổn lên đổi qua chỗ khác ngồi xuống, chỗ vừa nãy đổ hết nước trà và còn có mảnh vỡ.

Cảm thấy có điều gì đó đã âm thầm xảy ra khi mình không biết, Tang Lạc có chút bất an và sợ hãi, kéo tay áo của Phó Thanh Viễn nhỏ tiếng gọi sư phụ.

Phó Thanh Viễn nhìn thấy tiểu đồ đệ đang rưng rưng nước mắt, ngẩn người một chút nhẹ nhàng xoa xoa tay nàng, “Đau?”

“Không đau.” Tang Lạc vội vàng lắc đầu, rồi nói: “Lúc nãy con không phải cố ý hất tay sư phụ ra đâu, con cũng không biết tại sao đột nhiên lại…” cảm thấy buồn bực, giống như là có chút không bình thường, rõ ràng từ trước đến nay nàng luôn rất an tâm ở bên cạnh sư phụ, cho dù những lúc nóng nảy cũng không bao giờ tỏ ra buồn bực trước mặt sư phụ.

“Không đau là tốt rồi.” Phó Thanh Viễn cụp mí mắt xuống, nắm lấy tay của Tang Lạc và hôn lên bàn tay mềm mại của nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi